Cô thất thần ngồi ôm gối, mắt trống rỗng.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên có một đôi giày xuất hiện trước mặt cô. Ngước lên, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc và anh tuấn, trái tim lập tức tràn ngập vui sướng. Cô vội đứng dậy:
"Lâm Hi! Lâm Hi! Ngươi đến rồi!
"
Nói xong, cô bước đến bên hắn với vẻ mặt đầy tủi thân.
Lâm Hi vừa trở về từ Vực Sâu Thương Minh, cứ nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn ở trên núi chờ hắn. Nào ngờ, vừa quay lại đã không thấy bóng dáng cô. Sau khi cảm nhận được luồng khí tức yếu ớt của cô ở Ma Vực, hắn tức tốc tới đây. Đến nơi mới biết cô lại gây chuyện.
Hắn vừa giận vừa bực, nhưng khi thấy cô với vẻ mặt tủi thân và đầy vết thương, cơn giận trong lòng lập tức tiêu tan, chỉ còn lại một tiếng thở dài:
"Ngươi biết sai chưa? Ta đã bảo ngươi đợi ta quay lại, tại sao lại tự ý xuống núi?"
Nghe vậy, Phượng Khuynh Loan cúi đầu:
"Ta biết sai rồi.
"
Cô nắm lấy tay hắn:
"Lâm Hi, ta không nên không nghe lời ngươi. Không nên tự ý xuống núi. Sau này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi.
"
Ánh mắt Lâm Hi thoáng qua vẻ bất lực. Hắn biết cô vốn tính hiếu động. Hắn đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc rối trên má cô, rồi chạm vào vết bầm tím trên khuôn mặt cô. Trong đôi mắt hiện lên vẻ đau lòng:
"Đau không?"
Phượng Khuynh Loan khẽ nhíu mày vì đau, nhưng ngay sau đó, cô nở một nụ cười, cố tình trêu hắn:
"Chỉ hơi đau một chút thôi.
"
Lâm Hi rút tay về, nhẹ nhàng nói:
"Ngươi thật là…"
Rồi hắn quay người lại. Trong khoảnh khắc, toàn thân hắn toát ra khí chất lạnh lẽo, uy nghiêm, như thể cự tuyệt mọi thứ.
"Ma Hoàng, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích?"
Từ phía sau, Ma Hoàng bước lên. Nhìn lướt qua Phượng Khuynh Loan, nhưng không dám đối mặt với ánh mắt của Lâm Hi. Ông cúi người, cung kính hành lễ:
"Đế Thần, là Ma Vực chúng ta đã sơ sót, không tiếp đãi chu đáo Tiểu Phượng hữu. Mong Đế Thần thứ lỗi. Chúng ta thật sự không biết Tiểu Phượng hữu chính là con phượng hoàng ở bên cạnh ngài. Nếu biết, chúng ta tuyệt đối sẽ không đối xử như vậy. Đây là sự bất cẩn của thuộc hạ Ma Vực. Xin Đế Thần rộng lượng tha thứ.
"
Trong lòng Ma Hoàng toát mồ hôi lạnh. Dù gì, đây cũng là người từng một mình đánh bại cả những cường giả của các giới vực. Sức mạnh của hắn khiến ông vừa kiêng dè vừa kính phục. Bởi lẽ, ai lại không tôn kính kẻ mạnh?
Phượng Khuynh Loan nhìn Lâm Hi đang im lặng, lại nhìn sang Ma Hoàng, sau đó khẽ kéo áo của Lâm Hi.
Lâm Hi quay đầu lại.
"Lâm Hi, hay là thôi đi. Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng. Có lẽ họ thật sự không biết nên mới nhốt ta lại. Cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự rất tồi tệ, giống như ta đã nói, ta đến đây chỉ để vui chơi, nhưng không ai tin cả, khiến ta rất buồn. Nên thôi đi, hơn nữa phó tướng của họ cũng bị thương rồi, vậy nên...
.
"– nói đến đây, cô cúi đầu xuống.
Lâm Hi thở dài:
"Thôi được.
"
Ma Hoàng bên cạnh nghe vậy, liền cảm kích nhìn Phượng Khuynh Loan:
"Tiểu Phượng hữu, là Ma Giới chúng ta tiếp đãi không chu đáo. Chúng ta nhất định sẽ dâng lên lễ vật hậu hĩnh để bồi tội với Tiểu Phượng hữu.
"
Lâm Hi kéo tay Phượng Khuynh Loan:
"Được rồi, đi thôi.
"
Cửu Dao Sơn
Phượng Khuynh Loan nằm trên giường, nhìn Lâm Hi đang truyền linh lực để chữa thương cho mình, khóe môi cô nở nụ cười. Sao cô cảm thấy Lâm Hi càng lúc càng đẹp vậy? Rõ ràng hắn vốn đã rất tuấn mỹ, nhưng tại sao giờ nhìn lại thấy khác hẳn? Trái tim cô ngọt ngào lạ thường.
Lâm Hi thu tay lại:
"Được rồi, xem thử còn chỗ nào không thoải mái nữa không.
"
Nghe vậy, Phượng Khuynh Loan bật dậy, ôm lấy tay hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn:
"Lâm Hi, ta khỏe rồi. Ngươi xem này.
.
.
"
Lâm Hi bất lực:
"Ừ, khỏe là tốt.
"
"Lâm Hi, sao ta cảm thấy ngươi ngày càng đẹp hơn nhỉ?"
Lâm Hi nghe vậy, khẽ ngẩn người, không tự nhiên đưa tay xoa đầu cô:
"Ngươi đúng là.
.
.
"
"Lâm Hi, ta nói thật đó.
"
Lâm Hi khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy sự chiều chuộng, tay vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Hôm đó, vừa bước ra từ buổi tu luyện, Lâm Hi thấy Phượng Khuynh Loan đang ngồi chán nản. Hắn bước lại gần: