"Cái tát này, tôi để dành cho cô lâu lắm rồi đấy.
"
Diệu Nhi vô cùng bất ngờ, nói đúng hơn là cô ta bị sốc. Hiên Hiên cau mày quát "Tiêu Tuyết bây giờ cô quá ngông cuồng rồi đấy!
"
"Tôi sẽ không nhịn nữa đâu!
" Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn thẳng Hiên Hiên trước mặt mà nói, sau đó nhìn Diệu Nhi "Hai người mau rời khỏi đây đi.
"
“Mày dám đánh tao sao?” Diệu Nhi lao vào muốn đánh cô nhưng Tiêu Tuyết cũng quyết không để yên, cô giữ được hai tay của cô ta còn đẩy cô ta ra sau. Ánh mắt không chút sợ hãi.
Lúc này, Tiêu Thiện cũng đi tới. Thấy anh, Diệu Nhi vội thu lại gương mặt cau có, cô ta khoanh hai tay trước ngực quay mặt nhìn về chỗ khác.
Còn Tiêu Tuyết cũng nhanh chóng thu lại gương mặt nghiêm nghị của mình. Thấy bầu không khí hình như có gì đó gượng gạo, anh bước tới bên cạnh Tiêu Tuyết nhìn cô nhẹ nhàng hỏi “Có chuyện gì sao?” Sau đó anh đưa mắt nhìn hai mẹ con Diệu Nhi “Họ là người thân…”
Anh chưa nói hết thì Tiêu Tuyết đã ngắt lời “Họ là bạn của bố tôi thôi.
”
Diệu Nhi đưa mắt nhìn cô tức tối quay người rời đi. Hiên Hiên không nói thêm lời gì, bà đi tới đặt giỏ trái cây lên ghế sau đó cũng rời đi luôn.
Tiêu Tuyết nhìn Tiêu Thiện “Có vấn đề gì sao?”
Tiêu Thiện mỉm cười giơ bản bệnh án của Tiêu Phong lên “Đã có kết quả cuối cùng, tất cả thuận lợi. Ngày mai, em ấy có thể xuất viện rồi.
”
Nghe đến đây cô vô cùng mừng rỡ “Tốt quá rồi!
”
“Nào mau theo tôi vào trong gặp bệnh nhân để thông báo và dặn dò đi chứ!
”
“Tức quá!
” Diệu Nhi ra bên ngoài tức tối nói lớn, cô ta siết chặt tay lại “Hàn Tiêu Tuyết, tao sẽ không để yên chuyện này đâu.
”
Hiên Hiên cũng thở dài, ngay cả bản thân bà ta cũng bất mãn không kém. Trước mặt bà ta mà dám vênh váo như thế “Thật khó nuốt nổi cơn tức này.
”
“Mẹ yên tâm, con sẽ không tha cho nó dễ dàng đâu.
” Ánh mắt Diệu Nhi có chút đăm chiêu, trong đầu cũng bắt đầu toan tính.
.
“Tôi là Cố Minh.
” Một cô gái bước tới trước mặt Mạc Lăng. Đôi mắt bồ câu quyến rũ, chiếc mũi cao xinh xắn cùng mái tóc màu nâu buộc đuôi ngựa, tự tin nói.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Cố Minh không nói một lấy một lời, anh vốn chẳng mấy ấn tượng với các cô gái cho dù họ có xinh đẹp hay quyến rũ. Nhưng anh cũng hơi bất ngờ, bởi vì người khảo cổ học mà Vancazo nhắc tới lại là một cô gái. Lão vốn chẳng quan tâm hay đề cao phụ nữ. Cố Minh chắc chắn cũng phải hơn người rất nhiều mới được lão để mắt tới.
Hàm Quang nhìn cô, gật đầu “Thật không ngờ lại là một mỹ nữ xinh đẹp như vậy. Từ giờ mong cô giúp đỡ.
”
“Đó là trách nghiệm của tôi mà.
” Cố Minh lạnh lùng đáp sau đó quay người rời đi.
Đặng Ân cũng bất ngờ trước vẻ lạnh lùng, cậu quay qua Hàm Quang “Khá ấn tượng đó.
”
Mạc Lăng liền đưa tay lấy ly rượu trên bàn “Không vô dụng là được.
” Ánh mắt trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy “Ngày mai cứ theo kế hoạch mà làm.
”
Mọi người đưa ánh mắt đồng tình nhìn anh. Mạc Lăng cũng không nói thêm gì, anh quay người rời đi.
Hàm Quang đưa mắt nhìn bóng lưng ấy “Cậu ta chắc hẳn rất nóng lòng.
”
“Không phải chỉ Mạc ca đâu, tôi cũng sắp căng thẳng chết rồi đây. Đột nhiên cảm thấy kẻ thù thực sự ở ngay trước mắt mà không thể giết chết luôn.
” Đặng Ân uể oải dựa vào ghế.
“Người như Rentoku thì có bao nhiêu âm mưu chứ…” Hàm Quang thở dài.
“Không biết dạo này Tiêu Tuyết thế nào nhỉ?” Đặng Ân tò mò nhìn Hàm Quang hỏi sau đó lại nhìn xuống chiếc bàn “Đột nhiên không có ai gọt hoa quả cho mình. Không gian cũng căng thẳng hơn.
”
“Cô ấy không thể ở đây. Bây giờ tình huống đã khác hẳn hơn rồi mà.
" Hàm Quang ném quả táo về phía Đặng Ân.
Đặng Ân vội bắt lấy "Sẽ nhanh qua thôi và ta lại quay về bình thường.
"
Hàm Quang gật đầu. Điều khiến anh lo lắng nhiều chính là Mạc Lăng, lần này Mạc Lăng đã tự mình hành động rồi, cũng không nghe theo sắp xếp sẵn có của Vancazo.
Mạc Lăng đặt ly rượu bên cạnh cửa sổ, anh đưa mắt nhìn lên bầu trời. Trăng hôm nay cũng thật sáng, anh lặng im quan sát nó, cặp lông mày đang cau lại cũng từ từ được giãn ra, sự mệt mỏi cũng từ từ biến mất. Không gian bao quanh chỉ là sự lạnh lẽo vốn đã quen từ lâu bỗng chốc đè nặng anh. Có lúc anh đã từng quên mất cái không gian này, khi mà anh ở bên cạnh cô. Thì ra đây chính là cái cảm giác nhớ mà Mira từng nói.
.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn lên bầu trời, làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc co cùng hương thơm phản phất của hoa mai trắng “Hôm nay thời tiết thật dễ chịu.
” Cô vui vẻ nói sau đó đưa mắt nhìn em trai của mình.
Tiêu Phong đang ngồi trên giường thích thú tung quả bóng rổ “Mai em được xuất viện thật sao?”
Tiêu Tuyết gật đầu sau đó đi tới “Đúng rồi. Thật tốt mà đúng không?”
Tiêu Phong nhìn cô, đột nhiên cậu ấy cảm thấy hiếu kì vô cùng, ánh mắt thích thú không rời.
Tiêu Tuyết cau mày “Có chuyện gì vậy?”
“Hình như mẹ nói chị đang yêu?” Tiêu Phong đưa mắt dò hỏi “Người đó không phải bác sĩ Tiêu Thiện chứ?”
“Không phải! Tất nhiên là không rồi.
” Tiêu Tuyết vội từ chối.
“Em mừng thật đấy. Vì chị đã bình an trở về, còn gặp được người mà chị yêu nữa.
” Tiêu Phong ôm lấy cô.
Tiêu Tuyết bật cười “Gì thế này? Cái thằng nhóc này đang làm nũng sao?”
Bách Thảo lặng im từ bên ngoài mà quan sát. Hai đứa con bé nhỏ của bà. Chúng thật là đáng yêu. Nước mắt từ từ lăn xuống, nếu có thể đánh đổi lấy hạnh phúc cho chúng, bà thật sự muốn đánh đổi nhiều hơn nữa…
.
"Ta đã nói là ta chỉ cần đầu của Rentoku!
" Câu nói của Vancazo hiện lên trong đầu của Mạc Lăng.
"Cháu sẽ tới Ai Cập.
" Mạc Lăng thẳng thừng nói.
"Tới đó làm gì?" Vancazo cau mày nói.
"Thứ mà ông ta muốn, cháu nhất định phải có được.
"
"Ngu ngốc!
"
"Nếu chỉ cần mỗi cái đầu của lão ta thì chú dễ dàng làm được mà. Hay chú không đủ khả năng đó, con cá mập hung tợn biến mất rồi sao?"
"Ngậm miệng lại!
"
"Chuyện của cháu, cháu sẽ tự mình lo liệu.
" Nói xong Mạc Lăng đứng dậy quay người rời đi.
"Rentoku và các băng đảng khác đều liên minh chống lại chúng ta. Rất nhiều người muốn lật đổ ta, còn chưa kể vài kẻ đã lên kế hoạch đâm sau lưng ta. Nếu không giết hắn sớm thì hắn nhất định sẽ trừ khử ta.
" Vancazo đứng dậy nói "Nhân cơ hội hắn đang tập hợp cháu nên hành động ngay đi. Còn không, ta sẽ tự mình xử lý.
"
"Kẻ thù của cháu, cháu sẽ tự mình giải quyết.
" Mạc Lăng quay người lại nhìn Vacazo "Còn chú có dám chắc bí mật về Kim Tự Tháp đó không liên quan đến Vincent chứ?"
Vacazo ngồi xuống, ông chút hơi thở mệt mỏi "Đó là một phần nghiên cứu của Laues. Ông nội cháu cũng có một phần trong việc đó.
"
"Mạc, đến nơi rồi.
" Hàm Quang từ ghế trước nói vọng xuống.
Mạc Lăng ngồi trên xe từ từ mở mắt ra. Giờ anh phải chiến đấu với hiện tại. Mạc Lăng đẩy cửa ra, anh bước xuống.
Đặng Ân nhìn anh nói "Mạc ca, thời tiết không ủng hộ anh lắm rồi.
"
Cố Minh đưa mắt nhìn về phía xa xăm sau đó quay qua Mạc Lăng "Áp suất ở đây đang thay đổi, gió lốc mạnh hơn, tình hình này sẽ có mưa đấy.
"
"Vậy nhanh chóng tìm ra nó đi.
" Mạc Lăng lạnh lùng nói.
.
"Tôi muốn cậu giúp tôi xử lý một người.
"
"...
.
"
Diệu Nhi tắt điện thoại đi, ánh mắt cô ta vô cùng sắc lạnh "Hàn Tiêu Tuyết, lần này xem ai có thể bảo vệ nổi mày.
" Bàn tay cô ta nắm chặt.
"Nào, cẩn thận.
" Tiêu Tuyết đưa tay đỡ lấy Tiêu Phong.
Bách Thảo đi tới bên cạnh "Con đi từ từ thôi.
"
Tiêu Thiện từ phía sau liền bước tới, cậu đưa tay cầm lấy túi đồ mà Tiêu Tuyết đang xách. Cô bất ngờ nhìn cậu. Chưa cần để cô phải lên tiếng, cậu đã mỉm cười sau đó lễ phép cúi đầu trước mẹ của cô "Để cháu đưa mọi người về ạ.
"
Bách Thảo mừng rỡ "Vậy cảm ơn cháu nhiều nhé!
"
Tiêu Tuyết thì không mấy vui vẻ, cô đưa mắt nhìn Tiêu Thiện "Hôm nay anh không ca khám sao?"
"Dù có thì tôi cũng dành thời gian đưa mọi người về thôi.
" Tiêu Thiện thản nhiên đáp.
"Cháu không cần phải tốt với gia đình cô như thế đâu. Cháu chăm sóc tốt cho Tiêu Phong là quý lắm rồi.
" Mẹ của cô vui vẻ nói.
Tiêu Thiện mỉm cười, cậu đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết "Thật ra, cháu mới là người nợ cô ấy.
"
Tiêu Tuyết có chút bất ngờ, cô cười gượng sau đó nhìn mẹ "Chuyện cũng qua hết rồi ạ.
"
"Thôi mau ra xe đi.
" Tiêu Thiện nói sau đó nhanh chóng xách đồ về phía xe.
Tiêu Phong đưa ánh mắt nhìn dò xét về phía Tiêu Tuyết "Mọi chuyện qua hết rồi ạ.
" Cậu cố gắng trêu trọc cô.
Tiêu Tuyết đưa tay đẩy nhẹ một cái "Mau đi đi!
"
"Chị muốn em ngã ra đây sao?"
"Được rồi. Mau ra xe đi nào.
"
Sau khi đưa mọi người về nhà, Tiêu Thiện còn giúp Tiêu Tuyết và mẹ dọn dẹp lại nhà, cậu di chuyển lại một đồ vật. Sau khi làm xong, Tiêu Thiện đi ra ngoài ban công hóng mát. Lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận được không gian yên bình như vậy. Vốn ở trong thành phố rất ồn ào, thật may là khu phố nhỏ này nhiều cây xanh và yên tĩnh. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót ríu rít, nó khiến cậu nhớ về những ngày tháng tuổi thơ. Tiêu Thiện đứng lặng người.
Tiêu Tuyết cầm cốc nước đi tới, cô lặng im quan sát một chút, cho tới khi Tiêu Thiện phát hiện ra thì cô mới bước tới. Cô đưa cốc nước về phía cậu "Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé!
"
Tiêu Thiện mỉm cười sau đó đưa tay cầm lấy cốc nước.
Cô lặng im đưa mắt nhìn xung quanh, Tiêu Thiện đưa mắt nhìn cô một lúc sau đó mới lên tiếng "Vừa nãy em nói mọi thứ qua rồi, thật sự qua rồi sao?"
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Tiêu Thiện "Anh lại muốn nói chuyện gì nữa?"
"Em thật sự tha thứ cho tôi chứ?" Tiêu Thiện chân thành hỏi.
Tiêu Tuyết lặng người một lúc sau đó gật đầu "Tôi không giận lâu vậy đâu. Dù sao anh cũng có lý do để làm.
" Cô mỉm cười sau đó giơ bàn tay về phía cậu "Chúng ta hoà nhé!
"
Tiêu Thiện cười sau đó bắt lấy tay cô.
.
Rào! Rào! Trời đổ cơn mưa lớn, những đám mây đen không ngừng kéo tới, cả bầu trời chẳng mấy mà đều trở nên mù mịt. Gió thổi cũng ngày một mạnh.
Mạc Lăng đưa tay sờ nhẹ xuống mặt đá đỏ, mưa lớn đã cản trở anh trong việc xác định được khối Kim Tự Tháp đó.
"Giờ nó chỉ còn lại thế này thôi.
" Người đàn ông mệt mỏi nói.
Bây giờ, đây không còn nguyên hình một Kim Tự Tháp mà nó chỉ là một mảnh đất đá vôi. Do thời gian trôi qua và có vài kẻ đào vàng đã tới đây nghiên cứu nên khu đất này cũng bị méo mó.
"Đường vào lăng thất ở đâu?" Hàm Quang nói.
Người đàn ông không trụ nổi do mất máu nên đã ngã xuống "Các người tự tìm đi. Khu đất này đã bị bỏ lâu rồi. Tôi chỉ biết Kim Tự Tháp đó ở đây thôi.
"
Đặng Anh đảo mắt về phía tên đàn em "Đưa ông ta đi tới bệnh viện.
"
Tên đó liền gật đầu sau đó kéo tay ông ta lôi đi.
Cố Minh ngồi xuống, cô lặng lẽ quan sát sau đó nhìn Mạc Lăng "Đây là một khối Kim Tự Tháp được tái tạo lại cách đây ba thế kỷ, do chỉ là xây dựng với mục đích nghiên cứu về kiến trúc nên không cần đến sự vững vàng. Nó không có giá trị lịch sử gì cao mà chỉ có giá trị về mảng nghiên cứu nên là bị bỏ hoang. Chính quyền năm đó chắc cũng làm lơ. Với thời tiết và độ đất thì phần cửa có lẽ đã bị lún xuống rồi.
" Cô đứng dậy đưa mắt nhìn về phía trung tâm đã bị mòn bớt "Nếu tôi muốn dấu vàng ở một nơi thế này, chắc chắn tôi sẽ xây dựng đường vào cách nó vài mét để tránh bị lấp mất lối vào.
"
"Tôi muốn cô tìm ra nó ngay.
"