Ân Dung là một người không hay thể hiện suy nghĩ trong lòng ra ngoài, nàng chỉ dùng biểu tình bình thản vô thường của mình để che dấu suy nghĩ trong lòng. Ôm Ly Nhược, nàng nhìn trước mặt, hồi ức tràn về.
Lúc còn nhỏ, trong phủ Đại tướng quân thực sự không yên ổn, giữa đại phu nhân Lâm thị và tam phu nhân Tương thị có nhiều phân tranh. Tam phu nhân Tương thị vốn là một dân phụ mà khi Đại tướng quân chinh chiến xa trường đưa về, lúc ấy Đại tướng quân thấy nàng đáng thương nên thu giữ nàng, Đại phu nhân nghe nói nàng kia sớm thủ tiết nên không khỏi cảm thông, phân phó người trong phủ chăm sóc kỹ lưỡng, bản thân còn đưa y phục đồ dùng cho nàng, cũng không ngờ Tương thị không chỉ không có lòng biết ơn, lại ở phủ Đại tướng quân dùng sắc đẹp câu dẫn hắn, lập tức biến thành tam phu nhân trong phủ. Từ đó về sau, phủ Đại tướng quân liền lâm vào tình trạng không yên ổn.
Khi đó Ân Dung còn nhỏ, kí ức không quá rõ ràng, nhưng vẫn như trước nhớ rõ khi đó trên bàn ăn đại phu nhân và tam phu nhân tranh cãi mắng nhiếc nhau dây dưa không rõ, mà mẫu thân của nàng là một người nhát gan, một lòng thầm nghĩ sống yên ổn qua ngày, hơn nữa khi đó còn có nàng và ca ca Ân Dung, vì thế càng thêm cẩn thận, sợ đắc tội hai người kia.
Khi đó những lúc Đại tướng quân hồi phủ là thời điểm nàng mong đợi nhất, đó không chỉ là vì có thể nhìn thấy phụ thân ngày nhớ đêm mong, mà nguyên nhân phần lớn vì một khi Đại tướng quân hồi phủ, trong phủ sẽ thanh tịnh hơn nhiều.
Bất quá, những ngày như thế cũng không duy trì được lâu.
Sau khi ca ca rơi xuống nước, mẫu thân liền trở nên có chút thần kinh căng thẳng, vì thế ngày ngày ở trong viện tử của mình không muống gặp người, mà nàng thì có Ân Cù đốc thúc dạy dỗ nên không thể không chịu đựng đau đớn mỗi ngày đều khắc khổ luyện tập. Ân Cù đối xử với nàng vô cùng tốt, cho tới giờ Ân Dung vẫn có thể nhớ rõ tình cảnh khi trước Ân Cù cùng nàng luyện võ, không có mẫu thân hay phụ thân ở bên, khi đó nàng biết ít nhất còn có ca ca ở bên cạnh.
Nhoáng cái đã qua nửa năm, võ nghệ của nàng tiếng bộ, liền cùng Ân Cù tới quân doanh quan sát. Ngày ấy trời đổ tuyết, nàng bị đông lạnh đến nỗi răng va lập cập, lúc cùng Ân Cù hồi phủ liền nghe người trong phủ nói tam phu nhân đâm đầu xuống giếng tự sát, đã chết.
Phủ Đại tướng quân vốn ồn ào náo động lập tức lâm vào tĩnh mịch, khi đó nàng đột nhiên cảm thấy có chút không thích ứng. Thật giống như một người vốn đang hành tẩu trên ngã tư đường người đến người đi, ngước mắt nhìn lên thì đã rơi vào một khoảng rừng rậm mờ mịt khôn cùng, khiến lòng người e sợ.
Tất cả mọi người đều nói, là Đại phu nhân bức tử Tương thị.
Nhưng chỉ có mình Ân Dung biết, sự thật không phải như thế.
“Trưởng công chúa.
” Ngay lúc Ân Dung còn chìm trong hồi ức, một trận đập cửa vang lên, bên ngoài vọng vào giọng nói trầm mà hữu lực của Ân Cù.
“Làm sao vậy?” Ly Nhược miễn cường nhỏm dậy từ trên giường, nói vọng ra ngoài.
“Bên ngoài phủ có người cầu kiến.
”
Ly Nhược xuống giường, Ân Dung ở bên cạnh yên lặng mặc xiêm y cho nàng.
“Là ai?” Ly Nhược hỏi.
“Là Thương Lương.
” Ân Cù đương nhiên đã nghe nói tới chuyện mấy ngày trước Thương Lương vào cung trộm đồ, cuối cùng bị bắt đuổi về Tang quốc, nay hắn lại xuất hiện trước phủ Đại tướng quân, Ân Cù cũng không biết nguyên do trong đó, cũng sợ liên luỵ đến những người trong phủ Đại tướng quân nên không dám để lộ ra, nhưng Ly Nhược hỏi, hắn chỉ đành thấp giọng trả lời.
Thương Lương? Nếu không phải hôm nay Ân Cù nhắc tới hắn thì Ly Nhược đã sớm quên mất.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến người ta trở tay không kịp. Nghĩ thế, Ly Nhược nhận lấy xiêm y mà Ân Dung đưa cho, tự mặc vào, đồng thời cũng bảo nàng thu thập sạch sẽ.
Đợi đến khi hai người chỉnh tề lại y phục, Ân Dung mới ra mở cửa.
Ân Cù đứng canh ngoài cửa, hiển nhiên có chút rốt ruột.
“Đi thôi.
” Ly Nhược không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Ân Cù đứng ngoài cửa lần đầu tiên nhìn thấy Ân Dung, hắn cũng mời nghe nói gần đây Trưởng công chúa mới có một thiếp thân thị nữ, tên là “Lạc Âm”, từ nhỏ đã bị thương, trên mặt có một vết sẹo xấu xí, cho nên ngày thường nàng đều lấy lụa mỏng che mặt. Nay qua tầng lụa mỏng nhìn lại, bộ dáng cũng loáng thoáng không rõ ràng, chỉ không biết vì sao cảm thấy có chút quen thuộc.
Chắc hẳn là ảo giác, nghĩ thế Ân Cù lấy lại tinh thần nhìn về phía Ly Nhược: “Trưởng công chúa, hắn chờ ở thiên thính.
”
“Ừ.
” Ly Nhược cũng không chú ý tới biểu tình biến hoá trên mặt Ân Cù, trong lòng chỉ xoay quanh mục đích của Thương Lương khi đến đây.
Đến thiên thính còn một khoảng, Ân Cù liền đứng sang một bên: “Hắn ở bên trong, vi thần xin cáo lui.
”
Ly Nhược gật đầu rồi bước vào phòng, Ân Dung đi theo bên cạnh không nói gì, nàng chỉ cảm thấy hình như Ly Nhược có chút tâm sự, nhưng nàng không hỏi, chỉ đi theo.
Ly Nhược tiến vào thiên thính liền nhìn thấy Thương Lương đang ngồi, bưng chén nhìn chằm chằm miệng chén không biết nghiên cứu gì, Ly Nhược liền lại gần, cười nói: “Sao ngươi nhanh như vậy đã trở lại? Không sợ bị đưa về sao?”
Thương Lương ngẩng đầu, lộ ra nụ cừoi giảo hoạt: “Ly Nhược, ngươi ngày càng đẹp.
”
Ly Nhược nhướn mày, nửa tin nửa ngờ: “Cái miệng này của ngươi trở nên ngọt thế từ bao giờ? Thế nào, đến Giang Nam được ăn mật?”
Thương Lương ngượng ngùng cười, lướt qua Ly Nhược nhìn về phía Ân Dung ở sau lưng nàng: “Ồ, ngươi đổi người bên cạnh từ khi nào thế?”
Ly Nhược thoáng nhìn Ân Dung, trong lòng nổi lên chút do dự khiến nàng đi tới trước mặt Thương Lương: “Nói đi, đến tìm bản cung có chuyện gì?”
Thu hồi ánh mắt, Thương Lương “hắc hắc” cười giảo hoạt khiến Ly Nhược cảm thấy có chút không thoải mái.
“Ta vốn định gấp gáp trở về uống rượu mừng của ngươi, không ngờ…” Thương Lương liếc nhìn bông hoa trắng trên búi tóc của Ly Nhược: “Không ngờ việc vui thế nhưng biến thành tang sự.
”
Khoé miệng Ly Nhược khẽ giật, nàng cũng không tin lời Thương Lương nói, chỉ nhàn nhạt đáp: “Kia chỉ có thể nói ngươi tới không đúng lúc.
”
Thương Lương nhìn Ly Nhược, cuối cùng chậc chậc lưỡi: “Phải rồi, lần trước lúc ta về, Hoàng tỷ đã nhắc tới ngươi.
”
Giang Điểm Lam? Sao nàng lại nghĩ tới mình?
Khoé miệng Ly Nhược nhếch lên, cũng không biết là mỉm cừoi hay cười khổ.
“Nói gì?”
“Chỉ nói nhớ ngươi, hỏi xem ta có gặp ngươi không?” Nói xong Thương Lương hất cằm “chậc chậc” hay tiếng: “Không ngờ a không ngờ, ta chân trước vừa đi không lâu, Ly Túc liền tứ hôn cho ngươi, thật sự không ngờ!
”
“Ngưoi rốt cuộc muốn nói gì.
” Lyu Nhược cũng không muốn tốn nhiều võ mồm, chỉ trừng mắt liếc Thương Lương một cái, khiến hắn sợ hãi lui lại.
“Được rồi được rồi.
” Thương Lương bỗng nhiên cảm thấy không có hứng thú trêu đùa nữa, vỗ vỗ tay nói: “Ta tới là vì lần trước trước khi đi, Hoàng tỷ nói nếu ta gặp ngươi thì nhắn một câu cho ngươi.
”
“Nói gì.
”
“Thời hạn năm năm sắp đến, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Thương Lương cũng không biết hàm nghĩa của những lời này, chỉ là lúc ấy ở trong cung, Giang Điểm Lam đặc biệt trịnh trọng nói những lời này, cho nên hắn phá lệ ghi nhớ, nay nói lại, cũng không khác biệt một câu!
Ly Nhược nghe thế hơi ngẩn ra, Thương Lương lại có chút tò mò, ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Ly Nhược tỷ tỷ, ngươi có ước định gì với Hoàng tỷ của ta thế?”
Ly Nhược trừng mắt, liếc xéo Thương Lương: “Ngươi hỏi nhiều thế làm gì!
”
Thương Lương rụt cổ, mà sắc mặt Ly Nhược trở nên không tốt lắm.
Nàng thế nào lại quên mất, thế nào lại quên mất chuyện này?
Ân Dung đứng một bên, thấy sắc mặt Ly Nhược xám trắng đi tới trước bàn rót một chén trà uống một hớp. Thấy dáng vẻ nàng như thế, Ân Dung đương nhiên có chút khó hiểu, nhưng nếu nàng đã không muốn nói…
Ly Nhược ngồi đó, không biết đang nghĩ gì, Thương Lương ăn mấy miếng điểm tâm rồi thoáng nhìn ra ngoài, tựa hồ có chuyện gì.
“Ly Nhược tỷ, lời ta cũng đã chuyển.
” Thương Lương nói xong liền đứng lên: “Nay cũng nên đi, về phần rượu mừng của ngươi, lúc này không được uống, vậy lần tới đi.
” Nói xong, hắn cười khanh khách bước đi.
Lúc đi qua Ân Dung, Thương Lương hơi chậm lại, đột nhiên đứng đó. Ly Nhược vốn đang nghĩ đến chuyện của Giang Điểm Lam, thấy Thương Lương đột nhiên đứng cạnh Ân Dung, tim không khỏi “bình bịch” nhảy lên.
“Trên người ngưoi có mùi thơm quá.
” Thương Lương ghé sát lại, khẽ ngửi: “Mùi hương này…”
“Là mai hoa lộ của [Thu Cúc Trai].
” Ân Dung hơi né tránh, trầm trọng đáp.
“À.
” Thương Lương khẽ cười: “Rất dễ ngửi.
” Dứt lời liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thiên thính to như vậy lâm vào sự yên tĩnh như chết, hoàng hôn buông xuống, đầy trời mây hồng, ánh sáng mờ nhạt lan tràn đến dưới chân Ân Dung, mà Ly Nhược vẫn ngồi tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, chỉ là đôi lông mày ngày càng chíu chặt, khiến Ân Dung cảm thấy đau lòng.
Khi trời đã sắp hoàn toàn tối, Ân cù tới tìm Ly Nhược, nói mọi người đã sửa soạn dùng cơm, hỏi Ly Nhược có muốn dùng bữa không.
Ly Nhược miễn cưỡng phất phất tay: “Không cần, bản cung mệt rồi, sẽ hồi phủ nghỉ ngơi.
”
Vào xe ngựa, Ly Nhược dựa vào thành xe nhắm mắt lại, Ân Dung ngồi một bên nhìn nàng, cuối cùng đi qua, vươn tay nhẹ nhàng nâng đầu của nàng, để nàng tựa lên vai mình.
Ly Nhược giật mình, mở mắt. Nhưng thấy là Ân Dung, lập tức nhẹ giọng: “Làm sao thế?”
“Thành xe cứng rắn, không bằng dựa vào vai của ta.
”
Ly Nhược mím môi, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó cảm giác ấy đột nhiên biến mất, nỗi sợ hãi không biết tên dâng tràn.
Đôi khi, hạnh phúc quá sẽ khiến người ta có chút cảm giác không chân thật, mà cảm giác như vậy khiến nàng hoảng hốt, sợ cảm giác này thật sự chỉ là ảo tưởng của bản thân, đến một lúc nào đó nàng sẽ rơi xuống vực sâu, trở lại ban đầu.
Không có chỗ dựa vào, không có ấm áp, chỉ có cừu hận.
Ly Nhược không biết nếu để mình trở lại bộ dáng trước kia, Ân Dung còn có thể vẫn thế không?
Dọc đường đi, dáng vẻ Ly Nhược đầy hoảng hốt là điều Ân Dung chưa từng gặp. Trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng rốt cuộc lại nhịn xuống, có những lúc không cần đợi để hỏi, đến khi thoả đáng, tự nhiên sẽ hiểu ra đáp án.
“Chủ tử.
” Ly Nhược xuống xe ngựa, Cung Thúc liền đi ra đón: “Đây là thư trong cung đưa tới.
”
Sắc trời u ám, Ly Nhược nhìn thoáng qua thứ trong tay Cung Thúc, đưa tay ra lấy, rồi trầm giọng phân phó: “Đến chỗ nuôi bồ câu lấy toàn bộ tin tức hành tung của Thương Lương mấy ngày qua mang đến cho bản cung.
” Dứt lời, Ly Nhược vừa định đi vào trong, lại đột nhiên dừng lại, xoay người tiếp tục nói với Cung Thúc: “Còn nữa, hành tung của Giang Điểm Lam mấy năm gần đây cũng lấy đến cho bản cung.
”
Bầu trời, âm trầm không một tia sáng.
Trong thư phòng, dưới ánh nến, Ly Nhược thần sắc ngưng trọng đề bút viết.
Giang Điểm Lam, không nghĩ ước hẹn năm năm lại tới nhanh đến vậy.