Thời Kỳ Rực Rỡ Của Phượng Hoàng, Nước Mắt Phượng Hoàng Rơi

Thời Kỳ Rực Rỡ Của Phượng Hoàng, Nước Mắt Phượng Hoàng Rơi

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 284
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Cổ Đại
     
     

Những ngày qua, cô đã đi đến rất nhiều nơi nhưng vẫn chưa tìm được báu vật nào ưng ý. Nghe tin trong Lạc Nguyệt Cốc xuất hiện bảo vật, cô liền quyết định đến đó thử vận may.

Trên đường đến Lạc Nguyệt Cốc, cô gặp một người. Người đó bước vội về phía cô, thấy Phượng Khuynh Loan liền tiến nhanh tới, cất tiếng gọi:

- "Cô nương!

"

Phượng Khuynh Loan dừng lại, nhìn người thanh niên trước mặt, có chút khó hiểu:

- "Ngươi là ai? Sao lại chặn đường ta?"

Người thanh niên nhìn cô, vẻ mặt lộ vẻ bối rối như không biết có nên nói hay không.

Phượng Khuynh Loan thấy hắn im lặng một lúc lâu liền phất tay định bước qua người hắn mà đi:

- "Nếu không có chuyện gì thì ta đi trước.

"

Cô còn phải đến Lạc Nguyệt Cốc, vừa nói vừa bước đi.

Thấy cô thật sự định rời đi, người thanh niên vội vàng cất tiếng:

- "Cô nương, chờ đã!

" – Lần nữa đứng chặn trước mặt cô.

- "À… Cô nương, chào cô, ta tên là Viêm Dực. Chuyện là ta vừa từ rừng Nam Trạch trở về. Trong rừng ấy, một món bảo vật ngàn năm đã xuất hiện. Nhưng sức lực ta có hạn, không thể một mình đoạt được, vì vậy muốn tìm người cùng đi...

.

"

Nghe xong, mắt Phượng Khuynh Loan sáng rực. Ý định rời đi cũng dừng lại, cô quay sang nhìn người thanh niên:

- "Bảo vật ngàn năm?"

Người thanh niên thấy cô đã bị thu hút, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, làm ra vẻ vội vàng.

- "Đúng vậy! Tuy ta không rõ đó là gì, nhưng chắc chắn đó là bảo vật vô cùng quý hiếm. Chỉ tiếc rằng sức lực ta có hạn.

.

.

" – Hắn thở dài, ra vẻ tiếc nuối.

Nghe đến đây, Phượng Khuynh Loan bắt đầu thấy sốt ruột. Bảo vật ngàn năm! Nhưng nghĩ đến bảo vật ở Lạc Nguyệt Cốc, cô lại do dự.

Người thanh niên nhận ra vẻ lưỡng lự trong mắt cô, liền nói tiếp:

- "Cô nương, ta đã thử sức nhưng không thể chiếm được bảo vật ấy. Ban đầu ta định tìm người khác, nhưng vừa ra ngoài đã gặp cô nương. Nếu cô không phiền, chúng ta cùng đi thì sao? Cô nương yên tâm, nếu cô đoạt được bảo vật, đó chính là của cô. Ta chỉ muốn nhìn xem bảo vật ngàn năm trông ra sao mà thôi.

"

Nghe đến đây, ánh mắt Phượng Khuynh Loan lập tức thay đổi.

Bảo vật ngàn năm.

.

. Thôi thì đi cùng hắn đến rừng Nam Trạch cũng được. Dù sao Lạc Nguyệt Cốc chỉ là tin đồn, có hay không còn chưa biết. Huống hồ, bảo vật ở đó chắc chắn không thể so với bảo vật ngàn năm.

Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn người thanh niên:

- "Được, ta sẽ đi với ngươi. Nhưng nói trước, bảo vật ta lấy được thì là của ta!

"

Người thanh niên nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, nhưng gương mặt lại nở nụ cười:

- "Đương nhiên!

"

- "Vậy đi thôi!

"

- "Ừm.

"

Khi cô đi trước, người thanh niên nhìn bóng lưng cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Trên một vách núi cao, Phượng Khuynh Loan nhìn xuống vực sâu mịt mờ phía dưới, nuốt nước bọt, lùi lại một bước rồi quay sang người thanh niên:

- "Ngươi nói bảo vật ở dưới kia sao?"

- "Ừ.

"

Người thanh niên gật đầu, ánh mắt hiện lên sự tà ác, không còn vẻ hốt hoảng như lúc ban đầu gặp cô.

Phượng Khuynh Loan không để ý sự thay đổi trong giọng nói của hắn, chỉ chăm chú nhìn xuống vực. Cô cảm thấy lạ lùng, sao bảo vật lại ở dưới vách núi sâu như vậy?

- "Bảo vật thực sự ở dưới đó. Chỉ cần xuống đó là thấy ngay.

" – Người thanh niên nói, ánh mắt lóe lên tia gian xảo.

- "Thật sao? Sao ta không cảm nhận được chút nào?"

Phượng Khuynh Loan nhìn xuống vực sâu tối tăm, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ ra được.

- "Không tin thì xuống xem là biết!

"

Người thanh niên nói xong liền vận lực, bất ngờ đẩy mạnh Phượng Khuynh Loan xuống vực.

Phượng Khuynh Loan còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy xuống. Mắt cô trợn tròn kinh ngạc.

Người thanh niên đứng trên vách, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Nghe nói Cửu Sắc Phượng Hoàng đã tìm bảo vật mấy ngày nay. Ta đã tung tin Lạc Nguyệt Cốc có bảo vật để dẫn dụ cô ta đến đây. Chỉ cần giữa đường chặn lại, dụ cô ta tới nơi này, Đế Thần cũng không kịp phát hiện. Trăm năm rồi, ta đã chờ đợi họ quá lâu!