Phó Thiên Trạch vẫn im lặng, không nói gì, chỉ hút thuốc, ánh mắt lạnh lẽo như mặt nước hồ tĩnh lặng.
Phó nhị thúc nhìn thái độ đó thì không khỏi nhíu mày.
Ông biết tính Phó Thiên Trạch, anh không phải kiểu người thích can thiệp vào chuyện của người khác, càng không quan tâm đến những ân oán nhỏ nhặt của các gia đình. Nhưng An Điềm lại không giống những người khác.
“Ngươi giúp cô ấy một tay đi. Ta không nhờ ngươi làm gì lớn lao cả. Chỉ cần nhà họ An định chơi xấu, như bôi nhọ danh dự hay ức hiếp cô ấy, thì ngươi ra mặt giúp cô ấy một chút, được không?”
Phó nhị thúc than thở. Ông biết, nếu chỉ là quan tâm chăm sóc An Điềm, thì ông có thể làm được. Nhưng nếu nhà họ An thật sự bày trò, như bôi nhọ danh dự cô ấy, ông với vị trí chỉ có cổ phần danh nghĩa trong tập đoàn sẽ không có cách nào trấn áp được họ.
Nếu Phó Thiên Trạch chỉ cần nói một câu, nhà họ An chắc chắn sẽ không dám làm càn.
Dặn dò xong, Phó nhị thúc cũng chẳng đợi Phó Thiên Trạch trả lời, bởi ông biết tính chất nhi mình – không từ chối nghĩa là ngầm đồng ý. Nói rồi, ông vội vàng rời đi.
***
An Điềm hoàn toàn không hay biết rằng có một người như Phó nhị thúc đang lo lắng cho cô, lại còn định nhờ cháu mình “bảo kê” cô.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phó, An Điềm chỉ tập trung vào việc tìm kiếm chỗ ở. Cô đưa địa chỉ cho tài xế, rồi cả hai cùng đến nơi mà cô đã tìm được hôm nay.
Tìm nhà trong thời gian ngắn đúng là rất gấp gáp, nhưng An Điềm không muốn tiêu quá nhiều tiền, chỉ nhắm đến một căn phòng đơn nhỏ. Cô thậm chí còn lựa chọn vị trí gần khu làng đại học – một khu dân cư gần các trường đại học lớn.
Bản thân An Điềm từng đạt điểm thi đại học khá cao, cô tin rằng mình có thể thi đỗ vào một ngôi trường tốt. Vì vậy, việc thuê nhà gần làng đại học sẽ thuận tiện hơn cho cuộc sống sau này của cô.
Khu tiểu cư này đã có tuổi đời hơn 20 năm, nhà cửa vì thế hơi cũ, không có thang máy, và có vài điều kiện đặc thù, nên giá thuê khá rẻ.
Chiều nay, An Điềm đã ghé qua xem phòng. Dù nội thất đã cũ kỹ, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Các thiết bị gia dụng cơ bản đều có sẵn và hoạt động tốt.
Cô cảm thấy một căn phòng đơn giản và độc lập thế này là quá phù hợp.
An Điềm hy vọng sẽ thi đậu vào một trường đại học ở làng đại học gần đó. Về sau, dù ở ký túc xá hay chuyển ra ngoài sống, thì việc thuê phòng ngay gần đây sẽ rất tiện lợi. Ngoài ra, một số đồ đạc linh tinh của cô cũng có thể để trong phòng này.
Cô cảm ơn tài xế nhà họ Phó đã giúp xách hành lý lên tận phòng, sau đó tiễn ông đi. Khi xe đã khuất bóng, An Điềm mới quay người, bước lên cầu thang cũ kỹ.
Thời tiết lúc này khá dễ chịu. Tuy trời đã tối đen, nhưng dưới sân vẫn có vài bà cụ tụm lại trò chuyện rôm rả.
Tiếng nói chuyện vang lên không hề ồn ào, ngược lại còn tạo nên một không khí gần gũi, bình yên.
An Điềm mặc chiếc quần jeans cùng áo sơmi đơn giản, dáng vẻ ngoan ngoãn và hiền lành, khiến người ta nhìn vào liền có cảm tình.
Khi cô vừa bước qua, mấy bà cụ liền tò mò nhìn cô, vây xung quanh bắt chuyện.
Trong chốc lát, An Điềm – một “cương thi” trăm tuổi quen sống khép kín, vốn sợ giao tiếp với người lạ – suýt nữa thì bối rối không biết phải làm gì.