Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Cập nhật: 02/08/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 96
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Đường Tiểu Hà quay người trở lại chỗ bếp, tiện tay lấy nửa bó miến khô còn lại ném vào chậu nước để ngâm, rồi nhóm lửa một lần nữa để đun sôi dầu.

Trong lúc chờ dầu nóng, nàng cắt chút tỏi hành lá, cùng với một xâu ớt đỏ.

Cắt một xâu chưa đủ đã, Đường Tiểu Hà lại cắt thêm một xâu nữa, vừa cắt vừa cười: "Hắc hắc, Tống Hạc Khanh, đây chính là cơ hội ngươi dâng tới tận cửa cho ta, hắc hắc, ta sẽ cho ngươi miếng đầu thì mê mẩn, miếng thứ hai thì mất hồn, miếng thứ ba thì thăng thiên, ta sẽ độc chết ngươi hắc hắc...

.

"

Khi dầu sôi, Đường Tiểu Hà múc một muỗng dầu dội vào nguyên liệu trong chén, chỉ nghe một chuỗi tiếng xèo xèo vang lên, cho đến khi hoàn thành nữa bát dầu đỏ, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Đường Tiểu Hà cho thêm vào chén một muỗng nhỏ xì dầu, muỗng lớn dấm thơm, rắc thêm chút muối vào trong đó rồi trộn đều hỗn hợp lên, miến ngâm cũng đã mềm, nàng liền cho miến vào nồi, không lâu sau nước đã sôi, trước khi vớt miến ra thì múc phần nước miến đổ vào chén, mùi thơm lập tức bay ra, mùi chua cay xộc lên tận óc, không cần nếm, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đã khiến người ta rùng minh hắt hơi.

Cuối cùng vớt miến ra, từng sợi miến trong suốt như pha lê nằm trong nước canh cay đỏ tươi, lại trang trí thêm chút rau thơm cho đẹp mắt, ngay cả người chán ăn, chỉ nhìn thôi cũng không nhịn được mà chảy nước miếng.

Đường Tiểu Hà cười tủm tỉm bưng chén miến ra chỗ cửa sổ phát cơm, nói với Hà Tiến đang trợn mắt há hốc mồm: "Đây chính là món ngon mỹ vị nhất ta đặc biệt chuẩn bị cho Thiếu Khanh đại nhân -- miến chua cay.

"

Vẻ mặt Hà Tiến như đưa đám, vừa ngửi một cái liền nhăn mũi không nhịn được mà hắt hơi mấy cái liền: "Cái này.

.

. Cái này e rằng không được đâu, chỉ cần một giọt dầu thôi là đại nhân cũng sẽ không ăn, làm sao có thể thưởng thức món này được, huống chi nó còn, hắt xì! Nó còn, hắt xì! Cay lắm đúng không? Ăn thế này chết người thì làm sao.

"

"Ai nói ăn cay thì sẽ chết người chứ!

" Đường Tiểu Hà tức giận nói: "Cả nhà ta đều ăn cay mà lớn lên, chưa bao giờ nghe nói ăn cay sẽ chết người cả. Hơn nữa ta nói cho huynh biết, nhìn thì có vẻ cay vậy thôi, chứ ăn ngon lắm, huynh cứ thử tưởng tượng huynh ăn một miếng miến, lại húp thêm nửa muỗng canh chua, canh chua và miến dai dai, dư vị sẽ vô cùng.

.

.

"

Hà Tiến nuốt một ngụm nước miếng, chăm chú nhìn bát miến nói: "Bây giờ ta sẽ bưng nó đi cho đại nhân ăn thử liền!

"

Đường Tiểu Hà nở nụ cười tươi như hoa, gật đầu như giã tỏi: "Tiểu ca, ta thích huynh rồi đó.

"

Đợi Hà Tiến bưng bát miến đi xa, Đường Tiểu Hà không kìm nén nổi nữa, cúi người trốn dưới bệ cửa sổ cười ha hả, vỗ đùi nhìn có chút hả hê: "Với cái thời tiết khô hanh chết tiệt này ở kinh thành, một bát miến kia vào bụng cũng phải mất nửa cái mạng, ha ha ha! Tống Hạc Khanh, ai bảo ngươi hủy hoại tương lai của ta, ai bảo ngươi bắt ta vào đại lao, ngươi cứ chờ đêm nay đóng đô trong nhà xí đi!

"

Đường Tiểu Hà vô cùng khoái trá, có câu nói bệnh đến từ miệng, nàng không tin một lão già hơn năm mươi tuổi ăn hết bát miến đó mà không có chuyện gì xảy ra, huống hồ trước khi ăn ông ta đã nhịn đói suốt bảy ngày, nếu ăn vào e rằng nhẹ thì đau bụng nặng thì nguy hiểm tới tính mạng, hừ, nàng mặc kệ, loại cẩu quan không biết phân biệt đúng sai như thế, bớt đi một tên coi như là trừ hại cho dân.

Còn về phần nàng, nàng chỉ cần chờ đến khi bị đuổi ra khỏi Đại lý tự là được, dù sao thì nàng cũng chỉ nấu một bát miến, chứ không thật sự hạ độc, nàng là một đầu bếp nhỏ, nàng có thể có ý đồ xấu gì chứ.

Phấn khích quá, phải rửa cái nồi để bĩnh tĩnh lại chút đã.

.

.

.

Trong thư phòng của phủ nha.

Tống Hạc Khanh giống như mọc rễ ở trên ghế, lưng không hể nhúc nhích, sừng sững như tùng.

Nhưng hắn ta làm việc vô cùng nhanh, từng quyển sổ con lướt qua trước mắt hắn chỉ trong chớp mắt, hắn đã có thể nắm rõ toàn bộ những từ mấu chốt trong đó, dùng bút đỏ khoanh tròn những từ đó lại.

Tội cố ý giết người hình phạt xử trảm, qua.

Tội đột nhập trộm cắp hình phạt cắt mũi, qua.

Tội cưỡng đoạt dân nữ giam ngắn hạn ba tháng, qua -- đợi chút, cái quái gì vậy?

Tống Hạc Khanh cầm quyển sổ con lên dán mắt vào nhìn kỹ lại, xác định không phải vì mình già cả nên mắt mờ, mấy thứ phi lý này thật sự đang nhảy nhót trước mặt hắn.

"Quận Thanh Thủy huyện Tường Viễn, tội phạm Dương Văn Trung phạm tội cưỡng đoạt dân nữ, sau khi xem xét các tình tiết liên quan đến vụ án, huyện lệnh đã kết án Dương Văn Trung bị giam giữ ngắn hạn ba tháng.

.

.

"

Tống Hạc Khanh nhéo nhéo mi tâm, cảm thấy trong ngực vốn đã khó chịu lúc này lại càng thêm ngột ngạt, khẽ mở miệng nói: "Ba cái con mẹ ngươi.

"

Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng hét của Hà Tiến: "Thiếu Khanh đại nhân! Ăn cơm thôi!

"

Tống Hạc Khanh nhìn quyển sổ con, lông mày nhíu càng chặt, bỗng dưng nói: "Không đói bụng, không ăn.

"

Bị buồn nôn đến no luôn rồi.

Hà Tiến chạy chậm vào thư phòng, đặt hộp thức ăn xuống, vội vàng mở nắp lấy bát miến ra, miệng lẩm bẩm: "Món này là do Tiểu Đường đầu bếp mới tới đặc biệt làm cho ngài, ngài không biết tay nghề của hắn đâu, chậc chậc, rau cải thối cũng có thể làm thành bánh trái thơm ngon, ngài mau nếm thử một miếng đi, may là tiểu nhân đi nhanh, miến vẫn chưa bị nở hết đâu.

"

Tống Hạc Khanh đưa mắt nhìn đồ trong bát một cái rồi tiếp tục xem sổ con, nói: "Nhìn ngấy quá, cho chó chó còn không thèm ăn, mang đi đi.

"

Hà Tiến tận tình khuyên nhủ: "Đại nhân của ta ơi, ngài hãy tính xem đã mấy ngày rồi ngài chưa ăn gì rồi, thần tiên cũng không chịu nổi đâu, huống chi ngài còn thức đêm, lại còn thức suốt mấy đêm liền, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ thật sự mất mạng đấy, nếu ngài chết thì phải làm sao bây giờ?"

Tống Hạc Khanh phân tích bản án quái quỷ trong tay, thuận miệng nói: "Đừng lo, chết sớm giải thoát sớm.

"

"Đại nhân à!

" Hà Tiến thực sự lo lắng.

Tống Hạc Khanh ngại ồn ào, bất đắc dĩ ném sổ con qua một bên, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, kiên nhẫn nói: "Bưng lại đây.

"

Hà Tiến lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng, hừng hực hăng hái bưng bát tới đặt trước mặt hắn, lại đưa đũa bằng cả hai tay.

Tống Hạc Khanh trợn mắt nhận lấy đôi đũa, cay mày dùng đũa gắp gắp một miếng miến dính đầy tương đỏ, vẻ mặt ghét bỏ, dừng lại một lúc mới cúi đầu xuống cho miến vào miệng, kiên nhẫn nhai nuốt.

Nhai chưa đến hai cái, vẻ mặt Tống Hạc Khanh cứng đờ.

Vẻ mặt Hà Tiến đầy mong chờ: "Thế nào đại nhân? Ăn ngon không?"

"Phụt!

"

Hắn phun thẳng ra ngoài.