Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Lục Giới
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,077,523
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
     
     

Ngoài ông ta ra còn có chín trưởng lão khác của Đan Thành, ai cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.  

“Đan Thần, ông nhìn xa trông rộng thật đấy! Nếu ông không nhận hắn làm đệ tử ký danh thì danh dự của Đan Thành chúng ta thật sự sẽ mất sạch”, một trưởng lão mỉm cười bảo.  

Nghe vậy Đan Thần phất nhẹ tay, nói với vẻ hơi ái ngại: “Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta chưa từng nghĩ sẽ nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành, nếu Lạc Hi không nũng nịu cầu xin thì ta cũng không để hắn làm đệ tử ký danh”.  

“Nói như vậy thì đúng là tạo hoá tình cờ rồi!

”, một trưởng lão khác cảm thán.  

“May nhờ có Lạc Hi nũng nịu cầu xin nên tiểu tử này mới trở thành một nửa đệ tử của Đan Thành, hắn được là Đan Khôi, danh dự của Đan Thành chúng ta cũng miễn cưỡng giữ được”.  

“Đúng là như vậy”, nữ trưởng lão tóc bạc nở nụ cười: “Nếu hắn không có quan hệ gì với Đan Thành thì Đan Thành chúng ta thật sự đã trở thành trò cười cho cả Đại Sở, Huyền Nữ không chỉ thua Huyết Đồng mà còn thua cả hắn, không cần nghĩ cũng biết”.  

“Ta vẫn không thể tin được, linh hồn cảnh giới Huyền không chỉ phá vỡ được ràng buộc mà còn luyện được hai viên đan dược trong cùng một lư, mà lại còn có thể hợp nhất. Quan trọng nhất là đan dược của hắn đã dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn”.  

“Hắn đã vượt qua Đan Vương, có thể so sánh với Đan Tổ rồi”.  

“Ta đề nghị sau khi hắn tỉnh lại hãy nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành”, một trưởng lão lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn những người còn lại.  

“Nhưng hắn đã là đệ tử của môn phái khác rồi”.  

“Có thể vì hắn mà thay đổi quy tắc mà!

”, nữ trưởng lão tóc trắng mỉm cười: “Chúng ta đều biết tiềm lực của hắn, ta hy vọng hắn sẽ là thành chủ tiếp theo của Đan Thành. So với Huyền Nữ, ta càng coi trọng hắn hơn”.  

“Vấn đề này chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ nói”, Đan Thần cười hiền hoà.  

“Hự…”, trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, vẻ mặt hắn vẫn đầy đau đớn, vì sử dụng linh hồn lực nhiều quá khiến đầu hắn vẫn còn ong ong.  

Tuy nhiên được sức mạnh linh hồn trong Linh Hải trút vào liên tục nên cơn đau trong đầu hắn nhanh chóng tiêu tan, linh hồn lực bị sử dụng quá độ cũng nhanh chóng được bổ sung, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng dần có huyết sắc trở lại.  

Ục!  

Không biết đến lúc nào, một âm thanh vang lên dứt khoát.  

Giống như lần đó, hắn nhìn thấy một thế giới phồn vinh: hương hoa thơm ngát, chim muông rít rít, chồi non hé nở, nụ hoa chực chờ bung ra, vạn vật sinh sôi nảy nở.  

Chẳng mấy chốc ý cảnh thay đổi, cuồng phong thét gào, những cây cổ thụ xanh um tươi tốt đã thành lá úa vàng, cành cây bắt đầu khô héo, bức tranh cả thế giới được tô điểm bởi những chiếc lá rụng.  

Thế rồi đất khô cằn cỗi, những cành lá cuối cùng trên cây cổ thụ cũng rụng xuống, gió lạnh cắt da, hoa tuyết bay rợp trời, thế giới được phủ lên một lớp áo trắng thinh khôi.  

Đây là luân hồi, luân chuyển không ngừng, thế giới ý cảnh như c bánh xe khổng lồ, luân chuyển theo năm tháng, luân hồi trong sinh tử.