Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Xét thấy Hoắc Vân Tương có một loạt hành động giống với cầu hôn, Nam Kiều quyết định dọn ra ngoài trước thời hạn.
Không gặp anh, nhất định không gặp anh.
Hoắc Vân Tương thức dậy từ sớm, ngồi ở trong phòng ăn chờ nửa tiếng cũng không thấy người xuống lầu.
Quản gia đi lên gõ cửa, một lát sau đi xuống nói.
“Cậu ba, cô Nam nói cô ấy không muốn ăn sáng.
”
Hoắc Vân Tương gấp tờ báo lại, đứng dậy tự mình lên lầu gõ cửa.
Nam Kiều vừa ngáp ngủ vừa đứng lên mở cửa, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô có chút lười biếng đáng yêu.
“Tôi không ăn sáng đâu, cảm ơn anh.
”
Hoắc Vân Tương đứng ở cửa ra vào, một thân âu phục chỉnh trang, vô cùng đẹp trai.
“Hôm nay em phải cùng tôi đi đến công ty một chuyến.
”
Nam Kiều dụi mắt: “Vì sao chứ?”
Đoán chừng là do chưa tỉnh ngủ, giọng nói của cô mang theo vài phần nũng nịu, hết sức khiến người ta thương yêu.
“Sắp xếp luật sư đến phân tích vụ án của em, dù sao người trong cuộc là em cũng nên đến đó tham dự.
”
Nam Kiều gãi mái tóc rối bời của mình: “Không thể để luật sư đến đây được à?”
“Không được.
” Hoắc Vân Tương nói xong, đưa tay lên sờ mặt cô.
Nam Kiều bị dọa đến mức ngửa người về sau, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác nhìn anh.
“Anh làm gì thế?”
Hoắc Vân Tương nhặt thứ gì đó trên mặt cô, đưa đến trước mặt cô rồi nói.
“Trên mặt em dính lông mèo.
”
“…”
“Còn 40 phút nữa là xuất phát, tôi chờ em ở dưới lầu.
”
Sau khi nói xong, Hoắc Vân Tương đi xuống dưới.
Nam Kiều đóng cửa lại, xách con mèo đang ngủ trên gối đầu của cô lên.
“Bánh Bích Quy à, mày dụng lông cũng đừng ngủ trên giường tao chứ?”
Bánh Bích Quy vươn vai một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Tên nhân loại vô sỉ kia muốn hẹn cô ra ngoài à?”
“Tôi phải đến công ty anh ấy để gặp luật sư.
” Nam Kiều đáp.
Bánh Bích Quy: “Tất cả đều là mượn cớ, đẹp trai không bằng chai mặt, chính là vì muốn đưa cô ra ngoài.
”
“Mượn cớ thì mượn cớ, dù sao thì tao cũng nhất định phải gặp vị luật sư kia.
”
Hiện tại cô chỉ tạm thời được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử, nếu vụ án của Mạnh Yên còn chưa được giải quyết, cô thậm chí còn không thể về Đế Quốc tế bái mẹ mình, càng đừng nghĩ đến làm việc kiếm tiền gì đó chống lại Thịnh Thi Vũ.
Hoắc Vân Tương xuống lầu gọi điện thoại đến công ty hoãn lại buổi họp sáng khoảng nửa tiếng.
Anh muốn đưa cô đến công ty để gặp luật sư, đó đương nhiên chỉ là lấy cớ mà thôi, mục đích chính là vì không muốn cho cô ra ngoài gặp người đàn ông kia.
Thời gian nửa tiếng trôi qua, còn chưa thấy Nam Kiều xuống lầu.
“Gói bữa sáng cho cô ấy.
” Hoắc Vân Tương dặn dò quản gia.
Quản gia chuẩn bị xong một phần bữa sáng rất đầy đủ, lúc này Nam Kiều cũng đi từ trên lầu xuống.
Quần yếm, giày thể thao, áo phông trắng, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác màu đen, trên đầu đội tóc giả nam.
Nếu như nửa tiếng trước không gặp cô, Hoắc Vân Tương đã cho rằng đây là một cậu bé.
“Em muốn mặc như thế này đi ra ngoài à?”
Nam Kiều đút một tay vào trong túi quần, một tay nghịch mái tóc giả của mình.
“Có vấn đề gì không?”
Hoắc Vân Tương day trán, bất đắc dĩ nói.
“Không vấn đề gì, chúng ta đi thôi.
”
Nam Kiều cầm phần sandwich mà quản gia đã chuẩn bị kia, dặn dò.
“Chú nhớ giúp tôi cho mèo ăn đấy nhé.
”
Trên đường từ nhà đến công ty, Hoắc Vân Tương nhìn qua Nam Kiều ngồi ở bên cạnh, tâm trạng anh vô cùng phức tạp.
Đến công ty, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Trình Chí Phong đứng chờ ở cửa.
“Tổng giám đốc Hoắc, còn mười phút nữa là hội nghị sẽ bắt đầu, đây là bảng báo cáo mà anh cần.
”
Hoắc Vân Tương nhận lấy văn kiện, vừa đi vừa lật xem một lượt, đến văn phòng rồi nói.
“Chuẩn bị cho cô ấy một chút đồ ăn, hôm nay cô ấy sẽ chờ trong phòng làm việc của tôi.
”
Trình Chí Phong nhìn cậu thiếu niên mà Hoắc Vân Tương dẫn đến, gương mặt thanh tú, xinh đẹp như chàng trai bước ra từ truyện tranh.
“Tổng giám đốc Hoắc, đây là…”
“Chào anh, tôi là cháu trai bà con xa với tổng giám đốc Hoắc, anh cứ gọi tôi là Tiểu Nam.
”
“…” Tâm trạng của Hoắc Vân Tương càng thêm phức tạp.