"Lửa tắt rồi.
"
Nhưng đầu bếp không để ý, đang bận rộn với công việc. Thấy vậy, đôi mắt Phượng Khuynh Loan lóe sáng, nàng khẽ phẩy tay, một ngọn lửa nhỏ lập tức bùng lên giữa các ngón tay. Nhìn ngọn lửa trong tay, nàng nở nụ cười, sau đó quăng nó vào bếp. Lửa lập tức cháy trở lại, nàng cười thỏa mãn.
Nhưng không lâu sau, "phụt", một tiếng nổ vang lên, củi và chiếc nồi lớn trong bếp bùng cháy dữ dội.
"Ơ!
"
Phượng Khuynh Loan giật mình, vội nhảy lùi lại. Ngọn lửa bỗng nhiên lan rộng ra khắp nơi, nhanh chóng bao trùm cả nhà bếp. Những người trong bếp hoảng hốt, có người chạy đi lấy nước dập lửa, nhưng càng dập lửa lại càng lớn. Chẳng bao lâu, ngọn lửa lan ra cả nhà bếp, khiến mọi người phải bỏ chạy.
Khách trong quán trọ cũng nhận ra có vấn đề, hoảng loạn chạy tán loạn ra ngoài. Chưởng quầy vừa chạy vừa nhìn về phía bếp, thấy lửa cháy bùng lên tận trời, bắt đầu lan sang cả quán trọ. Mặt ông tái mét, tức tối quát lớn:
"Mau! Cứu hỏa! Mau cứu hỏa! Trời ơi, quán trọ của tôi!
"
Một số người xách thùng nước chạy đến dập lửa, nhưng ngọn lửa không hề giảm, ngược lại càng cháy mạnh hơn. Chưởng quầy thấy vậy, tức quá đến mức phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ.
Thực ra, đây là lửa của Phượng Hoàng, không phải thứ người thường có thể dập được. Phượng Khuynh Loan từ bếp bước ra, lén lút trốn sang một bên, nhìn ngọn lửa bùng cháy mà bĩu môi:
"Ta lại gây họa nữa rồi...
.
"
Nhìn ngọn lửa ngày càng lớn, nàng đành giơ tay lên trước mặt, khẽ vẽ vài đường trong không khí. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội bỗng từ từ tắt hẳn. Thấy lửa đã tắt, nàng liền nhanh chóng rời đi.
Ngọn lửa vốn đang đe dọa cả một dãy phố, đột nhiên biến mất không rõ lý do. Mọi người không tin nổi vào mắt mình, dụi mắt mấy lần. Nếu không phải nhìn thấy quán trọ cháy thành tro, có lẽ họ đã nghĩ vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Thấy lửa tắt bất thường, họ bắt đầu đồn đoán rằng chưởng quầy chắc chắn đã làm việc gì đó trái với đạo trời, dẫn đến lửa trời giáng xuống. Nghĩ vậy, họ sợ hãi rời đi, chỉ còn lại chưởng quầy ngất xỉu cùng vài người trong bếp.
Mấy người làm nhìn nhau, đành kéo chưởng quầy dậy và rời đi.
Phía bên kia Phượng Khuynh Loan hài lòng nhìn đồ ăn trong tay, mỉm cười mãn nguyện:
"Cuối cùng cũng lấy được rồi.
"
Nàng nghĩ lại, để có được những món ăn này, nàng đã phải đi qua biết bao nơi, hỏi thăm không ít người, còn gây ra vô số chuyện dở khóc dở cười. Dĩ nhiên, những chuyện này nàng không hề hay biết.
Nàng thu gọn hộp thức ăn vào không gian của mình, vui vẻ rời khỏi hẻm nhỏ, bước ra đường lớn, chuẩn bị mang đồ ăn về cho Lâm Hi, để hắn thử những món ăn của nhân gian.
Vừa bước ra phố, nhan sắc tuyệt thế của nàng lập tức khiến mọi người ngoái nhìn. Những kẻ có tâm địa xấu xa cũng chú ý tới nàng, lén lút theo dõi một đoạn, rồi bước ra chặn đường. Bọn họ nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đầy ý đồ xấu.
"Cô nương, đi đâu vậy? Hay là đi cùng bọn ta? Bọn ta biết chỗ này rất vui, cô nương có muốn đi không?"
Phượng Khuynh Loan vốn định về, nhưng nghe nói có chỗ vui, mắt nàng lập tức sáng rỡ. Nhìn đám người trước mặt, nàng hỏi:
"Thật không? Ở đâu?"
Mấy người kia nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ. Tên dẫn đầu cười nham hiểm, gương mặt đầy nét xấu xa:
"Thật, ở phía kia.
"
Phượng Khuynh Loan nhìn về hướng hắn chỉ, vẻ mặt đầy háo hức:
"Thật à? Vậy mau dẫn ta đi!
"
Bọn chúng nhìn nhau, nghĩ thầm: "Sập bẫy rồi.
"Nhìn Phượng Khuynh Loan như một con mồi béo bở, khóe miệng chúng cong lên đầy đắc ý.
"Được, được! Cô nương, mời đi theo bọn ta.
"
Tên cầm đầu nháy mắt với hai tên đứng sau. Hai tên kia hiểu ý, lẳng lặng đi vòng ra sau lưng nàng. Nhìn thấy vậy, gã dẫn đầu cười híp cả mắt:
"Cô nương, đi thôi nào!
"
Phượng Khuynh Loan hoàn toàn không biết mục đích của bọn chúng, cũng chẳng nhận ra ý đồ xấu. Nhưng ngay cả khi biết, nàng cũng chẳng sợ. Với vẻ ngây thơ, nàng hớn hở đi theo, miệng cười tươi:
"Được thôi!
"
Thế là nàng vui vẻ bước theo bọn chúng.
Tại Túy Mộng Lâu,
Lúc này, trên tầng hai, bà chủ thanh lâu đi vòng quanh, cẩn thận quan sát Phượng Khuynh Loan từ trên xuống dưới. Càng nhìn, bà càng kinh ngạc, không ngừng gật đầu, sau đó quay sang ba người đàn ông bên cạnh nói: