Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Bị Phạt Thê Thảm
Chương 3 - Mệnh Lệnh Của Ai
Chương 4 - Tiểu Thiếp Mười Tuổi
Chương 5 - Trở Thành Vợ Lẽ
Chương 6 - Tiểu Sắc Nữ Mạnh Gia
Chương 7 - Bị Khi Dễ
Chương 8 - Vương Gia Lạm Tình
Chương 9 - Vương Gia, Xin Người Hưu Ta
Chương 10 - Vương Gia, Ta Hưu Ngươi
Chương 11 - Tiểu Thư Điên Rồi
Chương 12 - Phòng Tối Âm U
Chương 13 - Bị Phạt Trong Phòng Tối
Chương 14 - Tiểu Thiếp Không Được Hoan Nghênh
Chương 15 - Tai Vách Mạch Rừng
Chương 16 - Có Ma
Chương 17 - Hủy Dung
Chương 18 - Nói Hay Hơn Hát
Chương 19 - Có Qua Có Lại Mới Toại Lòng Nhau
Chương 20 - Tối Nay Thị Tẩm
Chương 21 - Tính Kế Vương Gia
Chương 22 - Tiếp Xúc Da Thịt
Chương 23 - Người Ta Là Vị Thành Niên
Chương 24 - Tự Do
Chương 25 - Ngẫu Nhiên Gặp Tại Hoa Viên
Chương 26 - Khinh Bạc Vương Gia
Chương 27 - Có Số Đào Hoa
Chương 28 - Tâm Cơ Của Nàng
Chương 29 - Lại Bị Uy Hiếp
Chương 30 - Muốn Ngươi Làm Vương Phi
Chương 31 - Nhốt Trong Tuyết Uyển
Chương 32 - Ngẫu Nhiên Gặp Ở Ngoài Đường
Chương 33 - Ba Năm Sau
Chương 34 - Cung Nghênh Hoàng Thượng
Chương 35 - Gặp Lại Lúc Đêm Khuya
Chương 36 - Vương Phi, Ta Không Ham
Chương 37 - Bị Thương
Chương 38 - Kế Hoạch Rời Đi
Chương 39 - Nam Nữ Quyến Rũ
Chương 40 - Vì Yêu Sinh Hận
Chương 41 - Người Thật Tình Trước Mắt
Chương 42 - Giật Mình Tỉnh Ngộ
Chương 43 - Không Muốn Làm Bằng Hữu Với Ngươi
Chương 44 - Ta Đã Xuất Giá
Chương 45 - Rời Khỏi Vương Phủ
Chương 46 - Quay Về Mạnh Phủ
Chương 47 - Lễ Hội Hoa Đào 1
Chương 48 - Lễ Hội Hoa Đào 2
Chương 49 - Lễ Hội Hoa Đào 3
Chương 50 - Lễ Hội Hoa Đào 4
Chương 51 - Lễ Hội Hoa Đào 5
Chương 52 - Lễ Hội Hoa Đào 6
Chương 53 - Lễ Hội Hoa Đào 7
Chương 54 - Ngũ Vương Gia Thử
Chương 55 - Người Lạ Mà Quen 1
Chương 56 - Người Lạ Mà Quen 2
Chương 57 - Tự Vệ
Chương 58 - Bổn Vương Chính Là Muốn Nuốt Lời
Chương 59 - Mộ Dung Gia Chính Là Vương Pháp
Chương 60 - Lại Bị Hôn
Chương 61 - Thiếu Nữ Hoài Xuân
Chương 62 - Bị Theo Dõi
Chương 63 - Xin Nàng Yêu Huynh Ấy
Chương 64 - Quá Thiện Lương
Chương 65 - Đêm Khuya Xông Vào Nhà Dân
Chương 66 - Chọc Giận Hắn
Chương 67 - Tàn Bạo Lăng Nhục
Chương 68 - Nàng Muốn Trả Thù
Chương 69 - Giao Dịch Giết Người
Chương 70 - Chuyển Biến Đột Ngột
Chương 71 - Hận Càng Sâu, Yêu Càng Sâu
Chương 72 - Lý Do
Chương 73 - Nữ Nhân Thông Minh Sống Không Thọ
Chương 74 - Mê Hoặc, Lợi Dụng
Chương 75 - Đòi Lại Sỉ Nhục
Chương 76 - Học Ngoan
Chương 77 - Chủ Động Buông Tha
Chương 78 - Cùng Diễn Trò
Chương 79 - Nghi Hoặc
Chương 80 - Tình Cảm Huynh Đệ
Chương 81 - Tư Tưởng Phong Kiến
Chương 82 - THê Thiếp Đánh Nhau
Chương 83 - Tuyệt Vọng
Chương 84 - Trêu Đùa
Chương 85 - Nửa Đêm Lén Gặp
Chương 86 - Thích Ta
Chương 87 - Nhớ Nhà
Chương 88 - Ban Tặng
Chương 89 - Âm Mưu
Chương 90 - Kinh Hồng Nhất Miết
Chương 91 - Tự Sinh Tự Diệt
Chương 92 - Bị Cướp Dọc Đường
Chương 93 - Đại Ca, Ta Có Bệnh
Chương 94 - Đã Đi Rồi Còn Quay Lại
Chương 95 - Chịu Nhục
Chương 96 - Ta Thích Nàng Sao?
Chương 97 - Bị Gài Bẫy
Chương 98 - Bắt Kẻ Thông Dâm
Chương 99 - Thoát Hiểm
Chương 100 - Hẹn Hò Ở Khách Điếm
Chương 101 - Tiến Cung
Chương 102 - Nịnh Nọt
Chương 103 - Đau Lòng
Chương 104 - Thất Sủng
Chương 105 - Thanh Kiếm Hai Lưỡi
Chương 106 - Nham Hiểm
Chương 107 - Phản Bội
Chương 108 - Cầu Tình
Chương 109 - Xông Vào Địa Lao
Chương 110 - Quá Ngây Thơ
Chương 111 - Giằng Co Ở Đại Lao
Chương 112 - Thẳng Thắn Đối Mặt
Chương 113 - Chuyện Của Nhu Nhi
Chương 114 - Lại Nổi Phong Ba
Chương 115 - Kết Thông Gia Với Minh Nguyệt Quốc
Chương 116 - Yến Hội Hoàng Cung
Chương 117 - Biểu Diễn Thay
Chương 118 - Liễu Nhu Trở Về
Chương 119 - Thương Tâm
Chương 120 - Vĩnh Viễn Không Nạp Thiếp
Chương 121 - Bắt Gặp
Chương 122 - Còn Muốn Ta Quay Về Vương Phủ Sao?
Chương 123 - Quận Chúa Tiến Phủ
Chương 124 - Đuổi Khỏi Vương Phủ
Chương 125 - Thản Nhiên Tiếp Nhận
Chương 126 - Lợi Dụng
Chương 127 - Vội Vã Rời Đi
Chương 128 - Đều Muốn Có Được
Chương 129 - Lời Đồn Đại Nổi Lên Bốn Phía 1
Chương 130 - Lời Đồn Đại Nổi Lên Bốn Phía 2
Chương 131 - Lời Đồn Đại Nổi Lên Bốn Phía 3
Chương 132 - Thiếp Bằng Lòng
Chương 133 - Giao Dịch Của Hai Nữ Nhân
Chương 134 - Trêu Đùa Mọi Người
Chương 135 - Học Cái Xấu Rất Dễ Dàng
Chương 136 - Diễn Kịch 1
Chương 137 - Diễn Kịch 2
Chương 138 - Hưu Thư
Chương 139 - Không Có Tiền Trả
Chương 140 - Xướng Ca Ở Tửu Lâu
Chương 141 - Gia Lỗ Tề 1
Chương 142 - Gia Lỗ Tề 2
Chương 143 - Hắn Là Vương Tử
Chương 144 - Cuộc Sống Sau Này
Chương 145 - Mỹ Nhân Kế
Chương 146 - Núi Phượng Hoàng
Chương 147 - Vô Tình Gặp Trên Đỉnh Núi
Chương 148 - Âm Thầm Quan Tâm
Chương 149 - Dây Dưa
Chương 150 - Yêu Ai Nhiều Hơn
Chương 151 - Mục Đích
Chương 152 - Tỷ Thí
Chương 153 - Yêu Cho Nên Mói Rời Đi
Chương 154 - Bị Thương Khó Xử
Chương 155 - Đổi Cách Trừng Phạt
Chương 156 - Buông Tha Ta
Chương 157 - Sống Thật Tốt
Chương 158 - Nữ Nhân Lẳng Lơ
Chương 159 - Cùng Ta Quay Về Thảo Nguyên
Chương 160 - Lấy Nàng
Chương 161 - Vô Cùng Tức Giận
Chương 162 - Xuất Thành Trong Đêm 1
Chương 163 - Xuất Thành Trong Đêm 2
Chương 164 - Không Tiếc Bất Kỳ Giá Nào
Chương 165 - Gặp Được Người Tốt
Chương 166 - Ép Gả
Chương 167 - Chạy Trốn
Chương 168 - Thay Đổi Quyết Định
Chương 169 - Am Ni Cô
Chương 170 - Ám Sát
Chương 171 - Xử Trảm
Chương 172 - Yêu Cả Hai
Chương 173 - Kéo Dài Thời Gian
Chương 174 - Mỹ Nhân Kế
Chương 175 - Rời Khỏi Am Ni Cô
Chương 176 - Buông Tha Ta
Chương 177 - Thả Người
Chương 178 - Cự Tuyệt
Chương 179 - Quyết Đấu Vì Nàng
Chương 180 - Khu Vực Săn Bắn
Chương 181 - Bị Thương
Chương 182 - Ai Nên Ra Ngoài
Chương 183 - Bắt Gặp
Chương 184 - Đều Có Tâm Tư
Chương 185 - Thăm Dò Phủ Quận Chúa Vào Ban Đêm
Chương 186 - Cảnh Báo
Chương 187 - Chân Tướng
Chương 188 - Hoài Nghi
Chương 189 - Thật Sự Là Nàng Ta
Chương 190 - Thẳng Thắn Thành Khẩn
Chương 191 - Ẩn Ý
Chương 192 - Kỳ Hạn Ba Ngày
Chương 193 - Không Thể Tha Thứ
Chương 194 - Buông Tay
Chương 195 - Cho Nàng Rời Đi
Chương 196 - Làm Bằng Hữu
Chương 197 - Lạnh Nhạt
Chương 198 - Say Rượu 1
Chương 199 - Say Rượu 2
Chương 200 - Hắn Bị Thương
Chương 201 - Hạ Độc
Chương 202 - Trúng Độc
Chương 203 - Mang Thai
Chương 204 - Cầu Xin
Chương 205 - Sảy Thai
Chương 206 - Trừng Phạt
Chương 207 - Trừng Phạt Chính Mình
Chương 208 - Đầm Mưa
Chương 209 - Huỷ Hoại Dung Nhan 1
Chương 210 - Huỷ Hoại Dung Nhan 2
Chương 211 - Con Của Nàng
Chương 212 - Nàng Nói Lấy, Ta Lấy Liền
Chương 213 - Lại Gặp Bất Trắc
Chương 214 - Sẽ Không Dễ Dàng Bỏ Qua Cho Ngươi
Chương 215 - Chết Chung
Chương 216 - Nhảy Núi
Chương 217 - Hôn Mê
Chương 218 - Hắn Ngốc Rồi
Chương 219 - Nghe Lời Nương Tử
Chương 220 - Nàng Là Nương Tử Của Ta
Chương 221 - Quyến Rũ Vương Gia
Chương 222 - Đông Cung Đồ
Chương 223 - Tứ Hôn
Chương 224 - Đại Hôn
Chương 225 - Đại Kết Cục
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Bị Phạt Thê Thảm
Chương 3 - Mệnh Lệnh Của Ai
Chương 4 - Tiểu Thiếp Mười Tuổi
Chương 5 - Trở Thành Vợ Lẽ
Chương 6 - Tiểu Sắc Nữ Mạnh Gia
Chương 7 - Bị Khi Dễ
Chương 8 - Vương Gia Lạm Tình
Chương 9 - Vương Gia, Xin Người Hưu Ta
Chương 10 - Vương Gia, Ta Hưu Ngươi
Chương 11 - Tiểu Thư Điên Rồi
Chương 12 - Phòng Tối Âm U
Chương 13 - Bị Phạt Trong Phòng Tối
Chương 14 - Tiểu Thiếp Không Được Hoan Nghênh
Chương 15 - Tai Vách Mạch Rừng
Chương 16 - Có Ma
Chương 17 - Hủy Dung
Chương 18 - Nói Hay Hơn Hát
Chương 19 - Có Qua Có Lại Mới Toại Lòng Nhau
Chương 20 - Tối Nay Thị Tẩm
Chương 21 - Tính Kế Vương Gia
Chương 22 - Tiếp Xúc Da Thịt
Chương 23 - Người Ta Là Vị Thành Niên
Chương 24 - Tự Do
Chương 25 - Ngẫu Nhiên Gặp Tại Hoa Viên
Chương 26 - Khinh Bạc Vương Gia
Chương 27 - Có Số Đào Hoa
Chương 28 - Tâm Cơ Của Nàng
Chương 29 - Lại Bị Uy Hiếp
Chương 30 - Muốn Ngươi Làm Vương Phi
Chương 31 - Nhốt Trong Tuyết Uyển
Chương 32 - Ngẫu Nhiên Gặp Ở Ngoài Đường
Chương 33 - Ba Năm Sau
Chương 34 - Cung Nghênh Hoàng Thượng
Chương 35 - Gặp Lại Lúc Đêm Khuya
Chương 36 - Vương Phi, Ta Không Ham
Chương 37 - Bị Thương
Chương 38 - Kế Hoạch Rời Đi
Chương 39 - Nam Nữ Quyến Rũ
Chương 40 - Vì Yêu Sinh Hận
Chương 41 - Người Thật Tình Trước Mắt
Chương 42 - Giật Mình Tỉnh Ngộ
Chương 43 - Không Muốn Làm Bằng Hữu Với Ngươi
Chương 44 - Ta Đã Xuất Giá
Chương 45 - Rời Khỏi Vương Phủ
Chương 46 - Quay Về Mạnh Phủ
Chương 47 - Lễ Hội Hoa Đào 1
Chương 48 - Lễ Hội Hoa Đào 2
Chương 49 - Lễ Hội Hoa Đào 3
Chương 50 - Lễ Hội Hoa Đào 4
Chương 51 - Lễ Hội Hoa Đào 5
Chương 52 - Lễ Hội Hoa Đào 6
Chương 53 - Lễ Hội Hoa Đào 7
Chương 54 - Ngũ Vương Gia Thử
Chương 55 - Người Lạ Mà Quen 1
Chương 56 - Người Lạ Mà Quen 2
Chương 57 - Tự Vệ
Chương 58 - Bổn Vương Chính Là Muốn Nuốt Lời
Chương 59 - Mộ Dung Gia Chính Là Vương Pháp
Chương 60 - Lại Bị Hôn
Chương 61 - Thiếu Nữ Hoài Xuân
Chương 62 - Bị Theo Dõi
Chương 63 - Xin Nàng Yêu Huynh Ấy
Chương 64 - Quá Thiện Lương
Chương 65 - Đêm Khuya Xông Vào Nhà Dân
Chương 66 - Chọc Giận Hắn
Chương 67 - Tàn Bạo Lăng Nhục
Chương 68 - Nàng Muốn Trả Thù
Chương 69 - Giao Dịch Giết Người
Chương 70 - Chuyển Biến Đột Ngột
Chương 71 - Hận Càng Sâu, Yêu Càng Sâu
Chương 72 - Lý Do
Chương 73 - Nữ Nhân Thông Minh Sống Không Thọ
Chương 74 - Mê Hoặc, Lợi Dụng
Chương 75 - Đòi Lại Sỉ Nhục
Chương 76 - Học Ngoan
Chương 77 - Chủ Động Buông Tha
Chương 78 - Cùng Diễn Trò
Chương 79 - Nghi Hoặc
Chương 80 - Tình Cảm Huynh Đệ
Chương 81 - Tư Tưởng Phong Kiến
Chương 82 - THê Thiếp Đánh Nhau
Chương 83 - Tuyệt Vọng
Chương 84 - Trêu Đùa
Chương 85 - Nửa Đêm Lén Gặp
Chương 86 - Thích Ta
Chương 87 - Nhớ Nhà
Chương 88 - Ban Tặng
Chương 89 - Âm Mưu
Chương 90 - Kinh Hồng Nhất Miết
Chương 91 - Tự Sinh Tự Diệt
Chương 92 - Bị Cướp Dọc Đường
Chương 93 - Đại Ca, Ta Có Bệnh
Chương 94 - Đã Đi Rồi Còn Quay Lại
Chương 95 - Chịu Nhục
Chương 96 - Ta Thích Nàng Sao?
Chương 97 - Bị Gài Bẫy
Chương 98 - Bắt Kẻ Thông Dâm
Chương 99 - Thoát Hiểm
Chương 100 - Hẹn Hò Ở Khách Điếm
Chương 101 - Tiến Cung
Chương 102 - Nịnh Nọt
Chương 103 - Đau Lòng
Chương 104 - Thất Sủng
Chương 105 - Thanh Kiếm Hai Lưỡi
Chương 106 - Nham Hiểm
Chương 107 - Phản Bội
Chương 108 - Cầu Tình
Chương 109 - Xông Vào Địa Lao
Chương 110 - Quá Ngây Thơ
Chương 111 - Giằng Co Ở Đại Lao
Chương 112 - Thẳng Thắn Đối Mặt
Chương 113 - Chuyện Của Nhu Nhi
Chương 114 - Lại Nổi Phong Ba
Chương 115 - Kết Thông Gia Với Minh Nguyệt Quốc
Chương 116 - Yến Hội Hoàng Cung
Chương 117 - Biểu Diễn Thay
Chương 118 - Liễu Nhu Trở Về
Chương 119 - Thương Tâm
Chương 120 - Vĩnh Viễn Không Nạp Thiếp
Chương 121 - Bắt Gặp
Chương 122 - Còn Muốn Ta Quay Về Vương Phủ Sao?
Chương 123 - Quận Chúa Tiến Phủ
Chương 124 - Đuổi Khỏi Vương Phủ
Chương 125 - Thản Nhiên Tiếp Nhận
Chương 126 - Lợi Dụng
Chương 127 - Vội Vã Rời Đi
Chương 128 - Đều Muốn Có Được
Chương 129 - Lời Đồn Đại Nổi Lên Bốn Phía 1
Chương 130 - Lời Đồn Đại Nổi Lên Bốn Phía 2
Chương 131 - Lời Đồn Đại Nổi Lên Bốn Phía 3
Chương 132 - Thiếp Bằng Lòng
Chương 133 - Giao Dịch Của Hai Nữ Nhân
Chương 134 - Trêu Đùa Mọi Người
Chương 135 - Học Cái Xấu Rất Dễ Dàng
Chương 136 - Diễn Kịch 1
Chương 137 - Diễn Kịch 2
Chương 138 - Hưu Thư
Chương 139 - Không Có Tiền Trả
Chương 140 - Xướng Ca Ở Tửu Lâu
Chương 141 - Gia Lỗ Tề 1
Chương 142 - Gia Lỗ Tề 2
Chương 143 - Hắn Là Vương Tử
Chương 144 - Cuộc Sống Sau Này
Chương 145 - Mỹ Nhân Kế
Chương 146 - Núi Phượng Hoàng
Chương 147 - Vô Tình Gặp Trên Đỉnh Núi
Chương 148 - Âm Thầm Quan Tâm
Chương 149 - Dây Dưa
Chương 150 - Yêu Ai Nhiều Hơn
Chương 151 - Mục Đích
Chương 152 - Tỷ Thí
Chương 153 - Yêu Cho Nên Mói Rời Đi
Chương 154 - Bị Thương Khó Xử
Chương 155 - Đổi Cách Trừng Phạt
Chương 156 - Buông Tha Ta
Chương 157 - Sống Thật Tốt
Chương 158 - Nữ Nhân Lẳng Lơ
Chương 159 - Cùng Ta Quay Về Thảo Nguyên
Chương 160 - Lấy Nàng
Chương 161 - Vô Cùng Tức Giận
Chương 162 - Xuất Thành Trong Đêm 1
Chương 163 - Xuất Thành Trong Đêm 2
Chương 164 - Không Tiếc Bất Kỳ Giá Nào
Chương 165 - Gặp Được Người Tốt
Chương 166 - Ép Gả
Chương 167 - Chạy Trốn
Chương 168 - Thay Đổi Quyết Định
Chương 169 - Am Ni Cô
Chương 170 - Ám Sát
Chương 171 - Xử Trảm
Chương 172 - Yêu Cả Hai
Chương 173 - Kéo Dài Thời Gian
Chương 174 - Mỹ Nhân Kế
Chương 175 - Rời Khỏi Am Ni Cô
Chương 176 - Buông Tha Ta
Chương 177 - Thả Người
Chương 178 - Cự Tuyệt
Chương 179 - Quyết Đấu Vì Nàng
Chương 180 - Khu Vực Săn Bắn
Chương 181 - Bị Thương
Chương 182 - Ai Nên Ra Ngoài
Chương 183 - Bắt Gặp
Chương 184 - Đều Có Tâm Tư
Chương 185 - Thăm Dò Phủ Quận Chúa Vào Ban Đêm
Chương 186 - Cảnh Báo
Chương 187 - Chân Tướng
Chương 188 - Hoài Nghi
Chương 189 - Thật Sự Là Nàng Ta
Chương 190 - Thẳng Thắn Thành Khẩn
Chương 191 - Ẩn Ý
Chương 192 - Kỳ Hạn Ba Ngày
Chương 193 - Không Thể Tha Thứ
Chương 194 - Buông Tay
Chương 195 - Cho Nàng Rời Đi
Chương 196 - Làm Bằng Hữu
Chương 197 - Lạnh Nhạt
Chương 198 - Say Rượu 1
Chương 199 - Say Rượu 2
Chương 200 - Hắn Bị Thương
Chương 201 - Hạ Độc
Chương 202 - Trúng Độc
Chương 203 - Mang Thai
Chương 204 - Cầu Xin
Chương 205 - Sảy Thai
Chương 206 - Trừng Phạt
Chương 207 - Trừng Phạt Chính Mình
Chương 208 - Đầm Mưa
Chương 209 - Huỷ Hoại Dung Nhan 1
Chương 210 - Huỷ Hoại Dung Nhan 2
Chương 211 - Con Của Nàng
Chương 212 - Nàng Nói Lấy, Ta Lấy Liền
Chương 213 - Lại Gặp Bất Trắc
Chương 214 - Sẽ Không Dễ Dàng Bỏ Qua Cho Ngươi
Chương 215 - Chết Chung
Chương 216 - Nhảy Núi
Chương 217 - Hôn Mê
Chương 218 - Hắn Ngốc Rồi
Chương 219 - Nghe Lời Nương Tử
Chương 220 - Nàng Là Nương Tử Của Ta
Chương 221 - Quyến Rũ Vương Gia
Chương 222 - Đông Cung Đồ
Chương 223 - Tứ Hôn
Chương 224 - Đại Hôn
Chương 225 - Đại Kết Cục
“Vũ, nhanh lên, chàng bị thương.
” Cung Tuyết Thiến cẩn thận lấy tay ôm đầu hắn.
Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhìn thấy đầu của hắn đã được băng lại, trên quần áo của nàng đều là vết máu, lập tức phân phó: “Người đâu, đỡ Vương gia lên xe ngựa, cẩn thận một chút.
”
“Dạ.
” Mấy thị vệ lập tức đi đến, thật cẩn thận đỡ Mộ Dung Trần đang hôn mê lên.
“Còn các ngươi, khiêng di thể của quận chúa.
” Sau đó hắn liền phân phó với mấy thị vệ khác.
“Dạ, Vương gia.
” Mấy thị vệ lĩnh mệnh đi.
“Tâm Nghi, lên xe ngựa đi, chúng ta nhanh về thôi, để thái y trị liệu cho hoàng huynh.
” Mộ Dung Vũ nói xong liền lên ngựa.
“Được.
” Cung Tuyết Thiến vừa muốn lên xe ngựa, không tự giác liếc mắt một cái, nằm ở cách đó không xa chính là Liễu Nhu máu thịt lẫn lộn, nàng vội vàng chuyển dời ánh mắt. Nàng ta chính là trừng phạt đúng tội.
Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trong thành, nàng nhẹ nhàng ôm đầu của hắn vào trong lòng, không để hắn bị xóc nảy va chạm.
Trong Vương phủ, thái y tụ tập cùng nhau, khẩn trương trị liệu cho Vương gia.
Cung Tuyết Thiến mang sắc mặt lo lắng đứng ở ngoài phòng chờ đợi.
“Tâm Nghi, không cần lo lắng, hoàng huynh không sao đâu, ta tin là như vậy.
” Mộ Dung Vũ nhìn nàng, an ủi nàng, tuy rằng hắn cũng rất lo lắng.
“Ừ.
” Cung Tuyết Thiến cố nén lệ trong mắt, nàng tin rằng hắn sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.
“Trần Nhi thế nào rồi?” Quý phi nương nương mang sắc mặt lo lắng xông tới, bắt lấy cánh tay Mộ Dung Vũ, hỏi.
“Mẫu phi, thái y còn ở trong kia, hoàng huynh sẽ không sao đâu.
” Mộ Dung Vũ cũng an ủi bà.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng thượng cũng đi đến sau bà, sắc mặt âm trầm đảo qua những người trong phòng.
“Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến nương nương.
” Tất cả mọi người trong phòng đều hành lễ.
“Đứng lên hết đi. Vũ Nhi, con nói cho trẫm biết, rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng thượng nhìn hắn phân phó.
“Phụ hoàng.
” Mộ Dung Vũ kể mọi chuyện lại lần nữa một cách đơn giản, nhưng hắn không hề nói hoàng huynh là bởi vì cứu Mạnh Tâm Nghi nên mới nhảy xuống, chỉ nói là do Liễu Nhu bất ngờ kéo bọn họ xuống, hắn sợ rằng phụ hoàng sẽ trách cứ Mạnh Tâm Nghi.
Cung Tuyết Thiến cảm động nhìn hắn, nàng hiểu được dụng ý của hắn, như vậy nàng có thể ở lại chăm sóc Mộ Dung Trần.
“Thật là lớn mật, quận chúa kia đâu?” Hoàng thượng nghe xong liền giận tím mặt.
“Phụ hoàng, nàng ta chết rồi.
” Mộ Dung Vũ hồi đáp.
“Chết rồi? Vậy thật là lợi cho nàng ta.
” Quý phi nương nương ở bên cạnh tức giận nói. Nếu không bà nhất định sẽ lóc xương lóc thịt nàng ta.
Cửa phòng được mở ra, thái y đi ra.
“Thái y, sao rồi?” Hoàng thượng và Quý phi nương nương cùng nhau hỏi, nhưng Cung Tuyết Thiến lại chỉ nhìn bọn họ với sự lo lắng bất an tràn đầy trong ánh mắt.
“Vi thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến quý phi nương nương.
” Thái y vội vàng hành lễ.
“Miễn, nói nhanh lên, hoàng nhi thế nào rồi?” Hoàng thượng không kiễn nhẫn ngắt lời bọn họ.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Vương gia chỉ là bị đập đầu dẫn đến hôn mê, những chỗ khác không đáng ngại, hẳn là sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.
” Thái y chắp tay nói.
Nghe thấy thái y nói như vậy, tất cả mọi người đều thở phào, cùng tiến vào phòng trong, nhìn Mộ Dung Trần đang nằm lẳng lặng trên giường.
Cung Tuyết Thiến rất muốn đi qua nhưng lại ngại Hoàng thượng cùng quý phi nương nương ở đây, đành phải chịu đựng.
“Phụ hoàng, mẫu phi, nếu hoàng huynh đã không sao rồi thì hai người cứ hồi cung trước, nhi thần ở lại đây sẽ tốt hơn. Đợi hoàng huynh tỉnh lại rồi, nhi thần sẽ tiến cung nói cho hai người biết.
” Mộ Dung Vũ nõi.
“Được rồi, vậy con hãy ở lại đây, nếu như có chuyện gì thì lập tức phái người tiến cung thông báo một tiếng.
” Hoàng thượng gật đầu, sau đó đưa quý phi nương nương rời khỏi.
“Cung tiễn Hoàng thương, cung tiễn quý phi nương nương.
”
“Các ngươi đều lui xuống đi.
” Lúc này Mộ Dung Vũ mới phân phó nha hoàn hạ nhân trong phòng.
“Dạ, Vương gia.
” Mọi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới đi đến bên giường, nắm lấy tay hắn, chăm chú nhìn hắn, chờ đến lúc hắn tỉnh lại, nàng nhất định sẽ nói cho hắn biết, nàng yêu hắn biết bao nhiêu, sau này sẽ không bao giờ rời khỏi hắn nữa.
“Tâm Nghi, nàng ở lại đây, ta đi xem thuốc đã sắc xong chưa?” Mộ Dung Vũ nói xong, liền rời đi, không muốn quấy rầy nàng.
“Vũ, Tiểu Vân đâu?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên nhớ tới Tiểu Vân.
“Không cần lo lắng, ta đã cho người đưa nàng quay về Mạnh phủ rồi.
” Mộ Dung Vũ trả lời.
“Cám ơn ngươi.
” Ngoài những lời này ra, Cung Tuyết Thiến thật sự không biết nên nói gì với hắn nữa.
“Tâm Nghi, không cần khách sáo với ta như vậy.
” Mộ Dung Vũ đi ra khỏi phòng, hắn biết giữa hắn và nàng vĩnh viễn không thể ở bên nhau được.
Cung Tuyết Thiến chậm rãi đút thuốc cho Mộ Dung Trần từng chút từng chút một, mãi cho đến khi hắn uống hết.
“Tâm Nghi, nàng cũng mệt cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, để ta trông nom hoàng huynh.
” Mộ Dung Vũ đau lòng nhìn nàng.
“Không cần, ta không mệt. Vũ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
” Cung Tuyết Thiến lắc đầu từ chối, nàng muốn trông coi hắn, mãi cho đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.
“Được rồi.
” Mộ Dung Vũ biết nàng sẽ không rời đi, cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.
“Tiểu thư.
” Ngoài cửa, Tiểu Vân đột nhiên xông tới, ôm lấy nàng, nhìn trái nhìn phải, xác định nàng không sao rồi mới khóc nấc lên, nói năng lộn xộn: “Tiểu thư, người không sao là tốt rồi.
”
“Nha đầu ngốc, ngươi khóc gì chứ? Không phải ta vẫn rất tốt sao? Được rồi, đừng khóc.
” Cung Tuyết Thiến lau nước mắt dùm Tiểu Vân.
“Dạ, không khóc nữa.
” Tiểu Vân vừa khóc vừa cười đáp. Nàng nghe người ta nói tiểu thư bị rơi xuống vách núi, bây giờ nhìn thấy tiểu thư không sao, nàng hẳn nên cười.
“Tiểu Vân, ngươi ở đây cùng tiểu thư, nếu như có chuyện gì thì liền thông báo cho bổn Vương, biết không?” Mộ Dung Vũ phân phó.
“Dạ, Vương gia, nô tỳ biết rồi.
” Tiểu Vân vội vàng hành lễ.