Thời Kỳ Rực Rỡ Của Phượng Hoàng, Nước Mắt Phượng Hoàng Rơi

Thời Kỳ Rực Rỡ Của Phượng Hoàng, Nước Mắt Phượng Hoàng Rơi

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 242
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Cổ Đại
     
     

Tại núi Cửu Dao.

Phượng Khuynh Loan ngồi trên đỉnh vách núi, chán nản đong đưa đôi chân. Nhìn cảnh núi non mờ ảo trong làn sương tiên, cô đã thở dài không biết bao nhiêu lần.

"Sao Lâm Hi vẫn chưa về? Đã gần một tháng rồi, chán quá đi mất!

"

Đang đong đưa chân, mắt cô đột nhiên sáng lên:

"Hay là… mình lén xuống núi chơi đi? Dù gì Lâm Hi cũng không biết đâu. Trước khi huynh ấy về mình quay lại là được!

"

Nghĩ vậy, cô liền bật dậy, nở nụ cười tinh quái, rồi nhanh chóng chạy đi.

Lúc này…

Ma Vực, Phượng Khuynh Loan vui vẻ đi dạo trong Ma Vực, vừa đi vừa nhìn khắp nơi, không ngừng tán thưởng. Chỉ thấy toàn bộ Ma Vực đều mang sắc đen chủ đạo, y phục của mọi người cũng đồng loạt là màu đen, bất kể nam hay nữ. Vì thế, khi Phượng Khuynh Loan xuất hiện với bộ trang phục màu cam đỏ rực rỡ, cô trở nên vô cùng nổi bật.

Khi cô đặt chân vào Ma Vực, mọi người lập tức đề cao cảnh giác nhìn cô chằm chằm. Tuy nhiên, Phượng Khuynh Loan không nhận ra điều này, vẫn thản nhiên đi tiếp. Đi chưa được bao xa thì đột nhiên có mấy chục tên ma binh xông ra, trực tiếp vây chặt lấy cô. Bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sững sờ, cô còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói nghiêm khắc vang lên:

"To gan! Là kẻ nào dám xông vào Ma Vực?"

Chỉ thấy đám ma binh mở đường, một vị ma tướng mặc giáp trụ, thân hình hơi vạm vỡ bước ra. Hắn đi đến trước mặt Phượng Khuynh Loan, quan sát cô rồi lạnh lùng nói:

"Ngươi là ai? Sao lại dám xông vào Ma Vực của ta?"

Lúc này, Phượng Khuynh Loan mới hoàn hồn. Cô nhìn vị ma tướng trước mặt, lại liếc qua đám ma binh vây kín xung quanh mình, không khỏi thắc mắc:

"Ngươi...

.

" Rồi hỏi tiếp: "Các ngươi làm gì thế? Sao lại chắn đường ta?"

Vị ma tướng hờ hững liếc cô một cái, cho rằng cô hoặc là thật sự ngây thơ, hoặc giả vờ ngây thơ để che giấu thân phận gián điệp. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn chợt sắc lạnh:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Thấy cô vẫn không trả lời, vị ma tướng giận dữ:

"Tốt lắm, nếu ngươi không chịu nói, vậy thì bắt ngươi giải đến gặp Ma Hoàng!

"

Nói xong, hắn lập tức bước lên định bắt lấy cô.

Phượng Khuynh Loan lùi một bước, vội vàng giải thích:

"Ấy, vị ma hữu này, khoan đã, khoan đã! Ta không có ác ý. Ta tên là Phượng Khuynh Loan, chỉ đến Ma Vực dạo chơi thôi, không có ý gì khác. Các ngươi đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm nhé!

"

Lúc này cô mới nhận ra, bọn họ đã xem cô là gián điệp từ giới khác đến phá hoại. Giống như lần trước cô đến Thần Vực, cũng bị xem là gián điệp vậy.

Nghe vậy, vị ma tướng càng thêm nghi ngờ:

"Hiểu lầm? Ta thấy ngươi chính là gián điệp. Không một tiếng động đã lẻn vào Ma Vực của chúng ta, không phải gián điệp thì là gì? Người đâu, bắt cô ta lại!

"

Hắn hoàn toàn không cho Phượng Khuynh Loan cơ hội giải thích, lập tức ra lệnh cho đám ma binh xông lên.

Phượng Khuynh Loan hoảng hốt kêu lên:

"Này, các ngươi.

.

.

"

Nhưng một tên ma binh đã vung binh khí, lưỡi kiếm gần như chạm qua mặt cô, khiến lời cô bị nghẹn lại trong cổ họng, buộc phải né tránh trước.

Vị ma tướng thấy vậy cười lạnh:

"Còn nói không phải gián điệp? Người đâu, tất cả xông lên cho ta!

"

Phượng Khuynh Loan vội vàng vừa né tránh vừa giải thích:

"Vị ma hữu này, ta thật sự không phải gián điệp! Ta chỉ đến Ma Vực tham quan thôi, đừng động thủ, dừng lại, mau dừng lại!

"

Cô vừa nói vừa lượn lách, tránh né các đòn tấn công từ đám ma binh. Nhưng chính vì cô lách qua lách lại giữa bọn họ mà các đòn tấn công của ma binh đều vô tình đánh trúng đồng đội, khiến tiếng la hét và tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Thấy cảnh này, vị ma tướng giận dữ, nhảy lên lao thẳng về phía Phượng Khuynh Loan. Cô thấy hắn tung chưởng mạnh mẽ lao tới, vội vàng lật người tránh né. Làn gió chưởng lướt qua sát mặt cô, khiến da mặt đau rát. Nếu chậm một chút, chắc chắn cô đã không toàn mạng.

Thế nhưng, vị ma tướng không từ bỏ, tiếp tục tung ra một đòn nữa. Không thể tránh được, cô đành phải đối đầu. Dù ở bên cạnh Lâm Hi mấy trăm năm, dù không siêng năng học tập, cô cũng đủ khả năng đối phó với một phó tướng nhỏ bé của Ma Vực.