Hàn Nguyệt vừa hay lấy túi gấm đem ra bày trên bàn, ba người nhìn nhau một lát, thì Hàn Nguyệt bắt đầu mở ra.
Bên trong là những mảnh thủy tinh sáng lấp lánh, trong suốt nhiều màu sắc, càng nhìn càng thích.
Lạc My: “Đây là thứ… tỉ và Lãnh Hiên ca ca có được từ Bạch Cốc?”
Hàn Nguyệt: “Chính là nó, chỉ là từ lúc cất giữ nó đến hiện tại, ta cũng không rõ nó có công dụng gì.
Bên phía hoàng thượng và các triều thần và còn các thế lực khác nữa, đều đang tò mò về nó.
”
Lạc My đưa tay lên sờ vào các mảnh thủy tinh ấy, cảm giác mát lạnh truyền khắp cả cơ thể, nàng bất giác rùng mình một cái.
Vương Lam: “Sao vậy, dường như là nó rất lạnh sao?”
Hàn Nguyệt ngơ ngác: “Ta nhiều lần sờ qua rồi, đúng là rất mát lạnh nha, cảm giác thoải mái.
Nếu là trời vào mùa nắng nóng, có thể sử dụng nó thay thế cho máy lạnh nha.
”
Vương Lam: “…”
Lạc My: “…”
Hàn Nguyệt nhìn hai người kia có vẻ khó hiểu, thì hỏi lại, nàng thấy có chút vô lý a, còn cầm trên tay lật qua lật lại xem xét.
Hàn Nguyệt suy tư: “Ta vẫn cảm giác nó rất mát lạnh, sờ vào thoải mái vô cùng.
”
Lạc My lắc đầu: “Muội thì cảm thấy nó vô cùng lạnh lẽo, cái lạnh này giống như hầm băng dưới âm độ.
”
Lúc này Hàn Nguyệt và Lạc My đều nhìn về phía Vương Lam, không cần phải nói ra, Vương Lam cũng hiểu hai người họ đang muốn gì.
Vương Lam: “Để ta thử xem sao…”
Khi Vương Lam vừa chạm tay vào các mảnh thủy tinh, từng mảnh từng mảnh đều rung lên tiếng kêu thanh thoát lạ kỳ. Cả ba người vô cùng ngạc nhiên, Vương Lam thật sự có chút khó tin nên thử thêm một lần nữa.
Kết quả… lần này những mảnh thủy tinh ấy còn phát ra âm thanh lớn hơn, kinh động đến cả bên ngoài phòng, A Doanh và Hoa Liên đều bước đến gần cửa, hỏi vọng vào để kiểm tra tình hình.
Lạc My nhanh miệng đáp không có việc gì, nói các muội ấy yên tâm.
Vương Lam: “Có vấn đề gì ư?”
Hàn Nguyệt: “Nó có phản ứng với muội, vì vậy khi chạm vào sẽ phát ra thanh âm, chỉ là công dụng như thế nào, ta đây cũng không rõ.
Ta nghĩ, chúng ta nên tìm người có kiến thức về nó thì hay hơn.
”
Lạc My: “Chuyện này đúng là thần kỳ.
”
Vương Lam lắc đầu: “Chúng ta đến được thế giới này, cũng là một loại thần kỳ, bây giờ thêm một hai việc cũng không có gì lạ lẫm.
”
Hàn Nguyệt và Lạc My đồng loạt gật đầu, có lẽ sau này còn phát sinh thêm nhiều sự việc khác đây.
Vương Lam: “Hàn Nguyệt, tỉ mau cất nó lại đi.
”
Hàn Nguyệt: “Không được, bây giờ nên giao cho muội cất giữ sẽ hợp lý hơn.
Ta cất giữ nó bao lâu nay đều không có chút phản ứng, hôm nay vừa gặp hai người nó đã có phản hồi.
Do vậy, nơi an toàn với nó nhất hiện nay chính là muội.
”
Vương Lam: “Thôi được, tạm thời để ở chỗ muội, tuy nhiên tỉ cũng nên tìm hiểu thêm về nó, vật quan trọng như thế, chúng ta cất giữ không thể yên tâm nổi a.
”
Hàn Nguyệt: “Được, ta sẽ bàn chuyện này với Lãnh Hiên.
”
Vương Lam: “À…”
Lạc My: “Tỉ đừng lo, còn có muội ở bên phụ giúp kia mà.
”
Vương Lam lắc đầu: “Ta là đang lo chuyện khác…”
Hàn Nguyệt cười nhẹ: “Ta biết rồi, không thông báo việc này cho Lãnh Thiên Nhi, đúng không?”
Vương Lam: “Đúng vậy.
”
Lạc My: “…”
Hai người này quả nhiên đối với Thiên Nhi có chút đề phòng, nàng ta chắc chắn có nhiều vấn đề.
Sau màn vui chơi thăm hỏi của Hàn Nguyệt, thì đến chiều tối, nàng ấy cũng đã chịu di chuyện về thừa tướng phủ, nếu không khi Lý Tiêu Minh về đến, lại cau có cằn nhằn nàng.
Đợi khi Hàn Nguyệt rời đi rất lâu sau đó, thì Lý Tiêu Minh mới quay về tướng quân phủ, có điều dường như hôm nay huynh ấy không hề vui vẻ.
Vương Lam: “Ca ca, hôm nay công sự có vấn đề gì khó khăn ư?”
Lý Tiêu Minh: “Không có, vô cùng tốt, chỉ là hoàng hậu nương nương bà ấy hôm nay lại triệu kiến ta vào cung gặp mặt.
”
Lạc My: “Ca ca, huynh nói xem bà ấy là muốn làm gì?”
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!