- Anh hứa đi !
!
!
- Anh hứa ...
.
.
- Anh nhớ .
.
. đưa em đi cùng nha !
!
!
- Ừ !
!
!
- Không .
.
. là em sẽ không tha cho anh đâu !
!
!
- Được rồi !
!
! Thiên thần nhỏ !
!
! Anh sẽ đưa em đi cùng .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. Đưa em đi .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. Với anh !
!
!
!
Kiều Liên choàng dậy . Mồ hôi túa ra như tắm . Đầu cô đau như búa bổ .
Hình như .
.
. cô đã quên đi 1 điều gì đó thì phải ???
Điều gì nhỉ ??? Đau quá !
!
!
! .
.
.
.
. Đầu cô đau quá !
!
!
!
Kiều Liên ôm đầu khổ sở .
Một giấc mơ cô đã mơ đi mơ lại rất nhiều lần . Một giấc mơ mà khi tỉnh dậy cô không thể nào nhớ nổi . Chỉ biết là giấc mơ đó có ý nghĩa rất quan trọng với cô . Nhưng ý nghĩa như thế nào thì cô chịu !
!
!
Không tài nào biết !
!
!
Kiều Liên rút từ trong túi ra con dao cán bạc . Cô vuốt ve nó một cách rất nhẹ nhàng .
Cô linh cảm . Điều mình đã quên ! Giấc mơ lặp lại .
.
. và con dao cán bạc có liên quan đến nhau .
- Cốc ! Cốc ! Cốc !
- " Em yêu " !
!
! Dậy chưa đấy ??? Sáng bảnh mắt rồi kìa !
!
! Dậy rửa mặt rồi ăn sáng mau lên .
.
.
Tiếng của Tuyên Vỹ vang lên thay lời chào buổi sáng .
Kiều Liên thở dài rồi đút con dao vào túi lầm bầm :
- Biết rồi !
!
! Người ta xuống ngay đây !
!
!
Hôm nay là ngày thứ 2 Kiều Liên ở Bạch gia . Cô vẫn đang đóng vai người yêu hờ của Tuyên Vỹ .
Lễ đính hôn giữa Tuyên Vỹ và Ánh Hồng đã bị hủy bỏ . Bạch gia đã đem lễ sang cáo lỗi với nhà họ Tinh .
Biết làm sao được !
!
! Đặng Bảo Hy đã quyết là giời quyết !
! Đừng hòng lay chuyển nổi !
Bà vừa ý Kiều Liên đến nỗi bỏ qua hết những nhược điểm về khả năng nấu nướng , dọn dẹp của cô con dâu tương lai . Bà tỉnh bơ phán :
- Lo gì !
!
! Sau này thuê ôsin !
!
! Con dâu Bạch gia chỉ cần giỏi võ và có bản lĩnh là được !
!
!
( tg : chậc !
!
! chậc !
!
! bà mẹ chồng này chịu chơi nhỉ ??? )
Tất nhiên !
!
! Người đứng đầu Bạch gia - Bạch Tuấn Kiệt đành phải chấp nhận ! Nhất vợ nhì giời mà .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Rồi !
!
! Tôi hiểu !
!
! Cảm ơn cậu đã báo tin .
.
. Ánh Lục !
!
!
Minh Quân tắt di động . Anh ngẩng lên nhìn người đối diện .
- Cháu đã biết Kiều Liên đang ở đâu rồi !
!
! Mọi chuyện cứ để cháu lo !
!
!
Hạ Văn Vũ gật đầu . Giọng nói của ông đầy vẻ tin tưởng .
- Được !
!
! Mọi chuyện ta giao cho cậu đó ! Minh Quân ! Hãy đưa Kiều Liên về nhanh nhất có thể !
!
!
Minh Quân ngoặt vô lăng . Chiếc BMW ánh bạc lao đi như điện xẹt . Lửa giận đang bùng cháy trong lòng anh .
- Kiều Liên !
!
! Em ghét anh đến thế sao ???
Mọi chuyện có lẽ là do định mệnh . Sự gặp gỡ của 3 người :
Minh Quân ! Kiều Liên ! Tuyên Vỹ !
!
Minh Quân giống như tảng băng . Lạnh lùng và cao ngạo .
Kiều Liên là đại diện cho ngọn lửa . Dữ dội và mạnh mẽ .
Còn Tuyên Vỹ ! Giống hệt một cơn gió . Vô hình , vô định , khó nắm bắt .
.
.
3 người họ gặp nhau sẽ tạo ra 1 cái gì ???
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Các bạn có thể không tin !
!
! Nhưng tg có thể khẳng định với các bạn 1 điều :
Bữa ăn diễn ra tại 1 dòng họ có truyền thống làm xã hôi đen sẽ rất khốc liệt !
!
!
Cụ thể bây giờ là tại Bạch gia .
.
.
Cuộc chiến tranh giành thức ăn diễn ra rất căng thẳng . Không phân biệt nam nữ , độ tuổi , cấp bậc . Tất cả diễn ra theo phương châm : tất cả thuộc về kẻ mạnh!
!
!
Cứ nhanh là thắng !
!
Kiều Liên là người ngoài . Cô đã quen với những bữa ăn đầy lễ nghi , sang trọng . nay nhìn những đôi đũa cắm phập vào thức ăn , những cánh tay vung lên loang loáng mà chóng mặt .
.
Mẹ Tuyên Vỹ vừa giật chiếc đùi gà về phía mình vừa thúc giục con dâu .
- Cứ tự nhiên đi con !
!
! Xem đây như ở nhà !
!
!
( tg : ???? )
Kiều Liên đang trợn mắt ngó Bạch Ngọc Linh tung hứng mấy viên thịt vào miệng một cách ngon lành thì anh "người yêu hờ " Tuyên Vỹ ngọt nhạt :
- Nhìn vừa thôi !
!
! Không nhanh lên là .
.
. nhịn đói bây giờ !
!
!
Câu nói đầy chất " yêu thương " của hắn kèm theo tiếng kêu réo của dạ dày khiến Kiều liên quyết định nhập cuộc .
Những tuyệt kĩ võ nghệ liên tục được tung ra .
Nhưng hỡi ôi !
!
! Trăm hay không bằng tay quen !
!
!
Chân ướt chân ráo như Kiều Liên sao có thể đọ công fu với những bậc cao thủ .
Lượng thức ăn mà Kiều Liên lấy được chỉ đủ cho .
.
. mèo ăn !
!
!
Xoa xoa cái bụng lép kẹp , Kiều Liên nhớ về những bữa ăn tại nhà mình mà thèm thuồng .
Quyết định đi " bụi " của cô là đúng hay sai ???
Bất chợt một mùi thơm phảng phất ở đâu bay tới mũi Kiều Liên . hắn xuất hiện , trên tay cầm chiếc bánh ga tô hảo hạng .
- Em yêu !
!
! Cúi đầu "ạ " anh một tiếng xem nào !
!
!
Nỗi vui mừng của Kiều Liên ngay lập tức bị dập tắt . Cúi đầu chỉ vì 1 cái bánh sao ???
Không được !
!
! Đường đường là 1 tiểu thư danh giá mà lại hạ thấp bản thân thế sao ???
Nhưng .
.
. mình đói quá !
!
!
Tuyên Vỹ nhìn vẻ băn khoăn trên khuôn mặt cô bé đầy đắc ý . không hiểu sao hắn rất muốn trêu chọc cô bé !
!
Kiều Liên mím môi quay đi . Cô cố ngăn mình không bật ra tiếng nấc nhưng những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi .
lần đầu tiên Kiều Liên thấm thía được thân phận cá chậu , chim lồng của mình . Đóa hoa trong nhà kính thoát ra ngoài nay thấy bỏng rát trước ánh nắng mặt trời.
.
.
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ cô bé lại khóc . Những dự tính trêu chọc cô bé trong đầu đột nhiên biến mất .
Tuyên Vỹ lúng túng :
- Tôi .
.
. tôi .
.
. chỉ đùa thôi mà !
!
! Cầm lấy đi .
.
.
Nhưng Kiều Liên đã lầm lũi bỏ đi . nỗi tủi thân khiến cô trông tội nghiệp hơn bao giờ hết !
- Ơ kìa !
!
! Khoan đã .
.
.
.
Những câu nói của Tuyên Vỹ bay vào không khí . Không 1 lời đáp trả , bóng dáng bé nhỏ vẫn mờ dần rồi khuất hẳn .
Hắn đứng như hóa đá . Chiếc bánh ga tô trên tay lăn lóc dưới chân .
Tuyên Vỹ ngỡ ngàng :
- Sao .
.
. lại khóc ????