Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Cập nhật: 02/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 455
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Cổ Đại
     
     

Nhưng lí do cốt yếu nhất, để Vương Lam muốn rời đi là vì...

. nàng thích được ở một mình, có không gian riêng, làm gì cũng không bị người khác chú ý.

Để đạt được điều này, tất nhiên bọn họ phải chọn cách rời đi.

Sau thời gian nghỉ chân, bọn họ tiếp tục lên đường, vượt qua đoạn đường khó đi trước đó, bây giờ bọn họ đã có thể thông thả hơn, điều này chứng tỏ.

.

. đã sắp đến trấn trên nha.

Không bao lâu, cuối cùng ba người đã đứng trước khu ra vào của thị trấn, nơi đây người người qua lại, hoạt động mua bán cũng khá đông đúc.

Vương Lam nghĩ trong lòng, chuyện bán táo hôm nay chắc chắn là sẽ có thu hoạch.

Lục Tiểu Thanh quen đường lối, dẫn hai người họ đi đến một tửu lâu cách đó không xa, thường ngày củi mà Lục Tiểu Thanh đốn được, đều đưa đến đây bán lấy tiền.

Chưởng quầy ở đây nhìn khá lương thiện, hay giúp đỡ những người khó khăn, danh tiếng trong trấn, ai nấy đều nghe qua.

Lục Tiểu Thanh gặp được chưởng quầy, đưa số củi hôm nay cho ông ta kiểm tra và định số tiền xong, là có thể mang xuống nhà bếp.

Ở lại cửa sau của tửu lâu chỉ còn hai người Vương Lam, chưởng quầy là người từng trải, lại tiếp xúc nhiều tầng lớp khác nhau, ông cảm thấy hai vị cô nương đi cùng Lục Tiểu Thanh rất kì lạ.

Còn kì lạ ở đâu, ông vẫn không tìm ra được, hai bên đành bắt đầu nói vài câu dò xét.

Chưởng quầy hỏi hai người từ đâu đến, có quan hệ ra sao với Lục Tiểu Thanh.

Vương Lam nhẹ nhàng trả lời, giống như lời Phương đại tẩu đã dặn trước, nàng nói.

.

. bọn họ là người thân bên nhà của thê tử Lục Tiểu Thanh, hiện tại từ thôn bên cạnh sang đây, để thăm tỉ tỉ một thời gian, hôm nay sẵn tiện cùng Lục Tiểu Thanh lên trấn.

Chưởng quầy gật gật đầu, xem như đã nắm bắt được mối quan hệ giữa bọn họ, chỉ là trước nay quen biết Lục Tiểu Thanh khá lâu, chưa hề nghe y nói qua bên nhà thê tử của y, còn có hai vị cô nương chưa xuất giá.

Mặt khác, cho dù hai người đây là người của thôn bên cạnh, thì chẳng lẽ nào trước nay, họ không đi họp chợ ở trấn trên?

Nếu như có đi, ta làm sao không nhận ra được đâu, từ bọn họ tỏa ra khí chất rất khác biệt, nhìn qua một lần chắc chắn sẽ có ấn tượng.

Ngài chưởng quầy đây vô cùng thẳng tính, nghĩ sao nói vậy, liền truy hỏi hai người.

Chưởng quầy: "À thì ra là người của thôn bên cạnh, nhưng là ta cũng chưa từng thấy hai người bao giờ.

"

Lạc My: ".

.

. chắc là do ngài đây không nhận biết chúng ta mà thôi, người ở các thôn lân cận nhiều như vậy, ngài đâu thể nào nhớ hết.

"

Chưởng quầy: "Cô nương nói không sai, nhiều người qua lại, thật tình làm sao ta có thể nhớ hết người đi trên phố.

Tuy nhiên, nếu đổi lại là hai vị cô nương đây, ta chắc chắn sẽ nhận ra ngay.

"

Lạc My nhìn qua Vương Lam, ý tứ thể hiện rõ ràng. Vị chưởng quầy đây cố tình hỏi cho đến cùng a.

Lúc này Lục Tiểu Thanh từ trong nhà bếp đi ra, nghe được đôi lời từ cuộc nói chuyện của hai bên, mà lo lắng chạy ngay đến giúp hai người kia giải vây.

Lục Tiểu Thanh: "Chưởng quầy, người đừng hỏi dồn dập như thế, hai muội ấy từ nhỏ đã sống cách biệt với mọi người, cửa lớn cửa nhỏ đều không bước ra ngoài, thì làm sao ngài có thể gặp qua.

"

Chưởng quầy mặt khó hiểu nhìn ba người: " Sao có thể chứ, trước nay chưa từng ra ngoài, ta không nghe ai nói xung quanh đây, có hộ dân nào như vậy.

"

Lạc My: "Ngài không nghe, nhưng nó vẫn là sự thật, hai tỉ muội chúng tôi, quả thật chưa từng bước ra thế giới này.

"