Thời Kỳ Rực Rỡ Của Phượng Hoàng, Nước Mắt Phượng Hoàng Rơi

Thời Kỳ Rực Rỡ Của Phượng Hoàng, Nước Mắt Phượng Hoàng Rơi

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 271
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Cổ Đại
     
     

Khí tức lạnh lẽo bao quanh Lâm Hi.

"Tha cho ngươi ư?"

Đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào nó:

"Ngay khi ngươi quyết định làm hại nàng, ngươi nên biết… Kẻ tổn thương nàng, phải chết.

"

Lời vừa dứt, không đợi Ma Hầu Thượng Cổ kịp phản ứng, Lâm Hi nâng tay, một luồng sức mạnh kinh hoàng ập xuống. Thanh kiếm Băng Nguyên cảm nhận được sát khí của chủ nhân, rời tay bay lên không, mang theo sức mạnh hủy diệt lao thẳng về phía Ma Hầu Thượng Cổ.

Ma Hầu Thượng Cổ nhìn sức mạnh của Lâm Hi, đôi mắt mở lớn, hoảng loạn gào lên:

"Không…!

!

!

"

"Ầm!

" Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Trời đất bốn phía rung chuyển, vỡ tan tành.

Một lúc sau, bụi mù tan đi, mặt đất chỉ còn lại những mảnh thịt nát và mùi máu tanh.

Lâm Hi, chịu không nổi vết thương, khuỵu xuống lần nữa, chỉ có thanh kiếm là điểm tựa giúp hắn không ngã. Nghĩ đến Phượng Khuynh Loan đang chờ hắn, ánh mắt hắn co rút lại.

"Loan Nhi!

"

Hắn không để ý đến gì khác nữa, gắng gượng đứng dậy, quay người biến mất.

Sau khi Lâm Hi biến mất khỏi hiện trường, Viêm Dực – người vốn bị tưởng rằng đã chết – từ từ mở mắt. Hắn chậm rãi và khó nhọc gượng dậy, nhìn qua thân thể tàn tạ của mình, ánh mắt lóe lên một tia âm độc. Quét mắt xung quanh, hắn phát hiện một viên châu đỏ sậm to cỡ nắm tay nằm trong góc.

Khóe mắt hắn hiện lên nét cười lạnh, hắn ôm lấy ngực, kéo lê thân thể tàn tạ từng bước đến gần và nhặt viên châu lên. Nhìn chằm chằm vào viên châu đỏ sậm, hắn nhận thấy bên trong có một làn sương đen mờ ảo. Khi nhìn thấy làn sương ấy, hắn bật cười.

"Ma Hầu Thượng Cổ, ta sẽ không phụ lòng tàn hồn này của ngươi.

"

Nói xong, hắn cầm viên châu rồi rời đi.

Sau khi hắn đi, nơi này lần lượt đón các vị quân chủ từ khắp các cõi. Các quân hoàng của các khu vực nhìn khung cảnh hỗn loạn trong động mà không khỏi kinh ngạc. Khi họ nhìn về nơi từng phong ấn Ma Hầu Thượng Cổ, chẳng còn chút dấu vết nào của nó, lập tức cả bọn thất sắc.

"Ma Hầu Thượng Cổ đâu rồi? Nó đâu?" Ma Hoàng là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh.

"Chẳng lẽ Ma Hầu Thượng Cổ đã trốn thoát?" Một người khác vừa nói vừa kinh hãi.

"Nhưng sao có thể? Ma Hầu Thượng Cổ từng bị các tiên hoàng của chúng ta liên thủ phong ấn. Làm sao nó thoát ra nhanh như vậy? Chỉ mới vạn năm thôi mà.

" Linh Hoàng lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.

"Nhưng Ma Hầu Thượng Cổ đâu?" Yêu Hoàng cũng không giấu được vẻ bối rối.

"Nếu Ma Hầu Thượng Cổ thực sự trốn thoát, thế gian này chắc chắn sẽ lại đối mặt với một đại kiếp nạn.

" Thánh Hoàng nhíu chặt mày.

Mặc dù các cõi trước đây không ngừng tranh giành và đối đầu, nhưng khi liên quan đến sự an nguy của thiên hạ, họ luôn đứng chung một chiến tuyến. Hơn nữa, từ hàng ngàn năm nay, Đế Thần đã lệnh cho họ chấm dứt chiến tranh. Dù không hòa thuận, họ cũng đã sống yên ổn mà không can thiệp vào nhau.

Ngay lúc này, Minh Hoàng – người quan sát từ nãy giờ – bỗng lên tiếng:

"Không, Ma Hầu Thượng Cổ không trốn thoát.

"

"Không trốn thoát? Vậy nó đâu rồi?"

Minh Hoàng thản nhiên chỉ về phía hố đá lớn bên cạnh.

"Ở đó…"

Yêu Hoàng vội vàng bước đến, nhưng khi nhìn xuống, hắn chết lặng. Các vị quân hoàng khác cũng nhanh chóng tiến lại, đồng loạt sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

"Ngươi nói… đống máu thịt này là… Ma Hầu Thượng Cổ?"

Lúc này, Thần Hoàng – sau khi quan sát kỹ lưỡng – trở lại và khẳng định:

"Minh Hoàng nói đúng, đống máu thịt lẫn lộn dưới đất này chính là của Ma Hầu Thượng Cổ.

"

"Cái gì?"

"Thật sao?"

Ma Hoàng kinh hãi nhìn đống máu thịt, không dám tin vào mắt mình.

"Ai… ai có thể giết được Ma Hầu Thượng Cổ, lại còn khiến nó tan xương nát thịt, hồn phách tiêu tan như vậy? Đây là Ma Hầu Thượng Cổ, là Ma Hầu Thượng Cổ đấy!

"

Các quân hoàng đồng loạt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào khói bụi còn sót lại trong hố. Họ kiểm tra nhiều lần, cuối cùng cũng xác nhận rằng Ma Hầu Thượng Cổ thực sự đã chết.