Tình Sử Của Trưởng Công Chúa

Tình Sử Của Trưởng Công Chúa

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 111,364
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

“Ân Dung, trẫm nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hôn sự của ngươi và Hoàng tỷ hẳn nên mau chóng làm mới phải, cho nên chuyện tiếp kiến sứ thần trẫm sẽ chọn một người thích hợp hơn ngươi đi.

” Trong ngự thư phòng, Ly Túc nhìn tấu sớ, không vội không chậm nói.

“Hoàng Thượng, vi thần…”

“Việc này đã định, Vân Cửu đã đang trên đường đi rồi.

” Dứt lời, Ly Túc thoáng nhìn Ly Nhược đang hết sức chăm chú pha trà bên cạnh, ánh mắt hơi tối sầm lại, trầm giọng hỏi: “Hoàng tỷ cảm thấy thế nào?”

Ly Nhược buông ấm trà trong tay, cười nói: “Hoàng Thượng chu đáo như thế, Ly Nhược nào có ý kiến gì.

Tuy nói vậy, nhưng Ly Nhược cũng rõ ràng nhận ra vẻ mặt Ly Túc khi nhìn về phía Ân Dung có chút khác thường, trong lòng cũng có phỏng đoán nhưng lại không nghĩ ra, chỉ cười yếu ớt pha trà rồi dâng lên.

“Thái Hậu đã nhắc với trẫm, nói là tháng sau có ngày tốt, giải quyết cho xong chuyện hôn sự của Hoàng tỷ.

“A, Hoàng Thượng quyết định là được.

Câu trả lời của Ly Nhược ngược lại khiến Ly Túc có chút thất vọng, hắn thật sự hy vọng nàng sẽ nói gì đó, nhưng cố tình nàng lại không hề nói gì, mà cứ để hắn quyết định. Hắn có thể quyết định gì đây?

Ở gia đình đế vương, hắn ngay cả chuyện của bản thân cũng không quyết định được, huống chi là người khác. Bất quá là nước chảy bèo trôi mà thôi.

Nghĩ thế, Ly Túc có chút mất kiên nhẫn phất tay áo: “Được rồi, Ân Dung ngươi lui ra đi.

Ân Dung thấy sắc mặt Ly Túc không tốt, liền cúi người định làm lễ, Ly Túc đã không kiên nhẫn quát: “Còn không đi!

“Hoàng Thượng làm sao thế?” Ân Dung uể oải rời đi, Ly Nhược nhìn bóng dáng người kia liền bất đắc dĩ mím môi, lập tức quay đầu nhìn về phía Ly Túc: “Sao lại giận dữ đến vậy?”

“Trẫm…” Ly Túc không biết vì sao lại né tránh ánh mắt chăm chú của Ly Nhược: “Trẫm không có việc gì.

Thấy Ly Túc cố tình tránh né, Ly Nhược đương nhiên sẽ không truy vấn: “Hoàng Thượng sao lại đột nhiên muốn để Kiều Vân Cửu đi tiếp đãi sứ thần? Việc này một đường bôn ba, sợ sẽ không thích ứng.

“Hắn ở kinh thành đã nhiều năm, hẳn nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.

” Ly Túc bưng chén trà lên uống một ngụm, như đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: “Phải rồi, thế nào trẫm lại nghe nói Ân Dung này và Kiều Vân Cửu ẩu đả trên đường, cuối cùng còn đập hư quán người ta nữa?”

Ly Nhược cười khổ: “Việc này Ly Nhược cũng không rõ lắm, chắc hẳn là hiểu lầm.

“Hiểu lầm? Trẫm lại nghe nói là vì nữ nhi của Tô tướng quân nên ra tay rất nặng.

“A.

” Lời này Ly Túc nói ra, đương nhiên hắn đã hỏi thăm chân tướng sự tình trước rồi, nay nói vậy thật ra chỉ muốn cho nàng một cái bậc thang để leo xuống, để nàng tự động kể mọi việc, nghĩ thế, Ly Nhược liền cười nói: “Anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân, tức giận vì hồng nhan, nhưng lúc ấy cũng là do hiểu lầm thôi, chẳng qua do ai nấy đều nổi nóng cho nên mới gây ra chuyện lớn đến vậy.

” Nói xong liền che miệng cười: “Hoàng Thượng cũng không cần để ý, chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.

“Chuyện có liên quan đến Hoàng tỷ, trẫm sao có thể không để ý.

” Ly Túc thấp giọng nói, Ly Nhược trong thoáng chốc tưởng mình nghe lầm, quay đầu lại chạm phải đôi con ngươi đen thẫm của Ly Túc, không khỏi sửng sốt.

“Hoàng Thượng.

” Ly Nhược nhẹ giọng gọi một tiếng, Ly Túc lấy lại tinh thần, thế này mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: “Hoàng tỷ còn nhớ lúc trước lần đầu tiên trẫm gặp Hoàng tỷ không?”

Ly Nhược đương nhiên nhớ rõ, khi đó Ly Túc còn nhỏ khuôn mặt non nớt muốn thăm dò hậu cung, vì thế tỉnh tỉnh mê mê đi nhầm vào lãnh cung, mà lúc ấy mình đang luyện chữ mẫu hậu mới dạy.

Ly Túc sinh trễ hơn, mãi đến hơn nửa năm sau khi Ly Nhược vào lãnh cung rồi mới được sinh ra. Ly Nhược thân ở lãnh cung, tuy thường xuyên nghe các mama nhắc tới gần đây trong cung có một vị hoàng tử, nhưng chưa từng gặp bao giờ. Khi đó, nàng lơ đãng xoay qua, nhưng lại nhìn thấy trong một góc sáng sủa giữa mênh mông tuyết hé lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng.

“A, ngươi là ai, sao ta chưa từng gặp ngươi?” Đó là câu đầu tiên Ly Nhược hỏi.

“Sao Hoàng Thượng lại nghĩ về chuyện này?”

Ly Túc suy nghĩ một lát, tựa hồ đang nhớ lại: “Lúc ấy lão sư ở Thái Học viện phạt trẫm sao chép Tam Tự kinh, trẫm không vui nên lén chạy ra ngoài, kết quả không ngờ đánh bậy đánh bạ đi nhầm vào lãnh cung.

” Mỗi lần nghĩ tới việc này, Ly Túc đều nhịn không được cười rộ lên: “Sau lại, ngươi hỏi trẫm là ai, trẫm nói là chủ tử của ngươi, kết quả ngươi thế nhưng lại cầm cây chổi bên cạnh đánh trẫm.

“A, khi đó lời Hoàng Thượng nói lại thật ra là lời thật.

” Nhớ lại bộ dáng lúc ấy tranh cãi, chạy tới chạy lui, Ly Nhược cũng có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Khi đó, hẳn là quãng thời gian không phiền não, vô ưu vô lự nhất.

“Cái gì mà lời nói thật?” Ly Túc không chút để ý phất phất tay: “Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới việc làm chủ tử của Hoàng tỷ, nếu đúng như những gì trẫm nói lúc ấy, trẫm bất quá chỉ là một người muốn bảo hộ Hoàng tỷ cả đời mà thôi.

Lời Ly Túc nói khiến Ly Nhược cảm thấy có chút hoảng hốt, lời năm đó giờ nghe lại một lần nữa luôn có cảm giác như đã cách mấy đời, khi đó…

“Hoàng Thượng nói đùa rồi, khác biệt quân thần…”

“Hoàng tỷ.

” Ly Túc buông chén trong tay xuống, nghiêm mặt: “Lời trẫm nói nhất ngôn cửu đỉnh, Hoàng tỷ nói thế là muốn trẫm nuốt lời sao?”

“Này…” Ly Nhược nhìn Ly Túc, người trước mặt rất quen thuộc, nhưng hắn đã sớm không còn là hài tử năm đó vì muốn trốn gậy cửa sư phụ mà nép sau lưng mình nữa, hắn đã trưởng thành, hắn thậm chí đã bỏ đi tính danh của hắn, nay hắn là Hoàng Thượng, là ngôi cửu ngũ, nắm trong tay thiên hạ này,

Từ khoảnh khắc nàng trở về từ Giang Nam, Ly Túc đã không còn tồn tại, tồn tại…chính là địch nhân của nàng.

Không thể không nói, Ly Túc vừa rồi thật sự khiến Ly Nhược nhìn mà mềm lòng, đột nhiên có khát khao muốn quay trở lại quá khứ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng liền thanh tỉnh, bởi