Chương 1 - Thượng Thần Nhặt Được Con Hổ Nhỏ
Chương 2 - Con Hổ Nhỏ Tên Là Duyệt Nhi
Chương 3 - Sở Từ
Chương 4 - Bị Dọa Thành Hình Người
Chương 5 - Phàm Nhân Thực Cũng Không Gạt Ta
Chương 6 - Đạp Vũ Thượng Thần
Chương 7 - Ngoan Ngoãn Đứng Ở Đây
Chương 8 - Một Đoạn Thầy Trò Cấm Luyến
Chương 9 - Ngươi Và Đạp Vũ Thượng Thần Có Quan Hệ Gì
Chương 10 - Trừ Phi Tiểu Ái Đồ Hôn Ta Một Cái
Chương 11 - Nữ Nhân Của Bổn Quân
Chương 12 - Chúng Ta Quen Biết Nhau Sao?
Chương 13 - Chỉ Là Đang Tìm Tiểu Ái Đồ Của Ta Mà Thôi
Chương 14 - Hỏa Phượng Hoàng Rất Mạnh Mẽ
Chương 15 - Đồ Đệ Ngây Thơ Đáng Yêu, Sư Phụ Bao Dung Sủng Ái
Chương 16 - Để Hắn Làm Tùy Tùng Của Con…
Chương 17 - Nếu Như Ta Ra Đi Trước Con
Chương 18 - Đồng Ý Ở Bên Cạnh Ta
Chương 19 - Điều Ta Muốn Làm Nhất Trong Ba Trăm Năm
Chương 20 - Huyễn Oanh Lưu Ly Trượng
Chương 21 - Mỗi Người Một Bao Hạt Hướng Dương
Chương 22 - Tử Dao Thần Quân
Chương 23 - Cùng Nhau Thụ Kiếp
Chương 24 - Nàng Sống, Ta Mới Sống
Chương 25 - Tử Hổ Thất Mệnh
Chương 26 - Ta Muốn Trở Thành Người Giàu Nhất Lục Giới
Chương 27 - Sẽ Luôn Đối Với Nàng Như Vậy, Được Không?
Chương 28 - Tử Tẫn Ấn Xuất Hiện
Chương 29 - Bắt Giặc Bắt Vua
Chương 30 - Sát Na Phương Hoa
Chương 31 - Một Mồi Lửa Đốt Trụi Bồng Lai Tiên Sơn Các Ngươi
Chương 32 - Lại Đi Đông Hải
Chương 33 - Ai Nghe Ai
Chương 34 - Yêu Đương Vụng Trộm Trong Truyền Thuyết
Chương 35 - Ta Muốn Ăn Thịt!
Chương 36 - Ai Dám Có Ý Kiến?
Chương 37 - Ta Thật Sự Không Thú Vị Sao?
Chương 38 - Khó Khăn Giải Biển Cạn
Chương 39 - Người Và Bọn Họ Không Giống Nhau
Chương 40 - Lưỡng Tình Tương Duyệt.
Chương 41 - Ta Luôn Có Thể Làm Thay Nàng
Chương 42 - Thư Khiêu Chiến Một Cách Lộ Liễu
Chương 43 - Ta Đối Với Cô Nương Nhất Kiến Chung Tình
Chương 44 - Muốn Đi Doanh Châu
Chương 45 - Mỗi Một Sợi Tóc Của Người Đều Rất Đẹp
Chương 46 - Sát Ý Của Tức Mặc Ly
Chương 47 - Mơ Mơ Hồ Hồ
Chương 48 - Ta Cưới Nàng Làm Vợ, Được Không?
Chương 49 - Biến Cố Bồng Lai. Duyệt Nhi Tức Giận.
Chương 50 - Vũ Trụ Nhỏ Của Duyệt Nhi Bùng Nổ
Chương 51 - Trọn Đời Trọn Kiếp Một Đôi
Chương 52 - Nàng Vốn Là Một Cô Hổ Nhỏ
Chương 53 - “Lạc Thủy” Thượng Thần
Chương 54 - Nghịch Viêm Mua Mạng
Chương 55 - Ôm Cây Đợi “Hổ”(1)
Chương 56 - Ôm Cây Đợi Hổ (2)
Chương 57 - Ôm Cây Đợi Hổ (3)
Chương 58 - Ôm Cây Đợi Hổ(4)
Chương 59 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến(1)
Chương 60 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến(2)
Chương 61 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến(3)
Chương 62 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến (4)
Chương 63 - Mập Mờ(1)
Chương 64 - Mập Mờ(2)
Chương 65 - Mập Mờ(3)
Chương 66 - Tức Mặc Ly Là Vận May Của Ta(1)
Chương 67 - Tức Mặc Ly Là Vận May Của Ta (2)
Chương 68 - Tức Mặc Ly Là Vận May Của Ta (3)
Chương 69 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi (1)
Chương 70 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi(2)
Chương 71 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi(3)
Chương 72 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi (4)
Chương 73 - Cô Hổ Nhỏ Và Sở Từ Bỏ Trốn(1)
Chương 74 - Cô Hổ Nhỏ Và Sở Từ Bỏ Trốn(2)
Chương 75 - Cô Hổ Nhỏ Và Sở Từ Bỏ Trốn(3)
Chương 76 - Mặc Ly Sẽ Không Vui (1)
Chương 77 - Mặc Ly Sẽ Không Vui(2)
Chương 78 - Mặc Ly Sẽ Không Vui(3)
Chương 79 - Lục Bằng Hứa Đuổi Tới
Chương 80 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (1)
Chương 81 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (2)
Chương 82 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (3)
Chương 83 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (4)
Chương 84 - Yêu Đừng Chia Ly
Chương 85 - Bách Ngự Thống Lĩnh
Chương 86 - Vua Của Vạn Thú
Chương 87 - Quy Vương Quá Hải
Chương 88 - Tiểu Ái Đồ, Vi Sư Đến Rồi (1)
Chương 89 - Tiểu Ái Đồ, Vi Sư Đến Rồi (2)
Chương 90 - Tiểu Ái Đồ, Song Tu Cùng Sư Phụ Được Không?(1)
Chương 91 - Tiểu Ái Đồ, Song Tu Cùng Sư Phụ Được Không?(2)
Chương 92 - Cơn Giận Ngút Trời Của Mặc Ly(1)
Chương 93 - Cơn Giận Ngút Trời Của Mặc Ly(2)
Chương 94 - Cơn Giận Ngút Trời Của Mặc Ly(3)
Chương 95 - Nàng Vĩnh Viễn Chỉ Có Thể Là Của Ta(1)
Chương 96 - Nàng Vĩnh Viễn Chỉ Có Thể Là Của Ta(2)
Chương 97 - Duyệt Nhi, Đừng Thay Đổi Đừng Lãng Quên
Chương 98 - Gặp Lại…Không Nhận Ra (1)
Chương 99 - Gặp Lại…Không Nhận Ra (2)
Chương 100 - 74: Gặp Lại…Không Nhận Ra (3)
Chương 101 - Vội Vàng Chạy Trốn
Chương 102 - Bảo Vệ Nàng Cả Đời Bình An
Chương 103 - Lúc Hoa Rơi Lại Gặp Chàng(1)
Chương 104 - Lúc Hoa Rơi Lại Gặp Chàng(2)
Chương 105 - Chúc Chàng Ngồi Trên Giang Sơn Vạn Lý(1)
Chương 106 - Chúc Chàng Ngồi Trên Giang Sơn Vạn Lý(2)
Chương 107 - Cứu Muôn Dân, Khó Cứu Bệnh Tình(1)
Chương 108 - Cứu Muôn Dân, Khó Cứu Bệnh Tình(2)
Chương 109 - Cứu Muôn Dân, Khó Cứu Bệnh Tình(3)
Chương 110 - Ta, Ta Đổi Màu Rồi!
Chương 111 - Chàng Là Độc Nhất Vô Nhị (1)
Chương 112 - Chàng Là Độc Nhất Vô Nhị (2)
Chương 113 - Chàng Là Độc Nhất Vô Nhị (3)
Chương 114 - Ta Mới Là Người Của Nàng(1)
Chương 115 - Ta Mới Là Người Của Nàng(2)
Chương 116 - Liệu Có Phải Không Muốn Gặp Ta
Chương 117 - Mặc Ly Không Phải Của Ngươi, Là Của Ta(1)
Chương 118 - Mặc Ly Không Phải Của Ngươi, Là Của Ta(2)
Chương 119 - Cướp Thần Quân Làm Áp Trại Tướng Công(1)
Chương 120 - Cướp Thần Quân Làm Áp Trại Tướng Công(2)
Chương 121 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ(1)
Chương 122 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ(2)
Chương 123 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ (3)
Chương 124 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ (4)
Chương 125 - Cô Hổ Nhỏ Sợ Hãi (1)
Chương 126 - Cô Hổ Nhỏ Sợ Hãi (2)
Chương 127 - Cô Hổ Nhỏ Bị Bắt Nạt (1)
Chương 128 - Cô Hổ Nhỏ Bị Bắt Nạt (2)
Chương 129 - Không Có Chàng, Nàng Không Là Gì
Chương 130 - Ngực Lớn Không Được À (1)
Chương 131 - Ngực Lớn Không Được À (2)
Chương 132 - Người Rất Giống Sư Phụ (1)
Chương 133 - Người Rất Giống Sư Phụ (2)
Chương 134 - Người Rất Giống Sư Phụ (3)
Chương 135 - Nàng Không Biết Nàng Là Người Của Ai?
Chương 136 - Nàng Không Yếu Ớt, Vô Tri
Chương 137 - Mộ Phong Thiên Thần
Chương 138 - Khởi Đầu Mới
Chương 139 - Quỳ Một Trăm Ngày(1)
Chương 140 - Quỳ Một Trăm Ngày (2)
Chương 141 - Cô Hổ Nhỏ Và Mặc Ly Cãi Nhau (1)
Chương 142 - Cô Hổ Nhỏ Và Mặc Ly Cãi Nhau(2)
Chương 143 - Không Bao Giờ Trở Lại Nữa
Chương 144 - Mặc Ly Bị Thương, Hỏa Phượng Trở Về (1)
Chương 145 - Mặc Ly Bị Thương, Hỏa Phượng Trở Về (2)
Chương 146 - Ta Sai Rồi, Chàng Trở Lại Đi (1)
Chương 147 - Thiếp Sai Rồi, Chàng Trở Lại Đi (2)
Chương 148 - Thời Gian Cô Phụ Thâm Tình
Chương 149 - Ăn Không Được Thịt Hổ (1)
Chương 150 - Ăn Không Được Thịt Hổ (2)
Chương 151 - Sinh Hổ Con Đầy Khắp Núi
Chương 152 - Đây Là Muốn Giao Đấu A
Chương 153 - Yếu Điểm Mạnh Nhất
Chương 154 - Tiểu Ái Đồ Duy Nhất Trong Đời
Chương 155 - Thiếu Niên Tựa Gió Xuân
Chương 156 - Kiếp Sau Nàng Độ Cho Ta, Có Được Không?(1)
Chương 157 - Kiếp Sau Nàng Độ Cho Ta, Có Được Không? (2)
Chương 158 - Tập Hợp Binh Lực Lục Giới, Phản Rồi!
Chương 159 - Cô Hổ Nhỏ Đột Nhiên Ngất Xỉu!(1)
Chương 160 - Cô Hổ Nhỏ Đột Nhiên Ngất Xỉu! (2)
Chương 161 - Cô Hổ Nhỏ Ầm Ĩ (1)
Chương 162 - Cô Hổ Nhỏ Ầm Ĩ (2)
Chương 163 - Thằng Bé Không Phải Hổ Con! (1)
Chương 164 - Thằng Bé Không Phải Hổ Con! (2)
Chương 165 - Một Lớn Một Nhỏ Gặp Họa(1)
Chương 166 - Một Lớn Một Nhỏ Gặp Họa (2)
Chương 167 - Chúng Ta Không Hợp (1)
Chương 168 - Chúng Ta Không Hợp (2)
Chương 169 - Yêu Chiều Vô Tận (1)
Chương 170 - Yêu Chiều Vô Tận (2)
Chương 171 - Cam Nguyện Chịu Đựng
Chương 172 - Hoa Sen Hắc Ám Đáng Ghét
Chương 173 - Thả Hổ Về Rừng. Ta Tiễn Cô Một Đoạn (1)
Chương 174 - Thả Hổ Về Rừng. Ta Tiễn Cô Một Đoạn (2)
Chương 175 - Đám Ngu Xuẩn Các Ngươi
Chương 176 - Thắng Chính Là Thắng
Chương 177 - Hơn Bảy Vạn Năm Nàng Nói Đủ Hay Không
Chương 178 - Đại Kết Cục (Thượng) (1)
Chương 179 - Đại Kết Cục (Thượng) (2)
Chương 180 - Đại Kết Cục (Hạ) (1)
Chương 181 - Đại Kết Cục (Hạ) (2)
Chương 182 - Đại Kết Cục (Hạ) (3)
Chương 183 - Đại Kết Cục (Hạ) (4)
Chương 184 - Đại Kết Cục (Hạ) (5)
Chương 185 - Đại Kết Cục (Hạ) (6)
Chương 186 - Đại Kết Cục (Hạ) (7)
Chương 187 - Đại Kết Cục (Hạ) (8)
Chương 1 - Thượng Thần Nhặt Được Con Hổ Nhỏ
Chương 2 - Con Hổ Nhỏ Tên Là Duyệt Nhi
Chương 3 - Sở Từ
Chương 4 - Bị Dọa Thành Hình Người
Chương 5 - Phàm Nhân Thực Cũng Không Gạt Ta
Chương 6 - Đạp Vũ Thượng Thần
Chương 7 - Ngoan Ngoãn Đứng Ở Đây
Chương 8 - Một Đoạn Thầy Trò Cấm Luyến
Chương 9 - Ngươi Và Đạp Vũ Thượng Thần Có Quan Hệ Gì
Chương 10 - Trừ Phi Tiểu Ái Đồ Hôn Ta Một Cái
Chương 11 - Nữ Nhân Của Bổn Quân
Chương 12 - Chúng Ta Quen Biết Nhau Sao?
Chương 13 - Chỉ Là Đang Tìm Tiểu Ái Đồ Của Ta Mà Thôi
Chương 14 - Hỏa Phượng Hoàng Rất Mạnh Mẽ
Chương 15 - Đồ Đệ Ngây Thơ Đáng Yêu, Sư Phụ Bao Dung Sủng Ái
Chương 16 - Để Hắn Làm Tùy Tùng Của Con…
Chương 17 - Nếu Như Ta Ra Đi Trước Con
Chương 18 - Đồng Ý Ở Bên Cạnh Ta
Chương 19 - Điều Ta Muốn Làm Nhất Trong Ba Trăm Năm
Chương 20 - Huyễn Oanh Lưu Ly Trượng
Chương 21 - Mỗi Người Một Bao Hạt Hướng Dương
Chương 22 - Tử Dao Thần Quân
Chương 23 - Cùng Nhau Thụ Kiếp
Chương 24 - Nàng Sống, Ta Mới Sống
Chương 25 - Tử Hổ Thất Mệnh
Chương 26 - Ta Muốn Trở Thành Người Giàu Nhất Lục Giới
Chương 27 - Sẽ Luôn Đối Với Nàng Như Vậy, Được Không?
Chương 28 - Tử Tẫn Ấn Xuất Hiện
Chương 29 - Bắt Giặc Bắt Vua
Chương 30 - Sát Na Phương Hoa
Chương 31 - Một Mồi Lửa Đốt Trụi Bồng Lai Tiên Sơn Các Ngươi
Chương 32 - Lại Đi Đông Hải
Chương 33 - Ai Nghe Ai
Chương 34 - Yêu Đương Vụng Trộm Trong Truyền Thuyết
Chương 35 - Ta Muốn Ăn Thịt!
Chương 36 - Ai Dám Có Ý Kiến?
Chương 37 - Ta Thật Sự Không Thú Vị Sao?
Chương 38 - Khó Khăn Giải Biển Cạn
Chương 39 - Người Và Bọn Họ Không Giống Nhau
Chương 40 - Lưỡng Tình Tương Duyệt.
Chương 41 - Ta Luôn Có Thể Làm Thay Nàng
Chương 42 - Thư Khiêu Chiến Một Cách Lộ Liễu
Chương 43 - Ta Đối Với Cô Nương Nhất Kiến Chung Tình
Chương 44 - Muốn Đi Doanh Châu
Chương 45 - Mỗi Một Sợi Tóc Của Người Đều Rất Đẹp
Chương 46 - Sát Ý Của Tức Mặc Ly
Chương 47 - Mơ Mơ Hồ Hồ
Chương 48 - Ta Cưới Nàng Làm Vợ, Được Không?
Chương 49 - Biến Cố Bồng Lai. Duyệt Nhi Tức Giận.
Chương 50 - Vũ Trụ Nhỏ Của Duyệt Nhi Bùng Nổ
Chương 51 - Trọn Đời Trọn Kiếp Một Đôi
Chương 52 - Nàng Vốn Là Một Cô Hổ Nhỏ
Chương 53 - “Lạc Thủy” Thượng Thần
Chương 54 - Nghịch Viêm Mua Mạng
Chương 55 - Ôm Cây Đợi “Hổ”(1)
Chương 56 - Ôm Cây Đợi Hổ (2)
Chương 57 - Ôm Cây Đợi Hổ (3)
Chương 58 - Ôm Cây Đợi Hổ(4)
Chương 59 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến(1)
Chương 60 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến(2)
Chương 61 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến(3)
Chương 62 - Tức Mặc Ly Và Sở Từ Giao Chiến (4)
Chương 63 - Mập Mờ(1)
Chương 64 - Mập Mờ(2)
Chương 65 - Mập Mờ(3)
Chương 66 - Tức Mặc Ly Là Vận May Của Ta(1)
Chương 67 - Tức Mặc Ly Là Vận May Của Ta (2)
Chương 68 - Tức Mặc Ly Là Vận May Của Ta (3)
Chương 69 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi (1)
Chương 70 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi(2)
Chương 71 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi(3)
Chương 72 - Cô Hổ Nhỏ Bỏ Nhà Ra Đi (4)
Chương 73 - Cô Hổ Nhỏ Và Sở Từ Bỏ Trốn(1)
Chương 74 - Cô Hổ Nhỏ Và Sở Từ Bỏ Trốn(2)
Chương 75 - Cô Hổ Nhỏ Và Sở Từ Bỏ Trốn(3)
Chương 76 - Mặc Ly Sẽ Không Vui (1)
Chương 77 - Mặc Ly Sẽ Không Vui(2)
Chương 78 - Mặc Ly Sẽ Không Vui(3)
Chương 79 - Lục Bằng Hứa Đuổi Tới
Chương 80 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (1)
Chương 81 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (2)
Chương 82 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (3)
Chương 83 - Không Ngoan Sẽ Đánh Mông (4)
Chương 84 - Yêu Đừng Chia Ly
Chương 85 - Bách Ngự Thống Lĩnh
Chương 86 - Vua Của Vạn Thú
Chương 87 - Quy Vương Quá Hải
Chương 88 - Tiểu Ái Đồ, Vi Sư Đến Rồi (1)
Chương 89 - Tiểu Ái Đồ, Vi Sư Đến Rồi (2)
Chương 90 - Tiểu Ái Đồ, Song Tu Cùng Sư Phụ Được Không?(1)
Chương 91 - Tiểu Ái Đồ, Song Tu Cùng Sư Phụ Được Không?(2)
Chương 92 - Cơn Giận Ngút Trời Của Mặc Ly(1)
Chương 93 - Cơn Giận Ngút Trời Của Mặc Ly(2)
Chương 94 - Cơn Giận Ngút Trời Của Mặc Ly(3)
Chương 95 - Nàng Vĩnh Viễn Chỉ Có Thể Là Của Ta(1)
Chương 96 - Nàng Vĩnh Viễn Chỉ Có Thể Là Của Ta(2)
Chương 97 - Duyệt Nhi, Đừng Thay Đổi Đừng Lãng Quên
Chương 98 - Gặp Lại…Không Nhận Ra (1)
Chương 99 - Gặp Lại…Không Nhận Ra (2)
Chương 100 - 74: Gặp Lại…Không Nhận Ra (3)
Chương 101 - Vội Vàng Chạy Trốn
Chương 102 - Bảo Vệ Nàng Cả Đời Bình An
Chương 103 - Lúc Hoa Rơi Lại Gặp Chàng(1)
Chương 104 - Lúc Hoa Rơi Lại Gặp Chàng(2)
Chương 105 - Chúc Chàng Ngồi Trên Giang Sơn Vạn Lý(1)
Chương 106 - Chúc Chàng Ngồi Trên Giang Sơn Vạn Lý(2)
Chương 107 - Cứu Muôn Dân, Khó Cứu Bệnh Tình(1)
Chương 108 - Cứu Muôn Dân, Khó Cứu Bệnh Tình(2)
Chương 109 - Cứu Muôn Dân, Khó Cứu Bệnh Tình(3)
Chương 110 - Ta, Ta Đổi Màu Rồi!
Chương 111 - Chàng Là Độc Nhất Vô Nhị (1)
Chương 112 - Chàng Là Độc Nhất Vô Nhị (2)
Chương 113 - Chàng Là Độc Nhất Vô Nhị (3)
Chương 114 - Ta Mới Là Người Của Nàng(1)
Chương 115 - Ta Mới Là Người Của Nàng(2)
Chương 116 - Liệu Có Phải Không Muốn Gặp Ta
Chương 117 - Mặc Ly Không Phải Của Ngươi, Là Của Ta(1)
Chương 118 - Mặc Ly Không Phải Của Ngươi, Là Của Ta(2)
Chương 119 - Cướp Thần Quân Làm Áp Trại Tướng Công(1)
Chương 120 - Cướp Thần Quân Làm Áp Trại Tướng Công(2)
Chương 121 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ(1)
Chương 122 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ(2)
Chương 123 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ (3)
Chương 124 - Lục Giới Sủng Hôn, Ăn Sạch Cô Hổ Nhỏ (4)
Chương 125 - Cô Hổ Nhỏ Sợ Hãi (1)
Chương 126 - Cô Hổ Nhỏ Sợ Hãi (2)
Chương 127 - Cô Hổ Nhỏ Bị Bắt Nạt (1)
Chương 128 - Cô Hổ Nhỏ Bị Bắt Nạt (2)
Chương 129 - Không Có Chàng, Nàng Không Là Gì
Chương 130 - Ngực Lớn Không Được À (1)
Chương 131 - Ngực Lớn Không Được À (2)
Chương 132 - Người Rất Giống Sư Phụ (1)
Chương 133 - Người Rất Giống Sư Phụ (2)
Chương 134 - Người Rất Giống Sư Phụ (3)
Chương 135 - Nàng Không Biết Nàng Là Người Của Ai?
Chương 136 - Nàng Không Yếu Ớt, Vô Tri
Chương 137 - Mộ Phong Thiên Thần
Chương 138 - Khởi Đầu Mới
Chương 139 - Quỳ Một Trăm Ngày(1)
Chương 140 - Quỳ Một Trăm Ngày (2)
Chương 141 - Cô Hổ Nhỏ Và Mặc Ly Cãi Nhau (1)
Chương 142 - Cô Hổ Nhỏ Và Mặc Ly Cãi Nhau(2)
Chương 143 - Không Bao Giờ Trở Lại Nữa
Chương 144 - Mặc Ly Bị Thương, Hỏa Phượng Trở Về (1)
Chương 145 - Mặc Ly Bị Thương, Hỏa Phượng Trở Về (2)
Chương 146 - Ta Sai Rồi, Chàng Trở Lại Đi (1)
Chương 147 - Thiếp Sai Rồi, Chàng Trở Lại Đi (2)
Chương 148 - Thời Gian Cô Phụ Thâm Tình
Chương 149 - Ăn Không Được Thịt Hổ (1)
Chương 150 - Ăn Không Được Thịt Hổ (2)
Chương 151 - Sinh Hổ Con Đầy Khắp Núi
Chương 152 - Đây Là Muốn Giao Đấu A
Chương 153 - Yếu Điểm Mạnh Nhất
Chương 154 - Tiểu Ái Đồ Duy Nhất Trong Đời
Chương 155 - Thiếu Niên Tựa Gió Xuân
Chương 156 - Kiếp Sau Nàng Độ Cho Ta, Có Được Không?(1)
Chương 157 - Kiếp Sau Nàng Độ Cho Ta, Có Được Không? (2)
Chương 158 - Tập Hợp Binh Lực Lục Giới, Phản Rồi!
Chương 159 - Cô Hổ Nhỏ Đột Nhiên Ngất Xỉu!(1)
Chương 160 - Cô Hổ Nhỏ Đột Nhiên Ngất Xỉu! (2)
Chương 161 - Cô Hổ Nhỏ Ầm Ĩ (1)
Chương 162 - Cô Hổ Nhỏ Ầm Ĩ (2)
Chương 163 - Thằng Bé Không Phải Hổ Con! (1)
Chương 164 - Thằng Bé Không Phải Hổ Con! (2)
Chương 165 - Một Lớn Một Nhỏ Gặp Họa(1)
Chương 166 - Một Lớn Một Nhỏ Gặp Họa (2)
Chương 167 - Chúng Ta Không Hợp (1)
Chương 168 - Chúng Ta Không Hợp (2)
Chương 169 - Yêu Chiều Vô Tận (1)
Chương 170 - Yêu Chiều Vô Tận (2)
Chương 171 - Cam Nguyện Chịu Đựng
Chương 172 - Hoa Sen Hắc Ám Đáng Ghét
Chương 173 - Thả Hổ Về Rừng. Ta Tiễn Cô Một Đoạn (1)
Chương 174 - Thả Hổ Về Rừng. Ta Tiễn Cô Một Đoạn (2)
Chương 175 - Đám Ngu Xuẩn Các Ngươi
Chương 176 - Thắng Chính Là Thắng
Chương 177 - Hơn Bảy Vạn Năm Nàng Nói Đủ Hay Không
Chương 178 - Đại Kết Cục (Thượng) (1)
Chương 179 - Đại Kết Cục (Thượng) (2)
Chương 180 - Đại Kết Cục (Hạ) (1)
Chương 181 - Đại Kết Cục (Hạ) (2)
Chương 182 - Đại Kết Cục (Hạ) (3)
Chương 183 - Đại Kết Cục (Hạ) (4)
Chương 184 - Đại Kết Cục (Hạ) (5)
Chương 185 - Đại Kết Cục (Hạ) (6)
Chương 186 - Đại Kết Cục (Hạ) (7)
Chương 187 - Đại Kết Cục (Hạ) (8)
Chỉ thấy nơi cửa xuất hiện một nam tử vận thanh y, dáng người cao ráo, dung mạo thanh tú, tự nhiên có một cảm giác dịu dàng ấm áp lướt qua mặt.
Mọi người đều chưa từng gặp qua nam tử này, thầm nghĩ Họa Mạt từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật có dáng dấp cùng khí chất hiếm hoi như thế ở Thần giới?
Thiên Nhai thế nhưng đã bước lên trước nghênh đón: “Việt Hoa Thiên thần, ngươi tới rồi?!
”
Nam tử thanh y chỉ thản nhiên nhìn Duyệt Nhi một cái liền dời ánh mắt, cười đáp: “Thiên Nhai Thiên thần, mới tới liền xen vào việc của người khác, mong các hạ đừng để bụng. Có điều cảm thấy cách xử phạt về thể xác đối với tiểu cô nương này mà nói có chút không công bằng. Chi bằng phạt nàng đi dọn dẹp sân viện hoang phế kia trên Văn Phong sơn, thế nào?”
Thiên Nhai cười bảo: “Biết Việt Hoa Thiên thần sắp đến, Họa Mạt sớm đã bảo chúng đệ tử dọn dẹp sạch sẽ rồi…Việc này…”
Việt Hoa cười vui vẻ, cả đại điện đều yên lặng, chúng thần tử thần nữ càng nhìn không chớp mắt, ở Thần giới, họ cũng chưa từng gặp qua người như vậy. Không biết Lạc Thủy Thần quân và Đạp Vũ thần quân trong truyền thuyết sẽ như thế nào, chỉ thấy người này, mặc dù vẻ ngoài không quá mức tuấn mỹ, nhưng cũng đủ khiến người khác phải trầm mê, đặc biệt là khí tức khiến người như tắm trong gió xuân ấy.
Nháy mắt toàn đại điện tựa như hoa xuân tháng ba, nơi nơi đều là hoa đào tung bay.
Việt Hoa rất nhanh đã thu lại ý cười, chỉ nói: “Thiên Nhai thiên thần, sau này chúng ta danh hiệu tương đương nhau. Mặc dù nói là đã dọn dẹp, nhưng có lẽ ta sẽ không quá hài lòng, để tiểu cô nương này theo ta đến đó một chuyến, sau đó ta có vấn đề gì không hài lòng cũng giao cho nàng ta chạy việc, xem như trừng phạt nàng ấy, được không?”
Thiên Nhai thấy Việt Hoa đã hai lần yêu cầu, lý nào lại dám từ chối, mặc dù y vốn có tu vi sơ kỳ Thiên thần, nhưng Việt Hoa là tu vi Thiên thần bậc cao, đồng thời đến từ Thanh Hà Thần phủ trước giờ thần bí, khiến người ta không thể không cẩn thận đối đáp, tức thì cười bảo: “Nếu vậy, chuyện trừng phạt này liền giao cho Việt Hoa Thiên thần.
”
Dứt lời quay đầu nhìn sang Duyệt Nhi hãy còn đờ mặt nơi đó, lạnh lùng nói: “Sau này muốn quyết đấu phải hạ chiến thư, không được trong lúc lên lớp mà ẩu đả, quy củ của Họa Mạt, ngươi quay về xem thuộc rồi nói. Theo Việt Hoa đi đi!
”
Việt Hoa chỉ gật đầu với Duyệt Nhi, dịu dàng bảo: “Theo ta.
” rồi liền xoay người hướng bên ngoài điện mà đi.
Toàn bộ đại điện chỉ cẩn cẩn thận thận hít sâu một hơi, đúng là, đẹp trai vô cùng.
Duyệt Nhi vẫn cứ ngơ ngác đứng tại chỗ không động đậy, đôi mắt to tròn tựa hổ phách toàn là nét mờ mịt không hiểu, sao có thể như vậy?
Việt Hoa đã đứng bên ngoài cửa điện, quay đầu nhìn Duyệt Nhi hãy còn ngây ngốc đứng đó, bất đắc dĩ lớn tiếng gọi: “Tiểu gia hỏa, nhanh qua đây.
” Giọng nói mang theo chút lực, trực tiếp đem Duyệt Nhi từ trong ngơ ngẩn kéo về.
Duyệt Nhi hốt hoảng chạy tới, rồi lại quay ngược trở về cầm lấy thanh kiếm trên đất mới theo Việt Hoa rời đi.
Vu Hồng ôm cái cổ chảy máu, vừa rồi nàng ta bị khí tức của Việt Hoa mê mẩn, hoàn toàn không nghĩ được gì, hiện giờ bình tĩnh lại, thấy Duyệt Nhi cứ thế đi theo Việt Hoa, cực kỳ tức giận bảo: “Tiểu tiện nhân, sẽ có một ngày bắt ngươi trả giá.
”
Lời này mọi người trong đại điện đều nghe thấy, có chút không thể tin nổi nhìn Vu Hồng, thường ngày Vu Hồng vẫn giữ dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, thanh cao lạnh nhạt, bộ dạng thiện lương từ bi, sao hôm nay lại nói ra những lời như vậy.
Cảnh Vinh dùng kiếm chỉa chỉa cánh tay Cường Sinh: “Cường Sinh, người ngươi nhìn trúng không đơn giản nha.
”
Cường Sinh lúng túng định mở miệng phản bác, nhưng lại nói không nên lời, đành ngơ ngác nhìn Vu Hồng.
Vu Hồng hiện giờ mới hoảng hốt phát hiện bản thân nhất thời tức giận, thế nhưng lại nói ra lời như vậy, hướng phía Thiên Nhai trên mặt hãy còn đang sửng sốt vội vàng bày ra nét mặt tươi cười, nũng nịu nói: “Thiên Nhai sư tôn, đều là do tiểu cô nương đó cắn cổ con thành thế này, con đau quá. Đúng rồi, người vừa rồi là ai vậy?”
Mọi người lại vội vàng dời lực chú ý sang cổ nàng , chỉ thấy trên chiếc cổ trắng nõn rành rành một dấu răng hằn sâu vào thịt, hãy còn rươm rướm máu, vừa nhìn liền biết lực đạo vừa rồi của tiểu cô nương ấy.
Thiên Nhai thấy Vu Hồng đích thực cũng có chút đáng thương, chỉ thở dài: “Người vừa rồi là Việt Hoa Thiên thần, nói là từ Thanh Hà Thần phủ mà đến. Trước kia Họa Mạt không ngờ tới, Thanh Hà Thần phủ thế nhưng cũng sẽ có người tới Họa Mạt này. Sau này các con gọi y là Việt Hoa Thiên thần, nếu đã từ Thanh Hà Thần phủ tới, các con nên biết làm thế nào rồi đấy, mặc dù nói là tới giảng dạy, nhưng cũng phải cẩn thận đối đãi. Không nói những việc khác, chỉ riêng tu vi thiên thần bậc cao của y cũng đã đủ để các con tôn kính rồi, biết chưa hả?”
Ai nấy đều vâng dạ, mặc dù Thiên Nhai sư tôn không nói, nhưng khí độ và phong thái vừa rồi đã hoàn toàn thu phục được họ.
Bạch Tô vội bước lên trước khuyên Vu Hồng đi đắp thuốc, vừa rồi nàng cũng bị Vu Hồng dọa sợ đến ngây người. Các nàng trước giờ là bằng hữu khá tốt, mới rồi lại thấy Quy Kỳ mà mình ái mộ đối với tiểu cô nương kia như vậy, bởi thế mới hùa theo hai ba câu của Vu Hồng mà châm chọc tiểu cô nương kia, chỉ là tình huống mới phát sinh vừa rồi khiến nàng ta cảm thấy Vu Hồng có chút xa lạ.
Vu Hồng đương nhiên không muốn nhận nhiều ánh mắt từ mọi người như vậy, vội quay sang Thiên Nhai cáo bệnh rồi cùng Bạch Tô rời đi.
Duyệt Nhi lẽo đẽo chạy theo Việt Hoa đi về phía Văn Phong sơn, Việt Hoa quay đầu lại, thấy nàng hai bên trán lấm tấm mồ hôi thì vội dừng bước, cười nói: “Vừa rồi suy nghĩ nhập tâm, quên mất đáp mây, còn đi nhanh như vậy, làm khó cô rồi.
”
Duyệt Nhi vội lắc đầu tựa trống bỏi, biểu thị kiên định không có gì. Việt Hoa thấy nàng đội chiếc mũ bạch hổ, đôi mắt to tròn im lặng nhìn y, đích thực đáng yêu vô ngần, lập tức ý cười càng rạng rỡ, triệu tới một đám mây bảy sắc, chính mình trước đứng lên đấy rồi mới đưa bàn tay thon dài trắng ngần ra: “Lên đây.
”
Duyệt Nhi vừa định đưa tay, lại chợt nhớ tới lời Tức Mặc Ly.
Không được để người khác chạm vào nàng, biết chưa?
Dứt khoát rụt tay về, dùng chút lực liền leo lên đám mây.
Việt Hoa có chút kinh ngạc, đứng ở khoảng cách tầm nửa người phía trước nàng, nhẹ nhàng thay nàng chắn gió, quay đầu, lại trông thấy đôi mắt nàng đang chăm chăm đánh giá y, không nhịn được cười nói: “Vì sao nhìn ta như vậy? Vẻ ngoài ta rất đẹp?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, lại gật đầu, giọng nói ngọt ngào mềm mại theo đó cất lên: “Người rất đẹp.
” Ngập ngừng một chút mới lại nói: “Con mới rồi nghe thấy giọng người, còn cho rằng là sư phụ con. Sau đó trông thấy người, cảm giác về người và sư phụ con rất giống nhau, nhưng bề ngoài không giống sư phụ…” Nói tới đoạn cuối thì có chút lạc lõng.
Từ sau khi ở Tây Tiêu chi cảnh quay về thì không hề gặp Đạp Vũ sư phụ, hình như khi thành thân cũng không thấy bóng dáng Đạp Vũ sư phụ. Đạp Vũ sư phụ rất yêu thương mình, vì sao lại không hề xuất hiện nhỉ?
Việt Hoa bắt gặp nét tưởng niệm trên mặt nàng: “Sao? Sư phụ cô? Sư phụ cô là người như thế nào? Y rất tốt sao?”
Duyệt Nhi vội gật đầu không ngừng: “Sư phụ con đối với con rất tốt, lại dịu dàng, vẻ ngoài cũng rất đẹp, cũng có khí chất. Bình thường con có làm chuyện gì đều là người giúp con. Người rất thương con. Hắc hắc, có thể vì con là đồ đệ duy nhất của người.
”
“Vậy cô hiện giờ rất nhớ y?”
Duyệt Nhi gật đầu: “Con đã lâu rồi chưa gặp sư phụ, vì vậy mới suýt chút nữa cho rằng người là sư phụ. Con nhớ sư phụ, có điều, hiện giờ càng nhớ Mặc Ly hơn.
”
Việt Hoa quay đầu, nhìn Văn Phong Sơn đã cách đó không xa, nhưng không hề hỏi Mặc Ly là ai, chỉ nói: “Ta tên Việt Hoa, tiểu cô nương xưng hô thế nào?”
“Việt Hoa sư tôn, con là Duyệt Nhi.
” Duyệt Nhi vừa dứt lời thì lại ngượng ngùng, vội nói: “Xin lỗi, chỉ lo nói với người về chuyện của con, còn chưa kịp nhận lỗi với người, cảm ơn người.
”
Việt Hoa dừng mây, hạ bước xuống Văn Phong sơn, cười bảo: “Duyệt Nhi, mơ mơ hồ hồ. Không cần cảm ơn ta, lát nữa phải giúp ta dọn dẹp sân viện.
”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau…
Việt Hoa nhìn căn phòng với những đồ gốm và đồ ngọc bị Duyệt Nhi làm vỡ, lại nhìn nhìn hai tay Duyệt Nhi đang vô tội đưa lên, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Thần giới giàu có, Họa Mạt cũng khá giả, nhưng vẫn cần cô “cân nhắc” a.
”
Duyệt Nhi cúi đầu: “Con không cố ý đâu…”
Việt Hoa từ trong đỉnh lấy ra một chiếc ghế nhỏ, tiện tay để chúng bay tới bên hồ nước trong viện: “Cô đến đó nghỉ ngơi đi. Đợi ta dọn dẹp xong sẽ mời cô vài món ngon. Tiểu gia hỏa đã vất vả rồi.
”
Duyệt Nhi hết sức vui vẻ chạy qua, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngọt ngào cười nói: “Người thật sự rất tốt, giống y như sư phụ của con vậy.
”
Việt Hoa sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Trong lòng cô y tốt như vậy, vậy đã tốt lắm rồi…”
“…Người nói gì vậy? Việt Hoa sư tôn?” Vừa đúng lúc Duyệt Nhi đưa tay nghịch chú cá nhỏ trên mặt nước, không nghe rõ câu nói của Việt Hoa.
“Không, không có gì.
”
Duyệt Nhi quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy bóng dáng Việt Hoa dùng pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trên mặt đất.
Việt Hoa sư tôn, thật sự rất giống Đạp Vũ sư phụ.
Đợi khi Việt Hoa nấu xong mấy món ăn đơn giản thì Duyệt Nhi đã nằm trên ghế ngủ mất. Tất Nhật Tinh Quân của Tiên giới cũng vừa vặn kéo vầng thái dương xuống núi tây.
Việt Hoa bước đến cạnh Duyệt Nhi, thấy nàng đang ngủ say sưa, thử nhìn sắc trời cũng không muộn lắm, đành đưa tay lấy một phiến lá sen, múc chút nước mát bên ao,
nhẹ nhàng vẩy lên mặt Duyệt Nhi.
Nước bị làn da trắng nõn của Duyệt Nhi đàn hồi bắn tung lên rồi mới ngoan ngoãn lăn xuống.
Việt Hoa nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng véo véo gương mặt đang say ngủ của Duyệt Nhi, mềm mềm trơn trơn, nhẵn mịn lại có có lực đàn hồi, cảm giác trên tay thật sự rất tốt.
Duyệt Nhi bất chợt mở mắt, nhìn Việt Hoa trước mặt, lẩm bẩm nói: “Sư phụ…”
Việt Hoa buông tay, đem lá sen trên tay đưa qua cho nàng, trên lá sen hãy còn đọng chút nước lấp lánh dập dềnh: “Tiểu gia hỏa, ta là Việt Hoa, vừa ngủ dậy liền tưởng ta là sư phụ sao? Rửa mặt đi rồi qua dùng cơm.
”
Duyệt Nhi ngượng ngùng nhận lá sen: “Cảm giác rất giống, sau này sẽ không nhận nhầm nữa, hì hì.
” Dứt lời bàn tay nhỏ nhắn thấm nước, nhanh gọn rửa mặt sạch rồi mới theo Việt Hoa đến bên bàn.
Chỉ là mấy món ăn hết sức đơn giản nhưng Duyệt Nhi lại ăn đến vui vẻ, có lẽ do hơi đói bụng. Ăn xong thì màn đêm cũng đã buông xuống, Việt Hoa đem một viên dạ minh châu treo ở giữa phòng, lại lấy một viên khác đưa cho nàng: “Cầm lấy, ta tiễn cô về.
”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Con tự mình về, con có Mẫu Đơn Nhan, có thể chiếu sáng.
” Dù gì cũng không thích cầm Dạ Minh Châu, vì Dạ Minh châu, đặc biệt là Dạ minh châu viên to, khụ khụ, hơi nặng a.
Việt Hoa không lay chuyển được nàng, đến bên trong viện triệu một đám mây, Duyệt Nhi ngoan ngoãn leo lên, vừa định bay đi thì Việt Hoa đã gọi nàng: “Tiểu gia hỏa, cô đối với ai cũng không có lòng đề phòng vậy à?” Nếu vậy có gì là tốt.
Duyệt Nhi đương nhiên hiểu rõ câu đó có ý gì, đáng yêu lộ ra hai chiếc răng hổ: “Người cứu con, người giống sư phụ con, cho nên không phải kẻ xấu.
”
Việt Hoa kinh ngạc, lắc đầu: “Bỏ đi, cô nhanh về đi.
”
Vẫy vẫy tay, Duyệt Nhi đứng trên đám mây, nghiêng nghiêng ngả ngả rời đi.
Việt Hoa đứng bên trong sân viện, nhìn Duyệt Nhi dần mất hút giữa màn đêm, thở dài một tiếng rồi mới quay trở về phòng.