Tình Đầu Sẽ Trọn Vẹn Thật Sao ?

Tình Đầu Sẽ Trọn Vẹn Thật Sao ?

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Hye Eun & Eun Mi
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 21,167
Đánh giá:                        
Truyện Teen
  
  

Chiếc Audi đỏ thắng gấp và dừng trước cửa nhà Phương Nghi , Tuyết Nhi mở cửa xe rồi nhận chìa khóa cửa từ Phương Nghi , chìa khóa thì 1 chùm , cái nào nhìn cũng giống nhau , nhỏ mở cái này tới cái khác khoảng mười mấy chìa rồi mà cũng không mở ra . Mồ hôi đầm đìa trên trán , nhỏ bực mình :

- Chìa nào vậy , sao tao mở hoài không ra ?

- Đợi tao chút ! - Phương Nghi cởi dây an toàn rồi bước xuống xe , tiến lại chỗ Tuyết Nhi - À ! Nhà tao mới đổi cổ khóa thành dùng mật khẩu , tao quên sorry - Nhỏ cười rồi lè lưỡi

- Làm tao đứng đây nãy giờ nắng muốn chết - Tuyết Nhi '' gừ '' một cái rõ dài rồi lên xe

'' Mời nhập mật khẩu ''

'' Rain ''

Cánh cửa bật mở .

Chiếc Audi chạy thẳng vào gara xe , Nhã Kỳ bước ra khỏi xe , kéo cái vali chà bá của mình từ trên xe xuống . Cả bọn lật đật vào nhà . Ngôi nhà của Phương Nghi phủ một màu trắng sữa , sàn nhà lót bằng gỗ cao cấp rất êm chân , thảm nhà màu trắng đen , nội thất được bày trí rất tinh tế , rất ấm áp , mọi vật trong nhà được sắp xếp rất ngăn nắp khiến Nhã Kỳ không khỏi ngỡ ngàng . Ngỡ ngàng ở đây không phải vì đẹp mà là vì nó rất ngăn nắp , với tính của Phương Nghi thì mười năm chắc mới chịu quét nhà một lần , chắc là do ba cô dọn dẹp rồi .

Tuyết Nhi chạy lạch bạch ra sau lấy nước uống , lục lọi trong tủ lạnh tìm đồ ăn, Nhã Kỳ vác vali lên phòng của Phương Nghi , không ngoài dự đoán phòng của nhỏ bừa bộn , đồ đạc vứt lung tung nhìn hoa cả mắt . Nhã Kỳ để đồ cạnh cửa rồi dọn dẹp siêu tốc . Mấy năm ở nước ngoài cô đã quen với việc tự lập , dọn dẹp , nấu ăn hay bất cứ việc gì khác đều do tự tay cô làm , chẳng mấy chốc căn phòng bừa bộn lúc nãy đã được dẹp ngăn nắp . Phương Nghi bước lên lầu , gương mặt không khỏi bàng hoàng .

- Mày dọn đó hả ?

- Chứ ai vô đây ! Con gái gì mà ăn ở bừa bộn kinh khủng .

- Tại tao quên mà

Tiếng chuông điện thoại của Phương Nghi vang lên .

- Tụi bây đâu mất rồi ? - Thảo Vy lên tiếng

- Ở nhà tao chứ đâu - Phương Nghi bình thản

Tút . Tiếng cúp máy không khoan nhượng của Thảo Vy . Nhỏ này là vậy đó , cái bệnh của nó là chẳng để ai nói câu nào mà cúp máy .

- Nghi ơi ~ Không có gì ăn hết ! - Tiếng Tuyết Nhi từ dưới lầu vọng lên

- Ờ ! Để tao xuống

Phương Nghi lật đật chạy xuống lầu , Tuyết Nhi mở toang tủ lạnh , trống trơn không còn gì luôn . Nhỏ suy nghĩ một lúc lâu rồi móc điện thoại gọi 2 con Vy :

- ALÔ ! Vy đẹp gái nghe - Giọng Trúc Vy ngọt xớt

- À ! Vy đẹp gái , vô siêu thị mua dùm tao vài thứ được không ?

- Sao tao phải làm ? Sao tụi bây không tự đi

- Một chầu thịt nướng - Phương Nghi nói lớn , Trúc Vy nghe xong câu này liền thay đổi ý định

- Để tao mua cho , muốn mua gì thì nhắn tin đi , hết tiền rồi - Nói xong nhỏ cúp máy cái rụp

- Ủa ! Mình gọi nó mà - Phương Nghi ngơ ngác

Sau 2 tiếng trôi qua , bộ ba Kỳ - Nhi - Nghi ở nhà đói meo . Chỉ biết nhìn ra cửa chờ 2 con Vy đem đồ ăn về .

Đứa nào cũng xị mặt , đói rã rời . Mỗi lần nghe tiếng xe chạy ngang thì cả 3 đều tưởng hai con Vy về , Đói tới chịu không nổi , Tuyết Nhi đành kêu thức ăn nhanh :

- Alô ! Cửa hàng Pizza giao tận nơi đây , quý khách muốn đặt mua mấy phần ạ ? - Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ

- Cho tôi 3 phần pizza hải sản , địa chỉ là số nhà 15X , đường XXX .

- Hiện tại chúng tôi đang rất đông khách . Mong quý khách chờ một chút ạ !

- Giao nhanh giúp tôi - Nói xong thì Tuyết Nhi cúp máy

Trong lúc chờ đợi , Nhã Kỳ đi vào phòng Phương Nghi tham quan tiếp , nhỏ lại phát hiện ra dạo này Phương Nghi nhà ta ham đọc truyện ngôn tình , trên bàn ngoài tập sách ra thì là truyện - 1 đống truyện . Trong đó có một cuốn ngữ pháp ghi tên '' M. Quân '' . Lúc đầu nhỏ hơi ngạc nhiên , nhưng rồi cũng không để ý nhiều nữa . Cô bước ra ban công , im lặng nghĩ về những chuyện vừa xảy ra , có phải là quá nhanh rồi không ? Quá nhanh để chấp nhận nhiều chuyện , cô giật mình khi bản thân rơi từ giấc mơ này giấc mơ khác , mệt mỏi ! Phải chi mẹ cô có ở đây , chắc bà ấy sẽ nói cho cô biết cô nên làm gì tiếp theo ...

. Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi nhìn thấy người giao đồ ăn đang bấm chuông trước cửa . Sợ bị giành mấy phần , cô liền bay xuống lầu .

- Nó xuống , nó xuống , ăn nhanh lên - Tuyết Nhi thấy Nhã Kỳ xuống liền bóc pizza ăn liên tiếp

- Ê ! Ăn mà không rủ bạn bè là trời đánh đó nha - Nhã Kỳ xụ mặt , nhưng vẫn cố chạy .

.

. à không vẫn cố phóng thật nhanh xuống lầu . Vừa nói dứt câu , Tuyết Nhi la lên :

- Ặc .

. tao mắc nghẹn - Tuyết Nhi ôm cổ

- Xạo quá đi . Mới ăn chút xíu mà nghẹn cái gì - Phương Nghi cười nhưng cô không biết là con nhỏ đang nghẹn tới sắp chết

- Công nhận nó diễn sâu ghê - Nhã Kỳ nhìn Phương Nghi gật đầu đồng tình

Biết bản thân không thể trông chờ vào 2 con '' phù thủy '' Tuyết Nhi bay thẳng ra sau lấy nước uống . 15 phút sau khi qua khỏi cơn nguy kịch , nhỏ trưng bộ mặt đưa đám ra ngoài . Ra tới phòng khách thì pizza đã được ăn sạch.

- Sao rồi ? - Phương Nghi xoa xoa bụng hỏi

- Hai đứa bây ăn hết rồi à ? - Tuyết Nhi cố nén cơn giận , nhỏ nghiến chặt răng .

- Hết rồi - Hai đứa nhỏ đồng thanh

- Vậy thì chịu chết đi - Tuyết Nhi nổi điên , cầm đệm ngồi trên sofa quăng tứ tung

Viễn cảnh đệm , ly , chén , dĩa bay vèo vèo trong truyền thuyết được tái hiện . Ở đây thì không có ly , chén , dĩa nhưng có dép đấy . Tuyết Nhi tay cầm chổi , tay cầm dép rượt Nhã Kỳ , Phương Nghi chạy vòng vòng trong nhà . Sau 15 phút rượt đuổi .

.

.

- Tao đầu hàng - Phương Nghi thở hồng hộc , cô là đứa có '' sức đề kháng '' yếu nhất trong đám , đúng là không biết tự lượng sức . '' Ôi cha mẹ ơi , mệt quá đi '' - nhỏ nghĩ thầm

- Me , too - Nhã Kỳ mặt đỏ bừng bừng , mồ hôi tuôn ra khí thế . Nằm xuống giữa nhà

- Tạm tha cho tụi bây đó - Tuyết Nhi nằm xuống ghế sofa

Ba đứa nằm một đống , đâu có biết 2 con Vy đã về tới , bấm chuông cả tháng mà không có đứa nào ra mở . Trời thì nắng , người thì nóng , còn bê theo mấy bịch đồ ăn . Loay hoay nhìn xung quanh , thấy một cục đá có hình dáng vô cùng baby , Trúc Vy cầm cục đá chọi thẳng vô nhà Phương .

- Mở cửa - Trúc Vy la lớn

- Giọng ai nghe quen quen - Tuyết Nhi quay sang nhìn Phương Nghi

- Chắc tụi nó về - Phương Nghi hớn hở chạy ra mở cửa

Khỏi nói cũng biết 3 đứa ở trong bị la cho một trận . Sau đó thì cả đám ăn một bữa no nê rồi ai về nhà nấy nên tác giả cho tua khúc này .

--------------------------------------------------------------

[ Thứ hai - 6 giờ ]

Bầu trời trong xanh , khoáng đãng , những vệt mây mềm mại bay lượn trên cao . Có lẽ ai cũng cảm nhận được không khí xuân như đang tràn về từng nẻo đường ,

đi xuyên qua mọi ngõ ngách . Đường chân trời ló rạng khuất sau những tòa nhà cao trọc trời . Từng tia nắng nhẹ xuyên qua lớp cửa kính trong suốt soi vào một căn phòng gọn gàng , tươm tất màu trắng sữa . Trên chiếc giường màu hồng phấn , hai cô gái đang ôm gấu ngủ . Những ồn ào tấp nập ngoài kia cũng không thể làm hai người tỉnh giấc . Phương Nghi khẽ cựa mình , cô dần dần mở mắt và tỉnh giấc . Cô khẽ nhìn qua Nhã Kỳ - cô vẫn đang ngủ , đôi mắt hơi sưng . Phương Nghi không nỡ đánh thức Nhã Kỳ vì có lẽ cô cần nghỉ ngơi chăng ? Có lẽ cô cần chút thời gian , chút khoảng lặng để bình tĩnh lại . Những chuyện đã qua đã dốc cạn nước mắt , sức lực của Nhã Kỳ rồi . Nếu không phải ở chung nhà thì Phương Nghi cũng chẳng thể nào nhận ra được , một Lý Nhã Kỳ bề ngoài mạnh mẽ , cứng cõi , lúc nào cũng cười lại chịu nhiều đau khổ đến vậy . Dù như vậy nhưng cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện hôm đó , Phương Nghi cũng không muốn nhắc đến , có lẽ cô cần một thời gian để quên đi những chuyện đó .

Cô bước xuống giường , thật nhẹ , thật chậm rãi để không tạo ra bất kì tiếng động nào . Cô lấy bộ đồng phục trong tủ ra rồi rời khỏi phòng . Khoảng 15 phút sau , Phương Nghi quay lại , Nhã Kỳ vẫn còn ngủ , cô không có ý định kêu Nhã Kỳ dậy nên dự định sẽ xin cho Nhã Kỳ nghỉ một ngày . Tự biết bản thân thức sớm , Phương Nghi ôm cặp ra khỏi nhà và đi đến trường . Hôm nay cô đi bộ , quên luôn vụ đón xe buýt . Những bước chân chậm rãi trên vỉa hè , đôi mắt cười ráo riết nhìn xung quanh , trên con đường này từ khi nào đã xuất hiện một quán cà phê thế này ! Chắc là mới mở khi nào rảnh cô sẽ vào uống thử . Minh Quân từ xa nhận ra vóc dáng nhỏ nhắn , thanh thoát đang tiến lại phía mình . Nhưng cô thì chẳng để nhiều như vậy , cứ đi nhưng lại nhìn xuống đất . Minh Quân đứng im lặng nhìn cô , đôi mắt khói đẹp hút hồn của anh chỉ hướng về cô , không hề bỏ sót một cử chỉ nào của cô . Phương Nghi cứ đi tới , đi tới và va vào anh . Mùi hương nhẹ nhàng trên người anh khiến cô bừng tỉnh , gương mặt cô ngơ ngác như mới từ trên trời rơi xuống . Cô đỏ mặt :

- Em xin lỗi ! Em không cố ý

Anh cười , một nụ cười ấm áp . Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô , bốn mặt gặp nhau , cô nhìn và mặt anh , nhìn rất lâu , cẩn thận , người con trai trước mặt rất đẹp , rất ấm áp nhưng cùng lắm là ngắm chứ không cách nào với tới . Đôi mắt nhanh chóng di chuyển đi chỗ khác , không muốn bị mê hoặc .

- Không sao đâu ~ Em không cần xin lỗi

Giọng nói của anh rất trong , nhưng cũng rất ấm áp . Mỗi khi ở bên anh Phương Nghi cảm thấy thật yên bình .

- Em đi học à ?

Cô cười rồi khẽ gật đầu .

- Vậy đi chung đi

What ??? Anh có giỡn không vậy . Lần trước đi chung với anh em đã phải nhận biết bao nhiêu thư thách đấu rồi . Lượng nữ sinh ghét em càng lúc càng nhiều , lời bàn tán cũng không thể đếm xuể . Anh sao có thể vô tư tới vậy , ít ra cũng phải suy nghĩ cho nữ sinh yếu đuối như em chứ .

- Đi thôi - Bàn tay cô nằm gọn trong tay anh , đôi chân nhỏ bất giác đi theo . Trái tim cô đang loạn nhịp . Hiện tại trong đầu Phương Nghi bây giờ là cuộc đấu tranh giữa Lí trí và Con tim .

- Được rồi ! Nhưng anh có thể .

.

. - Cô vừa nói , vừa cười rồi nhìn xuống bàn tay bé bỏng đang bị anh xiết chặt.

Trong phút chốc anh cũng thấy bầu không khí bắt đầu ngượng ngạo . Anh nới lỏng dần rồi buông hẳn ra . Hai người đi chung , trên đường đi nói rất nhiều chuyện , anh ít khi nói chuyện với nữ giới . Có vẻ như hai người rất hợp nhau , thỉnh thoảng cả hai còn phá lên cười , có lẽ vậy mà đoạn đường cũng được rút ngắn lại.