Ở hậu sơn, trong linh trì, Tiểu Phượng Hoàng đang luyện hóa linh đan. Theo thời gian trôi qua, linh khí trong linh trì dần dần tụ lại quanh nó, không ngừng cuồn cuộn tiến vào cơ thể. Càng về sau, lượng linh khí tụ lại càng nhiều hơn, cơ thể nó phát ra một luồng ánh sáng đỏ nhạt. Tuy nhiên, Tiểu Phượng Hoàng đang chìm đắm trong quá trình luyện hóa, hoàn toàn không nhận ra hiện tượng này. Thời gian trôi đi, ánh sáng đỏ dần trở nên rực rỡ hơn.
Ở một nơi khác, Lâm Hi đang tu luyện, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó. Chàng mở đôi mắt sâu thẳm, hướng về phía hậu sơn. Khi nhìn thấy luồng ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ linh trì, chàng lập tức biến mất khỏi chỗ ngồi.
Lâm Hi xuất hiện ngay bên cạnh linh trì, cảnh tượng trước mắt khiến chàng ngẩn người. Giữa trung tâm linh trì, ánh sáng đỏ rực rỡ dần tan biến, để lộ một thiếu nữ tuyệt sắc tuyệt trần. Thiếu nữ ấy nhắm nghiền đôi mắt, gương mặt với đường nét hoàn mỹ hiện lên trước mắt chàng. Dù đang nhắm mắt, dung nhan ấy đã đẹp như những vì sao rực rỡ trên bầu trời. Giữa trán nàng, một ấn ký hình Phượng Hoàng hiện lên sống động, tựa như khắc sâu vào linh hồn, tỏa ra vẻ đẹp lộng lẫy, cuốn hút ánh nhìn của Lâm Hi.
Thiếu nữ trong linh trì bỗng mở đôi mắt sáng rực như sao băng, ánh nhìn lấp lánh tựa muôn ngàn tia sáng chiếu rọi không gian. Khi nhìn thấy Lâm Hi đứng bên ngoài linh trì, trên gương mặt nàng lộ vẻ vui mừng:
Lâm Hi!
Nàng đứng bật dậy, không nghĩ ngợi gì mà lao về phía chàng như mọi lần. Nhưng vừa bay lên, nàng lập tức bịch một tiếng, rơi trở lại xuống linh trì, nước bắn tung tóe.
Nàng – không, phải gọi là Tiểu Phượng Hoàng – sững sờ, nghiêng đầu lắc lắc vài cái. Sau đó, cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, toàn thân cứng đờ. Nàng giơ cánh – giờ đây là đôi tay – lên trước mặt, trông thấy đôi bàn tay trắng trẻo, mịn màng. Nàng đưa mắt nhìn khắp cơ thể, thấy bộ lông rực rỡ giờ đã biến thành một bộ y phục bằng lụa chín sắc, từ sững sờ chuyển thành phấn khích, rồi cuối cùng là vui sướng tột độ. Nàng đứng bật dậy, hét lớn:
Ha ha ha! Ta biến thành người rồi! Ta biến thành người rồi! Cuối cùng ta cũng biến thành người! Ha ha ha...
.
Nhìn thấy Lâm Hi bên cạnh, nàng lao thẳng tới:
Lâm Hi, ta biến thành người rồi! Ta biến thành người rồi!
Lâm Hi nhìn thiếu nữ đang vui mừng chạy tới trước mặt mình. Chàng thu hồi lại tâm trí, ánh mắt đặt lên người nàng, nhưng vẫn có chút bàng hoàng:
Muội.
.
.
Tiểu Phượng Hoàng phấn khích trả lời:
Là muội đây! Lâm Hi, muội thành người rồi, huynh có vui không? Còn nữa… muội có đẹp không?
Nàng xoay một vòng trước mặt chàng, đôi mắt sáng long lanh nhìn chàng chăm chú. Đối diện ánh nhìn trong sáng, hồn nhiên ấy, đôi mắt lạnh lùng của Lâm Hi bỗng chốc dao động. Chàng gật đầu nhẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm hoi:
Ừ.
Tiểu Phượng Hoàng nghe thấy vậy, đôi mắt càng rực rỡ hơn:
Thật không? Tuyệt quá!
Nhìn thiếu nữ gần ngay trước mắt, tâm hồn luôn lạnh lùng của Lâm Hi bất giác rung động.
Lâm Hi, sao huynh lại ở đây? Là vì biết muội biến thành người sao? Nàng tò mò hỏi, ánh mắt ngây thơ nhìn quanh.
Ánh nhìn ấy khiến tim Lâm Hi khẽ dao động, chàng vội quay đầu, cảm nhận sự bất thường trong lòng, ngay lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất khỏi nơi đó.
Ơ, Lâm Hi… Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngác nhìn chàng biến mất, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong cung điện, Tiểu Phượng Hoàng cầm một vật trong tay, tò mò quan sát:
Thì ra cầm đồ trên tay là cảm giác như thế này. Thật tiện lợi khi có đôi tay!
Vừa nói, nàng vừa lục lọi khắp nơi, khiến mọi thứ trong cung điện trở nên hỗn độn. Một vài ngày sau, nàng vẫn bận rộn nghịch ngợm, nhưng đột nhiên nàng nhớ ra điều gì đó. Nàng vội ném thứ trong tay xuống đất, chạy ra khỏi cung điện.
Trước một cung điện thanh nhã tĩnh lặng
Lâm Hi hiếm khi không tu luyện, lúc này chàng đang ngồi đánh đàn. Tiếng đàn du dương nhưng mang vẻ lạnh lẽo, thanh tao, như chính con người của chàng – không vướng bụi trần, không ham muốn. Nhưng nếu lắng nghe kỹ, trong tiếng đàn bỗng mang theo một chút khác lạ.
Đúng lúc đó, một thiếu nữ bất ngờ xông vào. Chính là Tiểu Phượng Hoàng. Nàng chạy thẳng tới chỗ Lâm Hi, tò mò nói:
A! Lâm Hi, huynh đang đánh đàn sao?
Vừa nói, nàng đưa tay chạm vào dây đàn. Lâm Hi dừng động tác, đôi mắt trong trẻo liếc nhìn nàng. Nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã bị tiếng đàn thu hút, nàng bước nhanh đến bên cạnh chàng, ngồi xổm xuống, tay vuốt nhẹ lên dây đàn, tò mò khám phá.
Lâm Hi, tiếng đàn vừa rồi của huynh thật hay, dạy muội đi, muội cũng muốn học!
Tiểu Phượng Hoàng đã quên bẵng mục đích ban đầu khi đến đây. Lâm Hi ngẩn người nhìn thiếu nữ đang ngồi sát cạnh mình, nhưng ngay sau đó, chàng lặng lẽ kéo giãn khoảng cách. Dù biểu cảm vẫn bình thản, trong ánh mắt chàng lại hiện lên vẻ dịu dàng mà chính chàng cũng không nhận ra. Giọng nói trầm ấm của chàng vang lên:
Muội muốn học sao?
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu lia lịa:
Vâng! Muội muốn học! Lâm Hi, huynh dạy muội đi!
Lâm Hi nhìn vào đôi mắt lấp lánh kỳ vọng của nàng, khẽ gật đầu:
Ừ.
Chàng đứng dậy, nhường chỗ của mình cho nàng. Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng ngồi xuống, đưa tay lên dây đàn và gảy loạn xạ, vẻ mặt đầy hứng khởi. Thấy vậy, Lâm Hi chỉ còn cách kiên nhẫn cầm tay nàng chỉnh từng ngón tay:
Không phải như vậy…
Chàng nhẹ nhàng đặt các ngón tay nàng đúng vị trí, rồi làm mẫu một lần. Nhưng sau một hồi, Tiểu Phượng Hoàng vẫn lóng ngóng không sao chơi được. Cuối cùng, chàng phải đứng sau lưng nàng, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng để hướng dẫn. Nhưng khi mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể nàng thoảng qua, Lâm Hi giật mình, vội rút tay lại và đứng dậy, trên khuôn mặt hiện lên chút bối rối.
Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi này của chàng, chỉ tiếp tục chăm chú gảy đàn. Một lúc sau, nàng đột ngột đứng phắt dậy, giậm chân đầy bực bội:
Không học nữa! Khó quá!
Rồi nàng quay sang nhìn Lâm Hi, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp:
Lâm Hi, có phải muội ngốc quá không? Đến cả chơi đàn cũng không học nổi…
Lâm Hi đã khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt chàng thoáng chút yêu thương.
Học đàn không phải chuyện ngày một ngày hai. Muội chỉ nhất thời hứng thú thôi. Nhưng đối với muội, chơi đàn cũng là một cách rèn luyện, giúp tâm tính dần dần ổn định.
À…
Tiểu Phượng Hoàng nghe xong thì ỉu xìu, cúi gằm đầu. Bỗng nhiên, nàng như nhớ ra điều gì, ngẩng phắt lên, đôi mắt sáng rực nhìn Lâm Hi:
Lâm Hi, bây giờ muội đã hóa thành người rồi, huynh đặt cho muội một cái tên được không? Muội cũng muốn có một cái tên, giống như huynh vậy!
Tên sao?
Đúng rồi! Người nào chẳng có tên! Huynh đặt cho muội một cái tên hay nhé?
Lâm Hi nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng thấp hơn chàng một cái đầu. Ánh mắt nàng sáng ngời, đầy mong đợi, làm tâm trí chàng thoáng chốc xao động. Chàng khẽ nhắm mắt, cố gắng đè nén cảm xúc bất thường trong lòng, rồi nói:
Phượng làm họ, tên là Khuynh Loan. Từ nay, muội sẽ được gọi là Phượng Khuynh Loan.
Trong lòng chàng thầm nghĩ: Hy vọng muội có thể tung cánh nơi chín tầng trời nhưng đừng quên quay về tổ như chim Loan
Tiểu Phượng Hoàng – không, giờ phải gọi là Phượng Khuynh Loan – nghe vậy, liền nhảy cẫng lên vui sướng:
Phượng Khuynh Loan, Phượng Khuynh Loan, muội là Phượng Khuynh Loan! Ha ha, cuối cùng muội cũng có tên rồi!
Nàng phấn khích ôm lấy cánh tay Lâm Hi, khuôn mặt rạng rỡ:
Cảm ơn huynh, Lâm Hi! Muội rất thích cái tên này!
Nhìn thiếu nữ đang ôm tay mình với vẻ mặt hạnh phúc, trái tim luôn lạnh lẽo của Lâm Hi bỗng chốc xuất hiện một vết nứt nhỏ. Dù rất mờ nhạt, nhưng không thể phủ nhận rằng lúc này tâm trạng chàng rất vui. Ánh mắt chàng dịu dàng hơn khi nhìn nàng.
Từ sau khi Phượng Khuynh Loan hóa thành người, những ngày đầu nàng vô cùng bận rộn nghịch ngợm khắp nơi. Thỉnh thoảng, Lâm Hi sẽ dạy nàng cách cư xử và những nguyên tắc khi làm người. Nhưng nàng chỉ hứng thú lúc đầu, về sau lại làm không tốt, rồi quay sang nhìn chàng với ánh mắt đáng thương. Lâm Hi chỉ có thể thở dài, không nỡ ép buộc nàng quá.
Một ngày nọ, vì quá chán, Phượng Khuynh Loan chạy đến Thần Vực.
Trong Thần Vực, nàng hứng thú nhìn quanh, tay chạm vào hết thứ này đến thứ kia. Ở một linh trì, nàng nhìn thấy vài đóa hoa đẹp tuyệt vời, liền hái xuống, ngắm nghía đầy thích thú:
Đẹp quá! Sao Cửu Dao Sơn không có loại hoa này nhỉ?
Nàng ngắm hoa một lúc, mắt sáng rực lên. Nghĩ đến việc đem hoa này về trồng ở Cửu Dao Sơn, để Lâm Hi cũng được nhìn thấy, nàng càng thêm phấn khởi.
Đúng lúc ấy, một nhóm người đi tới. Thấy nàng đứng ngây ngẩn, họ tò mò bước lại gần. Một nữ tử trong nhóm lên tiếng hỏi:
Vị tiên hữu này, ngươi đang làm gì vậy?
Phượng Khuynh Loan quay đầu lại, nhìn nhóm người vừa tới, thoáng sững sờ. Sau khi nhận ra họ đang nói chuyện với mình, nàng ấp úng đáp:
Vị thượng tiên… đang nói chuyện với ta sao?