Khi Ly Nhược đến Ngự thư phòng, Ly Túc còn đang thương nghị sự tình cùng đại thần.
“Trưởng công chúa đến thật không khéo.
” Lý công công đứng đó, mặt mang ý cười, thập phần cung kính cúi đầu hành lễ: “Trưởng công chúa có muốn vào nhìn một chút không?”
“Khỏi đi, những chuyện đó bản cung cũng không muốn quản.
” Ly Túc cười phất phất tay: “Phải rồi, về Trần Tiệp dư, Hoàng Thượng có từng nói gì không?”
Lý công công nhìn thoáng qua buồng trong, rồi cười nịnh nọt: “Hoàng Thượng nói, an bài cho Trần Tiệp dư Tố Duyên cung, về phần những người bên cạnh cũng an bài tốt cả.
” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Xem ra Hoàng Thượng thật lòng thích Hồng Hạnh cô nương.
”
“Thế sao?”
Vậy thì tốt, cũng không cần xa cầu gì.
Ly Nhược và Lý công công nói đến chuyện Thái Hậu đến Đại Lý Tự, Lý công công nói nay thân thể Thái Hậu dần dần không bằng ngày xưa, Thái Y cũng không tra ra nguyên nhân, Thái Hậu tâm tình khủng hoảng cực kỳ, gần đây luôn ở Đại Lý Tự cầu nguyện, hy vọng sống lâu trăm tuổi.
Sống lâu trăm tuổi? Trên đời này thật sự có người sống lâu trăm tuổi thật sao? Ngắm hết phong cảnh, triều lên triều xuống, tất cả mọi thứ trong mắt đều trở nên bình đạm, như thế sống lâu trăm tuổi có nghĩa lý gì?
Những điều như thế, đương nhiên Ly Nhược sẽ không nói ra, nàng chỉ cùng Lý công công nói vài chuyện không liên quan, dù sao nàng cũng là người thông minh, biết bên trong chốn cung đình này, có vài chuyện không nên nói, không nên thảo luận.
Người trong Ngự thư phòng rốt cuộc cũng đi, Ly Nhược nhìn Kiều tể tướng mày rậm nhíu chặt đi ra, bên trong đôi mắt từng trải ánh lên chút không vui, nhưng ngay sau đó khi chạm phải đôi mắt đang nhìn chăm chú của Ly Nhược, thần sắc liền lập tức thu liễm.
“Trưởng công chúa đến sớm thật đó.
” Kiều Chấn nhìn thoáng qua bầu trời: “Tìm Hoàng Thượng có việc gì sao?”
“Thế nào, bản cung không có việc gì thì không thể tới tìm Hoàng Thượng?” Khi nói chuyện, Ly Nhược thoáng nhìn bên trong, chỉ thấy Ly Túc đang cúi trước bàn tựa hồ đang viết gì đó.
“Đương nhiên có thể.
” Kiều Chấn cũng không dám ngang nhiên chống đối, chỉ cười nói: “Vi thần nghe Hoàng Thượng nói, ngày thành hôn của Trưởng công chúa là vào đầu tháng?”
“Tể tướng biết cũng hơi chậm đó.
”
“A, hôm nay chỉ còn cách đầu tháng vài ngày, không biết Ân Dung đã chuẩn bị tốt để thành thân cùng Trưởng công chúa chưa?”
Ly Nhược cười lạnh một tiếng, không khỏi hơi đề cao âm thanh: “Tể tướng đang nói gì thế, nếu Hoàng Thượng tứ hôn, đương nhiên Phò mã phải chuẩn bị thành thân tốt rồi!
”
Ly Túc ở trong phòng nghe được tiếng hô liền nói: “Là ai ở bên ngoài?”
“Hoàng Thượng.
” Ly Nhược lạnh mắt lườm Kiều Chấn, sau đó đi vào Ngự thư phòng: “Sáng sớm mà Hoàng Thượng đã bận rộn, nhưng đã nếm qua thứ gì chưa?” Thấy một đống tấu chương chất trên án của hắn, tựa hồ có vài việc hơi khó giải quyết, cho nên mới có thể khiến hắn phân vân đến nhíu chặt đôi mày.
“Tể tướng tố cáo Đại tướng quân, nói là Đại tướng quân trên đường hành quân cố ý để cho đào binh chạy, trẫm…” Nói xong, Ly Túc cầm đống tấu chương trên tay “rầm” một cái quăng lên bàn: “Trẫm chịu đựng hai người bọn họ đủ lắm rồi!
”
“Hoàng Thượng nói gì thế, Tể Tướng là người đứng đầu triều thần, phân ưu vì Hoàng Thượng vốn là việc phải làm.
”
“Phân ưu, đây là phân ưu sao?” Hất đổ tấu chương trên bàn, Ly Túc phẫn nộ quát: “Liên thủ hơn mười vị quan viên trong triều cùng nhau thượng thư muốn trẫm bãi truất Đại tướng quân, đây là phân ưu giúp trẫm sao?” Ly Túc quay đầu nhìn về nơi khác: “Nay biên cảnh yên bình thì cũng thôi, nếu có một ngày xảy ra chiến sự, ai sẽ tới trấn thủ nơi đó, quân địch sẽ do ai tới ngăn chặn? Chẳng nhẽ do mấy lão đầu ngoan cố kia sao? Bộ dáng như mấy bà già, phỏng chừng quân địch phóng một mũi tên cũng đủ doạ bọn họ tiểu ra quần!
”
“A.
” Ly Nhược có chút bất đắc dĩ cười: “Hoàng Thượng cũng đừng phiền lòng.
”
“Trẫm…” Ly Túc nhìn Ly Nhược, ngữ khí đột nhiên nhu hoà: “Trẫm sao có thể không phiền lòng, Kiều Chấn còn uy hiếp trẫm, nói nếu không cho hắn một công đạo, thì sẽ để văn võ bá quan đến quyết định việc này.
” Nói xong, Ly Túc cười lạnh: “Ai chẳng biết đại thần trong triều hơn phân nửa là người của Kiều Chấn. Nếu để người của hắn đến giải quyết, thế thì còn cần trẫm làm gì!
”
“Hoàng Thượng chớ tức giận, việc này tất nhiên sẽ có biện pháp để giải quyết.
”
“Chẳng lẽ Hoàng tỷ có biện pháp?”
“Tể tướng kiêu ngạo như thế cũng bất quá là vì trong triều có rất nhiều người bám lấy hắn, người nào cũng có thế lực, nguyện ý đi theo hắn cũng chẳng qua là vì quyền lợi của Tể tướng quá lớn mà thôi.
”
“Ý tứ của Hoàng tỷ là…”
“Mấy năm nay quyền lợi của Tể tướng rất lớn, thế tất sẽ có một ngày uy hiếp đến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hẳn nên cân nhắc…” Ly Nhược cũng không nói hẳn ra, nhưng nàng biết chắc chắn Ly Túc hiểu được ý tứ của nàng.
Kiều Chấn quyền khuynh triều đình, trong sách sử cũng không chỉ một lần nhắc tới chuyện quyền thần soán vị. Mặc dù Kiều Chấn không có ý nghĩ như vậy, nhưng không thể không phòng, hơn nữa…
“Đại tướng quân là người duy nhất trong triều có thể tranh đấu cùng Tể tướng, nếu làm quá lên đương nhiên sẽ không ổn.
” Ly Nhược phân tích: “Nay nếu hai phương tạm thời chưa có hành động gì, chẳng bằng nhân cơ hội bồi dưỡng vài tâm phúc.
”
“Trong lòng Hoàng tỷ đã có nhân tuyển rồi?”
“Nay trong triều, Tô tướng quân làm người ngay thẳng thập phần trung tâm hẳn có thể coi là một người có thể tín nhiệm.
”
“Mà, tính cách Tô tướng quân cương liệt, thật sự là người có thể sử dụng.
”
Ly Nhược nói thật êm tai, Ly Túc đương nhiên im lặng lắng nghe, nói một hồi đến qua giờ ngọ. Ly Túc để Lý công công bày ngọ thiện, Ly Nhược từ chối: “Hoàng Thượng nên đến chỗ Trần Tiệp dư nhìn xem.
”
Ly Túc ngẩn ra, cười yếu ớt gật gật đầu, nói với Lý công công: “Vậy để người bày ngự thiện ở Tố Duyên cung, trẫm sẽ đến chỗ Trần Tiệp dư.
”
Lúc Ly Nhược đi trên đường thích chọn lúc mặt trời lớn nhất, khi ấy vừa đi trên đường, vươn tay lên che, nhìn xuyên thấu qua khe hỡ giữa những ngón tay, ánh dương màu vàng chanh liền như thế cô đơn neo phía chân trời, mang theo dương quang ấm áp khác thường.
Một mình trên đường trở về, khi đi đến cửa cung, không biết thế nào trong đầu thế nhưng lại thoắt hiện lên một thân ảnh.
“A.
” Kìm lòng chẳng đặng cong khoé môi, Ly Nhược thả chậm bước chân, rất có bộ dáng như người ấy lại đang đứng chờ mình đằng kia.
Chưa bao giờ nghĩ, đúng thật có duyên phận như vậy.
Mà Ly Nhược cũng chưa từng ngờ, thiếu niên mình từng gặp gỡ ở trấn Khang Kiều thế nhưng lại là một nữ tử.
“A.
”
Này đã không biết là lần thứ mấy nàng nở nụ cười như thế.
Đi trên đường, người đến người đi, Ly Nhược bỏ qua sự huyên náo mà đắm chìm trong hồi ức, nhưng hồi ức có đẹp đến đâu thì cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật.
Ngày thành hôn tới gần, khả năng thân phận của Ân Dung bị bại lộ cũng càng lúc càng lớn. Như thế…
Trong lúc lơ đãng, đôi mày liễu vốn giãn ra lại nhíu chặt cùng nhau, mà ngay lúc nàng đang gắng sức suy nghĩ, bỗng nhiên lại nghe được một trận ồn ào.
“Ân Dung, ta không đồng ý! Huynh phải theo ta!
” Thanh âm phát ra ở phía trước cách đó không xa, bất quá vừa nghe thấy thanh âm liền biết là Tô Vân Nhi. Ly Nhược không nhanh không chậm đi xuyên qua đám người, phóng mắt nhìn lại quả nhiên là Tô Vân Nhi đang lôi kéo tay áo Ân Dung không thuận theo không buông tha làm loạn.
“Ta đã là người của huynh! Huynh phải chịu trách nhiệm với ta!
” Tô Vân Nhi không biết xấu hổ đường hoàng nói ra những lời này, nhưng lại khiến sắc mặt Ân Dung thoạt trắng thoạt hồng.
“Tô tiểu thư, ngươi đây là nói…nói cái gì chứ?”
“Lần đó huynh cứu ta, đã sờ thân thể của ta rồi, vậy huynh nói xem ta có phải đã là người của huynh hay không?”
Lời Tô Vân Nhi nói khiến Ân Dung trong chốc lát không biết nên đáp thế nào, Ly Nhược nhìn dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của nàng thực cảm thấy buồn cười.
“Tô tiểu thư, lời này cũng không thể nói lung tung.
” Ân Dung xấu hổ kéo kéo bàn tay đang nắm lấy tay mình của Tô Vân Nhi, nhưng lại sợ làm đau nàng, cho nên cũng không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng kéo đẩy, nhưng thấy có đẩy mãi nàng cũng không nhúc nhích nên cũng chỉ đành từ bỏ, ngẩng đầu hơi bất đắc dĩ nói: “Tô tiểu thư, Ân Dung ta mấy ngày nữa sẽ thành thân với Trưởng công chúa, ngươi…”
“Nhất định là huynh bị ép buộc, huynh nói với Hoàng Thượng huynh thích ta đi, nhất định Hoàng Thượng sẽ bị chân tình của chúng ta làm cảm động, ta…”
“Tô tiểu thư!
” Ân Dung hiếm hoi tức giận, nàng quát: “Tô tiểu thư, thỉnh tự trọng!
”
“Ân –”
Mắt thấy Tô Vân Nhi lại định nói tiếp, Ly Nhược đứng một bên nhìn hồi lâu rốt cục nhịn không được đi ra: “Tô tiểu thư đứng trước mặt công chúng gây loạn như thế là muốn để cho bản cung xem hay sao?”
Tô Vân Nhi mới đầu thì giật mình kinh hãi, nhưng lập tức liền bình tĩnh, cằm hất lên, cao ngạo nói: “Ta mới không rảnh diễn cho ngươi xem, ta và Ân Dung ca ca thật lòng yêu nhau, là ngươi hoành đao đoạt ái!
”
“Ồ?” Ly Nhược không giận mà cười thoáng nhìn Ân Dung: “Ngươi và Ân Dung thật lòng yêu nhau?”
“Không phải…” Ân Dung muốn giải thích, nhưng lại bị Ly Nhược ngăn cản.
“Ngươi đã thực tâm chân ái, bản cung cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.
” Ly Nhược thu hồi bàn tay ngăn trở Ân Dung nói chuyện, đối mặt với Tô Vân Nhi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Chỉ là thánh chỉ của Hoàng Thượng đã hạ, chuyện thành thân sẽ không thể thay đổi, nếu không muốn, nhưng thật ra bản cung có thể ân chuẩn cho Ân Dung nạp ngươi làm thiếp, đến ngày thành thân bản cung đi cửa chính, ngươi đi cửa phụ, bản cung làm chủ kiệu, ngươi làm thiếp kiệu, bản cung làm chủ, ngươi làm thiếp, được không?”
“Ngươi…” Với ngạo khí của Tô Vân Nhi, nàng đương nhiên không muốn ở dưới người khác.
“Bản cung nói, bản cung làm chủ, ngươi một tiếng một tiếng ‘ngươi’, là không để bản cung vào mắt sao?” Thu hồi ý cười, vẻ mặt Ly Nhược thoáng lạnh xuống: “Ngươi kiêu căng ương ngạnh thì cũng thôi, nhưng ngươi đừng quên phía sau ngươi còn có phụ thân và ca ca của ngươi, ngươi có thể ở đây kêu gào khiến tất cả mọi người biết chuyện ngươi coi thường hoàng quyền.
” Đôi con ngươi tối sầm lại, Ly Nhược dĩ nhiên đã thay bằng một vẻ mặt đáng sợ. “Nhưng đừng liên luỵ tới người khác!
” Nói xong liền xoay qua nhìn về phía Ân Dung.
Ân Dung có chút bất đắc dĩ nhìn Ly Nhược, đối với ánh mắt ngoan lệ của người kia, nàng vẫn như trước mềm nhẹ cong khoé môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt tỏ ý an ủi.
“Hôn sự của bản cung và Ân Dung sẽ được cử hành đúng hạn.
” Nói xong, Ly Nhược vươn tay chủ động nắm bàn tay vì hằng năm cầm trường thương mà có chút thô ráp kia: “Nếu Tô tiểu thư nguyện ý, bản cung sẽ để người đặc biệt giữ lại vị trí tốt cho ngươi.
” Dứt lời, nàng liền lôi kéo Ân Dung muốn đi.
“Chờ đã!
” Sắc mặt Tô Vân Nhi trắng bệch, tựa hồ vừa rồi bị hành động của Ly Nhược doạ sợ.
Ly Nhược dừng chân, có hứng thú quay đầu nhìn qua, đã thấy hai tròng mắt Tô Vân Nhi đỏ ửng, tựa hồ sắp khóc, mà nàng chăm chú nhìn Ân Dung, cơ hồ như muốn đem cả thân mình người kia thu vào đáy mắt.
“Ân Dung, huynh thật sự thích nàng sao?” Tô Vân Nhi chỉ về phía Ly Nhược, nàng không muốn cứ như thế mà buông tha, mặc dù lời vừa rồi Ly Nhược nói khiến nàng sợ hãi, nàng cũng không nguyện vì hành vi của mình mà liên luỵ đến người nhà, nhưng cứ như thế bảo nàng từ bỏ, nàng thật sự không tình nguyện.
Nàng cố gắng lâu đến vậy, buông bỏ tất cả mọi thứ, để có thể ở trước mặt mọi người hô to tên của hắn, để có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói mình thích hắn…nàng đã dùng hết mọi phương pháp, chẳng lẽ cứ như vậy là chấm dứt sao?
Ân Dung nhìn Tô Vân Nhi, nàng có thể thấy tiểu cô nương này đối với mình là thập phần dụng tâm, nhưng mà…
“Ta chỉ coi ngươi là muội muội, mà nàng…” Ân Dung chăm chú nhìn về phía người bên cạnh, cảm giác mười ngón đan xen khiến trái tim nàng nhảy lên dồn dập, mà cảm giác ấm áp đã lâu không thấy khiến nàng lộ ra nụ cười thoả mãn.
Ấm áp trong lòng nàng, chỉ có người trước mặt có thể trao cho.
Nghĩ thế, Ân Dung vươn tay kia, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Ly Nhược, lập tức cúi đầu, mềm mại hạ một nụ hôn xuống môi nàng.
Đôi môi mềm mại còn vương hương trà thơm ngát, xúc giác khi môi khẽ chạm khiến nụ cười trên mặt Ân Dung như nắng. Ly Nhược ban đầu sửng sốt, nhưng lập tức lại cười.
“Ta thật lòng thích.
” Đứng đó, dưới ánh mắt không thể tin được của Tô Vân Nhi, Ân Dung kiên định nói.
“Được.
” Tô Vân Nhi trừng mắt nhìn, nàng cố không cho nước mắt chảy ra, nhưng có cố trợn to đến đâu, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập tuyệt vọng. Qua một khắc, nàng nhếch đôi môi, thất hồn lạc phách xoay người, đẩy mọi người đang vây xem ra, chạy về phía Tô phủ.
“Tô –” Ân Dung có chút lo lắng muốn đuổi theo, nhưng ngay sau đó liền cảm giác mình bị người ta kéo lại.
Ân Dung ngoái lại, chỉ thấy Ly Nhược nhìn mình, cuối cùng tựa tiếu phi tiếu nói: “Thế nào, ngươi còn muốn đuổi theo sao?”
“Không…” Ân Dung thu hồi cước bộ, cực kỳ nhu thuận quay lại bên cạnh Ly Nhược: “Không thể.
”
Khoé môi khẽ nhếch, Ly Nhược nhìn chằm chằm Ân Dung thật lâu, đến khi người kia cảm thấy mất tự nhiên, nàng liền xoay người nhìn quét qua mọi người một vòng, rồi sau đó dưới vô số ánh mắt tò mò hứng thú, lôi kéo Ân Dung đi về phía phủ Công chúa.
“Bản cung đã nói, làm Phò mã của bản cung, ngươi hẳn nên biết cái gì gọi là tị hiềm.
” Trên đường trở về, Ly Nhược nhấn mạnh từng chữ.
“Ta biết.
”
“Chuyện của Tô Vân Nhi, bản cung có thể không để ý tới nữa, nhưng ở trong kinh thành những kẻ có ý đồ không tốt rất nhiều, còn nữa…nếu việc này rơi vào tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ nghĩ gì?”
“Ta…ta sai rồi.
”
Nhìn dáng vẻ Ân Dung cúi đầu, Ly Nhược cuối cùng nói chậm lại: “Chỗ Hoàng Thượng, bản cung có thể giải thích thay ngươi, nhưng bản cung không hy vọng lại có lần thứ ba.
”
“Được.
”
Ánh dương quang rực rỡ, nụ cười của Ân Dung phản chiếu dưới ánh mặt trời khiến người ta không kìm được cảm thấy ấm áp, Ly Nhược có chút hoảng hốt.
Nàng tinh tường cảm giác được mình có suy nghĩ không muốn rời xa người trước mặt, nhưng mà…
“Ân Dung, thân phận của ngươi lừa mọi người không được bao lâu đâu.
” Đột nhiên đứng đó, đứng trước cửa phủ Công chú, Ly Nhược ngẩng đầu nghiêm túc nói.
Bầu không khí vừa mới khiến người ta thư thái lập tức không còn sót lại chút gì, Ân Dung nhìn Ly Nhược, gật gật đầu: “Vi thần biết.
”
“Bản cung có biện pháp, chẳng qua không biết ngươi có nguyện ý hay không.
”
“Trưởng công chúa là muốn…”
“Vứt bỏ mọi thứ trước kia của ngươi, bao gồm thân phận, gia đình, bằng hữu, hết thảy hết thảy, khiến Ân Dung từ nay về sau biến mất.
”