Nhìn cô ta vẻ mặt bất an, An Điềm cũng chẳng nói chuyện thêm, chỉ xách đồ đạc đi thẳng vào nhà.
Sau khi đóng chặt cửa chống trộm, cô gái nhỏ xoa xoa tay, vẻ mặt rạng rỡ, quý trọng đem hộp đậu hũ huyết vừa mua cất vào tủ lạnh, rồi chuẩn bị đi nấu một nồi xương lớn.
Món xương hầm này rất hợp với răng nanh của cô.
Dù hơi giòn, khi nhai thì nghe như gặm bánh quy, cắn một cái “rắc” là gãy đôi, nhưng ít ra vẫn tốt hơn mấy món khác vốn chẳng phù hợp để mài răng…
Chứ chẳng lẽ cô phải đi mua gậy gặm cho chó sao?
Quan trọng nhất là, gậy gặm cho chó hơi đắt tiền.
Cô – một con cương thi nghèo rớt mồng tơi – chỉ có thể chọn cách tiết kiệm mà thôi.
An Điềm buồn bã.
Nghèo đến mức kiệt quệ, hôm nay lại một lần nữa đau lòng tính toán cho hàm răng nanh của mình.
Chờ đến khi nồi xương được hầm nhừ, An Điềm ngồi xuống bên bàn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch sống của mình trong tương lai.
Sau khi kiếm được 3 triệu ở nhà họ Phó và để dành tiền mua chiếc quan tài yêu thích, số tiền đó không thể động vào.
Còn về chi tiêu sinh hoạt hàng ngày…
Phải cố gắng kiếm thêm chút tiền, dành dụm đủ học phí và sinh hoạt phí cho thời gian học đại học sắp tới.
An Điềm nghĩ đi nghĩ lại, liền nhớ ra, mình vẫn còn một con quỷ váy đen đã bắt được trên chuyến xe buýt đêm trước.
Bán nó cho sở trừ tà, hẳn có thể đổi được khoảng hai vạn đồng.
… À đúng rồi, không chỉ có một con quỷ.
Cô gái nhỏ chậm rãi đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo trong phòng ngủ – nơi đang phát ra âm thanh lạnh lẽo.
Khi mở tủ ra, bóng tối bỗng chốc bị xé toạc, lộ ra một khuôn mặt cứng đờ nhưng như thể tràn đầy vui mừng.
Cánh cửa tủ mở rộng, để lộ một bóng quỷ dữ tợn bị trói gô bên trong.
Quả nhiên, "nhà dữ" thật tuyệt!
Không chỉ rẻ, lại còn được tặng kèm một “món quà lớn” như thế này.
Đúng là kiểu cho thuê nhà của thần tiên!
An Điềm nhìn chằm chằm vào con quỷ đang co rúm trong góc tủ, toàn thân đẫm máu, ánh mắt nanh ác, điên cuồng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc.
Quỷ khí ngùn ngụt, biểu cảm đầy oán hận – đúng là một con lệ quỷ vô cùng đáng sợ.
Lệ quỷ toàn thân bê bết máu.
Nhưng máu ấy không phải của nó, mà là của những người từng sống trong căn nhà này.
An Điềm trước nay chưa từng có thiện cảm với loại ác quỷ từng gây ra cái chết cho người vô tội.
Khi cảm nhận được trong căn phòng chỉ có dấu vết của lệ quỷ mà không còn bất kỳ vết tích nào của những người sống trước, cô cũng không muốn tốn lời thêm. Chậm rãi đưa tay ra, cô sờ soạng một hồi, lấy được một chiếc bình hoa đỏ thẫm như máu, lớn cỡ bàn tay.
Lại sờ sờ thêm lần nữa, nhưng chẳng tìm thấy thứ gì, cô liền "rắc" một cái, vặn gãy đầu lệ quỷ.
Nhìn cái đầu của nó lăn lóc dưới chân, An Điềm tỏ ra vô cùng hài lòng.
May mà không để máu của nó bắn lên người cô.
Quả nhiên vẫn dễ chịu hơn nhiều so với con quỷ váy đen hôm trước.
Với vẻ mãn nguyện, An Điềm kiểm soát sức mạnh của mình, cuối cùng cũng không để lệ quỷ nát bấy như trái dưa hấu bị đập vỡ. Cô thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một lá bùa trói quỷ, nhét gọn cái xác không nhắm mắt của lệ quỷ vào bên trong.
Hai con quỷ, thêm lại là bốn vạn đồng!
Với khả năng tính toán thông minh của một học sinh sắp vào đại học, cô biết mình đã kiếm đủ học phí cho bốn năm tới.