"Ừm, ta xem tướng mặt của thúc, thiên đình đầy đặn, địa các vuông vức. Không quá một tháng nữa, thúc sẽ phát tài, buôn bán cực kỳ đắt hàng.
"
Mộc Khinh Khinh khẽ nhẩm đếm trên tay, vẻ mặt trầm tư một lúc, lại tiếp tục nói: "Ừm, sai không được đâu!
"
"Thật vậy sao? Vậy thì quá rồi rồi!
"
Lão Lưu nghe xong lời giải đoán của Mộc Khinh Khinh, lòng vui như ăn được bữa cơm đầy ấm bụng, vội chạy đi khoe với nương tử nhà mình.
Lưu Nhuận Vũ đứng ngây người nhìn hai người trước mặt nói chuyện thần thần thao thao, mãi đến khi Lão Lưu đi khuất, mới thấp giọng hỏi: "Tỷ thật sự biết xem tướng sao?"
Mộc Khinh Khinh cười hì hì nói: "Bí mật.
"
Sau đó bọn họ đến tiệm vải Thẩm gia mua mấy thước vải cho Tiểu Chí. Thẩm chưởng quầy vừa thấy Mộc Khinh Khinh, liền cười tươi như hoa, thấy nàng chọn mua toàn vải tốt, gương mặt càng thêm rạng rỡ.
Trước khi đi Thẩm chưởng quầy còn tặng nàng ít vải vụn.
Nhân lúc các nàng chọn vải, Lưu Nhuận Vũ tranh thủ đi dạo quanh các cửa tiệm ở ngõ Vĩnh An.
Cuối cùng đi đến một tiệm thuốc khác trong trấn, Vĩnh An Đường.
Mộc Khinh Khinh trước đó từng có chút bất hòa với Hoàng chưởng quầy của Bình Hòa Đường, nên lần này chọn đến tiệm này.
Mặc dù đây cũng là hiệu thuốc do thân thích của ông ta mở, bọn họ cũng biết chuyện linh chi, nhưng người của Vĩnh An Đường không nhận ra nàng, chí ít là việc mua ngân châm sẽ không gặp khó dễ.
Vừa cầm ngân châm trong tay bước ra khỏi hiệu thuốc , một bóng người vội vã đâm sầm vào Mộc Khinh Khinh, khiến nàng ngã nhào xuống đất.
Đang định quát lên, nàng lại thấy một tiểu nha đầu chừng mười hai, mười ba tuổi đã chạy vào hiệu thuốc, còn quay lại cúi đầu xin lỗi: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi! Ta gấp quá, không cẩn thận đụng vào ngươi.
"
Thấy thái độ thành khẩn của tiểu nha đầu, lại đoán chắc rằng trong nhà có người bệnh nặng, Mộc Khinh Khinh cũng không chấp nhặt.
Tiểu Chí vội vàng nhảy xuống xe bò, ra sức đỡ Mộc Khinh Khinh dậy. Dù sức lực còn nhỏ, nhưng dáng vẻ tận tâm ấy khiến nàng bật cười.
"Hỉ lang trung! Thiếu phu nhân nhà chúng ta khó sinh! Cầu ngài cứu mạng!
"
Tiểu Thanh Mai vội đến mưucs mồ hôi đầy đầu, hôm nay thiếu phu nhân đột nhiên trở dạ, bà đỡ đã chuẩn bị xong ổn thoả, nhưng bọn họ lại nói hài tử không được rồi, không còn cách nào mọi người bị có thể mong chờ lang trung đến cứu.
"Là Thanh Mai nha đầu sao? Thiếu phu nhân nhà các ngươi gặp chuyện khó sinh, đó là việc của bà đỡ.
"
Trần chưởng quầy lắc đầu ngao ngán. Cho dù là tôn tức của Lưu viên ngoại, lang trung bọn họ thực sự không có khả năng giúp đỡ.
Thanh Mai nghe xong quỳ sụp xuống, khóc lóc cầu xin trước mặt Hỉ lang trung, ôm chân ông ấy cầu xin ông ấy cứu mạng tiểu thư nhà mình, đâu chính là tiểu thư nàng ấy theo hầu từ nhỏ đến giờ.
"Thanh Mai nha đầu, lão phu thực sự không thể làm gì hơn. Nếu ngươi đến Kim Lăng thành, nơi đó có thần y chuyên dùng châm cứu để xoay chuyển ngôi thai, có lẽ sẽ giúp được.
"
Hỉ lang trung áy náy lắc đầu. Nơi xa xôi này chỉ có vài người chữa được những bệnh vặt như cảm mạo, bọn họ nào hiểu về chuyện nữ nhân sinh đẻ và bệnh phụ khoa.
Hy vọng cuối cùng tan biến, Thanh Mai thất vọng ngã khuỵu xuống đất, được gia đinh đi cùng vội vàng đỡ dậy.
Mộc Khinh Khinh ngồi trên xe bò, lắng nghe câu chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi trăn trở. Là một sinh viên y học, cứu người là trách nhiệm của nàng, sao có thể làm ngơ trước tình cảnh này?
Nàng bước xuống xe, nhìn Thanh Mai mà nói: "Thiếu phu nhân nhà ngươi đang ở đâu? Có lẽ ta có thể giúp được.
"
Tiểu Thanh Mai nghe vậy như vớ được cọng cỏ cứu mạng, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng nay sáng lên như ánh bình minh.