Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Cập nhật: 02/08/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 96
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Hà Tiến: "Đừng đi mà! Có chuyện gì chúng ta nói chuyện cho tử tế, nếu thật sự không được thì tăng lương lên chút có được không?"

Đường Tiểu Hà: "Không thèm! Buông ta ra!

"

Hà Tiến: "Gấp hai?"

Đường Tiểu Hà: "Đường Tiểu Hà ta sẽ không vì túi tiền mà cúi đầu.

"

Hà Tiến: "Gấp ba?"

Đường Tiểu Hà: "Nếu huynh còn như vậy nữa ta sẽ đánh huynh.

"

"Gấp bốn?"

"...

.

" Đường Tiểu Hà hít một hơi thật sâu.

Nàng chưa bao giờ vì tiền mà cúi đầu trước người khác.

Nàng chỉ là hơi, cổ có chút nặng.

Hai chén trà sau, đậu phụ ma bà thơm ngát đã được dọn ra đĩa.

Vì nghĩ đến tên cẩu quan kia không ăn thịt, Đường Tiểu Hà đã đặc biệt thay thế thịt băm trong món đậu phụ ma bà bằng nấm băm, nấm băm sau khi xào có hương vị vô cùn thơm ngon, ngon không thua gì thịt băm, hòa quyện với nước sốt sền sệt cay nồng bao phủ từng miếng đậu phụ mềm mại, cuối cùng rắc thêm chút tiêu xay, cay nồng thơm ngon, vào miệng liền tan.

Đường Tiểu Hà lại lấy một bát cơm trắng vừa nấu xong, cho chung vào hộp cơm, nói: "Món này phải ăn chung với cơm mới ngon, ta không tin trên đời này còn có người có thể từ chối món đậu phụ ma bà, nếu món này mà ngài ấy mà còn không ăn nữa, thì để cho ngài ấy chết đói luôn đi.

"

Hà Tiến lau nước miếng gật đầu lia lịa.

Đường Tiểu Hà tiễn Hà Tiến đi, sau đó tiếp tục bận rộn cho dầu vào chiên hành, nếu không nhiều hành lá như vậy không biết phải ăn đến bao giờ.

Còn chưa chiên hành xong thì Hà Tiến đã quay lại.

Thấy Đường Tiểu Hà sắp nổi giận, Hà Tiến vội vàng giơ cái bát không lên: "Ta tới để xin thêm cơm cho đại nhân!

"

Lúc này chân mày Đường Tiểu Hà mới giãn ra.

Nhưng trong nháy mặt lại nhíu lại.

Không đúng, có cái gì đó rất không đúng, nàng nhớ rõ mình đã cho ít nhất hơn nửa chén ớt bột vào món đậu phụ ma bà, người bình thường ăn một miếng thôi đã cay thấu trời, vậy mà cái tên Tống Hạc Khanh này không những ăn được, hơn nữa còn lấy cơm thêm? Hắn là yêu quái phương nào vậy?

Đường Tiểu Hà nghĩ mãi không ra, sau đó cảm thấy có lẽ vấn đề nằm ở mình -- chưa cho đủ ớt bột.

Không được, không thể bỏ cuộc giữa chừng, thời tiết ở kinh thành khô hanh như vậy, tuy nàng không độc chết hắn được, thì nàng vẫn có thể khiến hắn nổi mụn loét miệng chứ nhỉ!

Ớt! Tiếp tục thêm ớt!

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Đường Tiểu Hà đều tranh thủ thời gian rảnh rỗi vào buổi tối để giã ớt bột trong bếp, đến nỗi ngáp liên tục cũng không nỡ đi ngủ.

Mỗi khi nàng buồn ngủ và muốn bỏ cuộc, ba chữ "Thiên Hương lâu" lại hiện ra trong đầu, khiến nàng tỉnh táo lại, oán khí dâng lên đến cực điểm, sức lực trên tay cũng mạnh hơn, như thể thứ nàng đang giã trong cối không phải là ớt bột mà là đầu chó của Tống Hạc Khanh.

"Tống Hạc Khanh,

" Đường Tiểu Hà nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ cần ngươi thả ta sớm hay ngày, ta có cần phải ở lại Đại lý tự này nấu cơm cho ngươi không, ngươi là đồ cẩu quan, lão già đáng chết.

"

"Hắt xì -- "

Trong thư phòng, ánh nến lay động. Tống Hạc Khanh xoa xoa mũi, cảm thấy hình như gần đây mình hắt xì hơi nhiều, nhưng cơ thể cũng không có dấu hiệu bị cảm lạnh, không khỏi ngạc nhiên nói: "Nửa đêm nửa hôm ai đang nhắc đến ta vậy.

"

Hắn giơ tay muốn lấy chén trà, lại phát hiện trong chén trống không nên với lấy ấm nước, ấm nước cũng trống không.

"Hà Tiến, Hà Tiến.

"

Tống Hạc Khanh gọi hai tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.

Hắn chợt nhớ ra, cảm thấy hình như suốt cả ngày hôm nay không thấy Hà Tiến đâu, đúng là bất thường.

Ngay khi Tống Hạc Khanh đang suy nghĩ, thì mái nhà phía trên đầu hắn dường như có tiếng động, vài hạt bụi từ trên không trung rơi xuống, rơi vào ngọn nến, hóa thành làn khói.

Tống Hạc Khanh bình tĩnh nâng cao cảnh giác, khép quyển sổ con chưa phê duyệt xong lại, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Bên ngoài, không gian im lặng như tờ.

Nội viện của Đại lý tự gần như tương đương với ba chỗ ở sinh hoạt hằng ngày của ba Khanh, ngày thường rất ít người ra vào, thêm vào đó nơi đây lại rộng rãi, các cửa ra vào đều được canh gác nghiêm ngặt, bên trong chỗ nào cũng tối đen như mực, không có hơi thở của con người.

Tống Hạc Khanh bước ra khỏi cửa, đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, ánh mắt lướt qua từng mái ngói.

Nhìn qua một lượt như vậy, hắn không phát hiện ra có gì bất thường, cúi đầu quay người tức giận nói: "Hà Tiến, tiểu tử ngươi lại lười biếng trốn đi đâu rồi, đừng để ta bắt được ngươi.

"

Hắn đi dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại gọi tên Hà Tiến, hắn đi thẳng một mạch đến nhị đường.

Lúc này đã qua canh hai, ngay cả những tiểu lại tận tâm nhất cũng đã đi ngủ, khắp nơi trong nhị đường đều tối đen như mực, duy chỉ có nhà ăn là còn sáng đèn.

Tống Hạc Khanh nhìn chằm chằm vào điểm sáng đó, không khỏi cau mày lại, nhấc chân đi qua đó.

Bên trong nhà ăn, Đường Tiểu Hà đang hối hả cắm đầu giã ớt bột, bỗng nhiên nghe thấy "cạch" một tiếng, nhận ra cửa bên ngoài bị đẩy ra, lập tức dừng tay lại.

Đã muộn thế này rồi, không lẽ còn có người tới ăn cơm sao?

Người này.

.

. sao lại không phát ra chút tiếng động nào hết vậy.

Đường Tiểu Hà mím chặt môi lắng nghe tiếng bước chân, vất vả cả buổi mới nghe thấy loáng thoáng. Nàng phát hiện tiếng bước chân này rất nhẹ, như đi trên mây, hoàn toàn không giống như người đang vội và đi kiếm đồ ăn, đồng thời nàng nhớ tới những tin đồn về chuyện ma quỷ trong Đại lý tự, tim liền đập nhanh hơn, ngay cả tóc gáy cũng dựng hết cả lên.

Nàng yên lặng không một tiếng động bỏ chày gỗ trong tay xuống, lặng lẽ cầm lấy cái chày cán bột bên cạnh, rón ra rón rén đi về phía cửa.

Theo tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, Đường Tiểu Hà siết chặt cái chày cán bột trong tay, còn nuốt nước miếng liên tục.

Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng bước chân dừng lại cách nàng không xa, tiếng "kẽo kẹt" lại vang lên, cửa bị mở ra.

Đường Tiểu Hà giơ cái chày cán bột lên, nhảy ra hét lớn: "Ai đó!

"

Hai chân Tống Hạc Khanh mềm nhũn, suýt chút nữa bị nàng dọa cho đi đầu thai sớm.