"Cũng không cần như vậy, nhà các ngươi ăn thì không sao.
" Lý Phúc đáp Quách thị một câu, rồi quay sang Diệp đại tẩu nói: "Không giấu gì ngươi, giá tiền này kỳ thực không cao lắm, nếu mua thực đơn từ tay đầu bếp có tiếng tăm hoặc có sư thừa, còn phải gấp mấy lần nữa.
"
Năm mươi lượng bạc đã là số tiền lớn Diệp đại tẩu chưa từng thấy trong nửa đời người, gấp mấy lần nữa là con số nàng không thể tưởng tượng nổi.
“Vậy, vậy ta sẽ, sẽ đồng ý?” Diệp đại tẩu nói mà không chút tự tin, ánh mắt vô thức liếc về phía Diệp lão thái thái.
Trong lòng Diệp lão thái thái cũng vô cùng kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Con dâu lớn, đã Lý quản gia nói đến mức này rồi, ngươi cũng đừng chối từ nữa, về sau cứ dạy kỹ thực đơn cho người ta.
"
"Phải đấy, vẫn là lão thái thái nhà ngươi sảng khoái!
" Lý Phúc nói xong liền móc từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu năm mươi lượng, nhét vào tay Diệp đại tẩu.
Cầm ngân phiếu năm mươi lượng trong tay, Diệp đại tẩu run cả người.
Nàng chỉ làm một món ăn, sao lại được những năm mươi lượng bạc?
Quách thị thấy ngân phiếu, mắt sáng rực.
Nàng cười tủm tỉm nhìn Diệp đại tẩu đưa ngân phiếu cho Diệp lão thái thái.
Trong lòng thầm nghĩ, may mà mình mới về nhà chồng không lâu đã chạy nạn, chưa kịp nói chuyện phân gia.
Nếu đã phân gia, chẳng phải thiệt lớn rồi sao?
Ai ngờ Diệp lão thái thái lại xua tay nói: "Đây là con dựa vào bản lĩnh mình kiếm được, con cứ giữ lấy đi, không cần đưa cho ta.
"
Quách thị nhảy dựng lên hét: "Sao lại đưa cho nàng ta chứ!
"
Diệp lão thái thái trừng mắt nhìn nàng: "Bởi vì năm mươi lượng bạc này là do con dâu lớn tự mình kiếm được!
"
"Bây giờ chưa phân gia, bạc kiếm được phải đưa vào công quỹ, nào có đạo lý giữ riêng!
" Quách thị không phục: "Nếu nương nói vậy, sau này con và lão Tứ kiếm được tiền, chẳng lẽ cũng không cần nộp lên sao?"
Diệp lão thái thái tức giận quát: "Nếu ngươi có bản lĩnh này, ta tất nhiên sẽ cho ngươi!
"Thực đơn của con dâu lớn là do nhà mẹ đẻ truyền lại, chẳng liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng ta cả!
"Ta xem ai có mặt mũi mà đòi số tiền này, dù sao ta cũng không có mặt mũi đó!
"
Nói xong, bà nhìn quanh một lượt, nhìn về phía ba người con trai và hai người con dâu còn lại.
Diệp lão nhị: "Nương cứ quyết định đi!
"
Diệp nhị tẩu: "Đúng là nên đưa cho đại tẩu.
"
Diệp lão tam: "Nương, chúng con không cần!
"
Diệp tam tẩu: "Tuy chúng con không có bản lĩnh, nhưng cũng biết liêm sỉ.
"
Diệp lão tứ ra sức kéo Quách thị đang làm ầm ĩ, ồm ồm nói: "Nương, chúng con cũng không cần!
"
"Diệp lão tứ, ngươi...
.
" Quách thị tức muốn nổ phổi, nhưng không thoát khỏi tay Diệp lão tứ, bị hắn lôi đi.
Năm mươi lượng bạc đó, chia năm phần cũng được mười lượng rồi!
Cần gì liêm sỉ, liêm sỉ đáng mấy đồng tiền!
Diệp lão thái thái vỗ bàn: "Thôi, chuyện này ta quyết định vậy.
"Con dâu lớn, con cất kỹ ngân phiếu đi.
"
Diệp đại tẩu nghe vậy liền nhìn chồng.
Diệp lão đại biết tính mẹ mình, bèn gật đầu.
Diệp đại tẩu lúc này mới cẩn thận gấp ngân phiếu lại, cất vào người.
Quách thị đứng từ xa nhìn, tức đến mức muốn hộc máu, lại đánh đấm Diệp lão tứ một trận.
"Năm mươi lượng bạc đó, không phải năm lượng, cả đời ngươi cũng chưa chắc kiếm được năm mươi lượng bạc!
"Người ta không cần thì ngươi cũng không cần? Ở đây giả vờ thanh cao cái gì!
"
Nếu là ngày thường, lúc này Diệp lão tứ đã lại gần dỗ dành nàng rồi.
Nhưng hôm nay, Diệp lão tứ lại ngồi xổm im thin thít, mặc cho nàng đánh mắng.
Quách thị đánh mệt, mắng chán, chống nạnh thở hổn hển: "Hôm nay ngươi câm rồi à?"
Diệp lão tứ bỗng đứng dậy.
Hắn cao hơn Quách thị cả cái đầu, vừa đứng lên, bóng hắn đã bao phủ lấy nàng.
Quách thị sợ hãi lùi lại một bước, giọng nói có chút run nhưng vẫn cứng miệng: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?
"Ta, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám động vào ta một cái, ta sẽ không tha cho ngươi!
"
Diệp lão tứ ngày thường luôn cười hềnh hệch, hôm nay lại nghiêm mặt.
Hắn trầm giọng nói: "Ta có thể không có bản lĩnh gì, cũng không dám nói cả đời này có kiếm được nhiều bạc như vậy hay không.
"Nhưng ta chịu khó, sẽ vì ngươi, vì cái nhà này mà cố gắng hết sức.
"Chỉ cần ngươi tin tưởng ta, về quê an cư lạc nghiệp, ta nhất định sẽ cố gắng để ngươi sống tốt.
"Ai mà chẳng biết bạc là thứ tốt? Nhưng số tiền đó là do đại tẩu kiếm được bằng bản lĩnh, chẳng liên quan gì đến chúng ta.
"Hôm nay ngươi như vậy, thật sự không tốt.
.
.
"
Quách thị nghe đến đây còn thấy cảm động, không ngờ cuối cùng Diệp lão tứ lại quay sang trách nàng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành thân, Diệp lão tứ nói chuyện với nàng bằng giọng điệu này.
Quách thị tức giận chống nạnh: "Diệp lão tứ, ngươi giỏi lắm.
.
.
"
Ai ngờ Diệp lão tứ không nghe nàng nói hết, xoay người bỏ đi.
"Này, ngươi đi đâu, ngươi.
.
.
"
Bên này vợ chồng lão Tứ đang chiến tranh lạnh, bên kia Diệp đại tẩu dỗ Tình Thiên ngủ xong, nằm mặt đối mặt nói chuyện riêng với Diệp lão đại.
"Chàng, ngân phiếu này thiếp giữ được không? Tứ đệ muội nói cũng có lý, dù sao cũng chưa phân gia.
.
.
"
"Số bạc này vốn là của nàng, có gì mà không yên tâm.
"Hơn nữa, người khác cũng không có ý kiến gì, nàng quan tâm Tứ đệ muội nói gì làm chi!
"