Thống Trị Thế Giới Ngầm

Thống Trị Thế Giới Ngầm

Cập nhật: 09/06/2024
Tác giả: HT Ngọc Lan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 800
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

" Nguyệt Nhi!

!

...

.

.

"

Hắn lay lay cô, cô nằm bất động trên giường không lên tiếng.

" Haizzz.

.

.

.

không biết em ngất bao nhiêu lần rồi đấy.

.

.

.

"

" Vẫn chưa xong, chậc.

.

.

.

"

Hắn tặc lưỡi, nhìn cô liền lấy mềm che đi thân thể của cô. Xong liền bước vào nhà tắm.

" Hừm.

.

.

ưm.

.

.

.

"

Cô liền mở mắt ra, liền nhăn mặt trong khó chịu.

" Á.

.

.

.

đau đau.

.

.

.

"

Cô định ngồi dậy, nhưng không thể, cơn đau buốt ập tới sau cột sống của cô.

" Đau.

.

.

quá.

.

.

.

.

tên cầm thú, cầm thú.

.

.

.

"

Cô cố ngồi dậy, nhưng liền cau mày. Đau nhứt ngay eo của cô.

" Khốn nạn.

.

.

, tên trời đánh.

.

.

tên chết bầm này.

.

.

.

khốn nạn ngoài đời, bây giờ trên giường cũng khốn nạn "

Cô buôn những lời chửi rủa hắn, vì hắn mà cô mới ra bộ dạng này.

" Đau đầu quá.

.

.

.

đau khắp cơ thể "

Vừa nói vừa nhìn xuống cơ thể cô. Vết thương rỉ máu do vết cắn hiện lên toàn cơ thể.

" Kiếp trước hắn ta là chó đầu thai thành.

.

.

.

"

Cô cắn răng, lê từng bước nặng nề xuống giường.

" Quần áo?.

.

.

cho mình sao "

Cô liền nhìn sang, thấy áo cổ lộ và chiếc quần đen dài.

" Thôi kệ, mặc trước đi tính sao "

Cô chụp lấy quần áo, bước vào nhà tắm.

" Này?.

.

.

.

nay thấy tâm trạng anh vui vậy? "

Hắn đọc sách thôi cũng cười mỉm, có vẻ rất vui.

Thanh Du bước đến ngồi xuống, nhìn hắn và hỏi

Hắn ngước lên nhìn nói

" Không có gì.

.

.

, thấy mặt chú mới nhớ, chú dám bỏ thuốc tôi "

Thanh Du liền gợn tóc gáy, ấp úng nói

" À.

.

ừm.

.

.

tôi chỉ đưa nhầm thuốc cho cậu thôi.

.

.

.

ai kêu cậu không xem kỹ, chưa gì đã nhai nuốt "

Hắn là một Lão Đại, là một ông trùm đất Thượng Hải này, chuyện chém giết mưu mô ấy thì hắn rất sành sỏi. Nhưng nói về ngành y thì hắn hoàn toàn ngu muội.

Hắn bỏ mắt kính xuống, đặc cuốn sách xuống bàn, ngước lên nhìn cậu và nói

" Tôi khá tin tưởng bác sĩ điều trị của mình, chú đã nói vậy thì.

.

.

"

" Long Duệ "

Hắn đưa bộ đàm lên miệng kêu lớn

" Này.

.

này.

.

.

cậu định làm gì "

Hắn im lặng đeo mắt kính và đọc sách tiếp như chưa có chuyện gì.

" Chuyện gì vậy, Lão Đại "

Long Duệ bước đến hỏi

" Nhốt vào ngục, tự kiểm điểm bản thân đi "

Long Duệ liền gật đầu, bước đến túm lấy vai của Thanh Du đưa đi.

" Này.

.

.

.

tôi chỉ nhầm thôi mà.

.

.

.

xin lỗi.

.

.

.

"

Cậu la thất thanh cầu xin hắn. Nhưng hình phạt này rất nhẹ rồi, nếu như là người ngoài có lẽ họ đã chết ngay lúc đó.

" Đau nhứt quá.

.

.

.

lưng của mình.

.

.

.

"

Cô vừa đi vừa ôm lưng của mình, than thở.

" Không thể ở đây thêm được nữa.

.

.

.

đi, phải khỏi đây "

" Còn ở đấy, nếu chuyện kinh khủng đó xảy ra tiếp tục thì sống sao đây!

! "

Cô liền quay lại phòng cầm lấy túi tiền của mình và chiếc điện thoại, đột nhiên nhìn lại chiếc vòng ngọc trên tay mình.

" Cái này là của anh ta.

.

.

aisss.

.

.

chết tiệt, nghĩ đến anh ta mình muốn tức điên lên "

Cô liền tháo chiếc vòng ngọc mà hắn đã tặng cô ra, đặc xuống bàn.

Đóng cửa lại và đi đến đại sảnh, thì bắt gặp Long hầu đang hút thuốc ở cửa chính.

" Chết thật.

.

.

phải làm sao đây, bình tĩnh.

.

.

bình tĩnh.

.

.

"

Cô đều hòa khí thở, bước qua mặt Long Hầu.

" Phu nhân?.

.

.

.

cô đi đâu vậy? "

" Chậc.

.

.

"

" À.

.

.

tôi đi mua sắm một chút "

" Mua sắm sao?.

.

.

tôi đi cùng với phu nhân "

" À thôi.

.

.

"

Cậu khó hiểu với hành động của cô

" Sao có thể để phu nhân đi một mình được.

.

.

phải có người đi theo để bảo vệ chứ "

" Tôi.

.

.

có Long Vuốt đi theo rồi, cậu ta đang đợi ở ngoài "

" Chuồn lẹ thôi.

.

.

.

"

" Long Vuốt đi theo à.

.

.

.

cậu ta đi theo phu nhân cũng ổn "

Cô nói xong liền bước đi. Hành động đầy bí ẩn của cô khiến cho Long Hầu không tin lắm.

" Thôi.

.

.

có Long Vuốt theo là ổn rồi "

Cậu tiếp tục hút thuốc, và không còn quan tâm gì đến cô nữa.

" Thoát rồi!

! "

" Phu nhân?.

.

.

.

phu nhân định đi đâu vậy "

Một giọng nói khàn vang lên, đó là Phó quản gia.

" À.

.

.

Chú Phó, tôi đi mua sắm một chút.

.

.

"

" Phu nhân đi mua sắm sao?, để tôi gọi xe chở phu nhân đi "

" Không được.

.

.

hỏng mất "

Chú Phó định đi gọi xe, thì bị cô ngăn lại.

" À khỏi.

.

.

đi Chú Phó.

.

.

tôi đi cùng với chị tôi, chị ấy có xe "

" Sao được ạ?.

.

.

.

phải chính xe nhà đưa đi chứ ạ "

" Chú Phó?.

.

.

chị tôi không phải người nhà sao"

Chú Phó ấp úng nói

" Không ạ.

.

.

ý tôi không phải vậy.

.

.

, nếu vậy thưa phu nhân, phu nhân mấy giờ sẽ về ạ "

Cô liền hoảng loạn, ấp úng nói

" À.

.

.

1 giờ chiều tôi sẽ về.

.

.

.

"

Chú Phó liền vạch tay áo ra, hiện đồng hồ trên tay

" Bây giờ là 11h30.

.

.

.

"

" Vâng, chúc phu nhân mua sắm vui vẻ "

" Trời ơi.

.

.

đi chốn mà đi hỏi giờ.

.

.

.

"

Cô liền cầm ví tiền và điện thoại rời khỏi đó nhanh chóng.

" Sao phu nhân có vẻ gấp gáp vậy? "

Ông ấy liền nhún vai tỏ vẻ khó hiểu liền đi vào trong.

" Lão Đại.

.

.

"

Chú Phó liền bước nhanh tới nói

" Chuyện gì? "

Hắn đang đọc sách liền ngước lên nhìn nói

" Dạ, phu nhân đi mua sắm ạ, chuyện này có cần cho người theo bảo vệ không ạ "

Hắn nhướng mày, trầm ngâm

" Đêm qua.

.

.

hành cô ấy.

.

.

đành cho thoải mái chút vậy "

" Không cần, cho vào tên theo dõi từ xa đừng can thiệt là được "

" Vâng "

Ông ấy liền rời đi.

" Đêm qua còn than khóc, bây giờ vui vẻ đi mua sắm.

.

.

hừm, coi bộ sức khỏe cũng tốt nhỉ"

Hắn không quan tâm liền đọc sách tiếp.

" Taxi!

! "

Cô rời khỏi đó, liền vẩy tay gọi taxi lên xe và rời đi.

" Tiểu thư.

.

.

cô định đi đâu.

.

.

"

" Đi đâu bây giờ.

.

.

.

đột ngột quá.

.

.

à "

Cô đột nhiên nhớ ra gì đó liền nói

" Đưa tôi đến sân bay, nhanh lên "

" Vâng.

.

.

vâng "

" Hơ.

.

.

hời "

Long Vuốt ngáp lớn bước ra đến đại sảnh, nhìn thấy Long Hầu đang hút thuốc liền nói

" Cho anh xin một điếu.

.

.

.

"

Long Hầu liền đưa tay vào túi móc ra bao thuốc lá đưa cho cậu.

" Hể?.

.

.

.

ủa sao vẫn ở đây, phu nhân đâu "

" Phu nhân gì?, chả phải đang nghĩ ngơi trong phòng sao?.

.

.

"

Long Hầu liền ngơ ngác nói

" Hai người đi mua sắm về nhanh vậy à?.

.

.

sao em đứng ở đây có thấy hai người bước vào đâu?? "

" Gì đi mua sắm?.

.

.

.

anh mày dạo này mệt, mới ngủ xong ra đây xin điếu thuốc, đi mua sắm từ lúc nào? "

" Cái gì?.

.

.

.

sao phu nhân nói là đi mua sắm cùng với anh mà "

Long Vuốt liền khựng lại, suy nghĩ gì đấy liền hỏi

" Phu nhân rời đi từ khi nào? "

" Mới nữa tiếng này "

Long Vuốt không nói không rằng gì liền chạy thẳng vào phòng hắn.

" Này, anh đi đâu vậy "

" Rầm "

Cậu gõ cửa phòng hắn ì đùng, nhưng chả thấy ai mở cửa.

" Cạch "

" Cửa không khóa? "

Long Vuốt vặn cửa bước vào, nhưng không thấy cô đâu.

" Vòng ngọc.

.

.

.

"

Cậu cầm lên nhìn và hỏi

" Đây là vòng của phu nhân đúng không "

Long Hầu bước tới nhìn thấy chiếc vòng trên tay Long Vuốt liền nói

" Đúng rồi, mà có chuyện gì vậy "

Long Vuốt liền tức tốc chạy đi ra sau dinh thự, nơi dẫn đến khu vườn hắn hay thường tới đọc sách.

" Lão Đại.

.

.

Lão đại.

.

.

.

"

Long Vuốt chạy nhanh đến, kêu lớn.

Hắn ngước lên thấy cậu chạy bán sống bán chết vào, thở hổn hển.

" Chuyện gì nữa? "

Hắn cau mày nhìn cậu với ánh mắt sắt lẹm.

" Phu nhân đi mua sắm bỏ lại chiếc vòng ngọc ạ "

Hắn liền thở dài nói

" Chắc bỏ quên chứ gì "

" Nhưng cũng thật kì lạ, Long Hầu nói là phu nhân đi mua sắm chung với tôi "

" Nhưng tôi mới vừa hỏi Chú Phó, nhưng Chú Phó lại nói phu nhân đi mua sắm cùng với chị cô ấy "

Hắn đột nhiên khựng lại nói

" Kêu Chú Phó đến đây.

.

.

"

" Lão Đại.

.

.

Lão đại "

Chú Phó chạy gấp gáp vào, nói lớn

" Chuyện gì nữa đây, ngày hôm nay các chú phiền tôi lắm rồi đấy "

" Dạ.

.

.

dạ.

.

.

.

"

Chú Phó thở hổn hển nói

" Phu nhân lên một chiếc taxi.

.

.

.

"

Nói xong liền thở do chạy mệt.

" Taxi? "

Long Vuốt và Long Hầu nhìn nhau đồng thanh nói

" Taxi sao?? "

" Vâng, tôi cho người theo dõi phía sau như lời dặn của ngài, nhưng phu nhân lúc nảy nói với tôi là đi chung xe với chị cô ấy "

Hắn cau mày nói

" Tiếp đi.

.

.

.

"

Hắn liền đặc cuốn sách xuống bàn, tập trung vào lời nói của Chú Phó.

" Phu nhân gọi taxi, theo dõi một lúc thì đường phu nhân đi đến là sân bay Thượng Hải ạ "

" Sân bay Thượng Hải? "

Hắn lập tức đứng dậy nói lầm bầm

" Sân bay.

.

.

rốt cuộc em đến sân bay làm gì chứ.

.

.

.

"

Hắn liền ngồi xuống, trầm ngâm suy nghĩ một lúc liền quát lớn

" Chặn hết tất cả lịch trình của chuyến bay ở Thượng Hải lại, kiểm tra từng người một "

" Sao vậy ạ? "

Long Vuốt khó hiểu nói

Hắn liền đi xuống giật lấy chiếc vòng ngọc hậm hực thét lớn

" Ngu ngốc, một người tự nhiên lại rời khỏi đây, bỏ máy định vị lại đi đến sân bay là ý gì hả "

Hắn tức giận, tháo mắt kính quăng xuống giẫm nát gầm lớn

" Chặng luôn những tuyến giao thông ở Thượng Hải, bắt bằng được phu nhân về đây "