Tình Sử Của Trưởng Công Chúa

Tình Sử Của Trưởng Công Chúa

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 111,357
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Ngọn nến trong đèn lồng khẽ lay động, đột nhiên vụt tắt.

Bàn tay Ly Nhược vẫn còn nhẹ nhàng đặt trên ngực nàng, tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực dưới bàn tay, qua thật lâu mới lại bình ổn xuống.

“Sau khi Kiều Vân Lâu biết việc này đương nhiên sẽ báo cáo với phụ thân của hắn, ngươi cảm thấy Tể tướng đại nhân sẽ áp chế việc này xuống sao?” Ly Nhược rút tay lại, nhân tiện còn giúp nàng chỉnh cổ áo, sau đó thắt lại đai lưng.

“Ân Dung, vì sao ngươi phải nữ giả nam trang, bản cung sẽ không hỏi, bất quá nay thân phận ngươi bị bại lộ, đó là tội khi quân, Ân gia sẽ chịu liên luỵ vì ngươi, ngươi cảm thấy –”

“Trưởng công chúa muốn làm thế nào?” Người vẫn một mực trầm mặc kia đột nhiên khàn khàn mở miệng nói.

Sự run rẩy trong giọng nói của Ân Dung khiến Ly Nhược hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó nàng liền cười xoay người đáp: “Mặc xiêm y vào, cùng bản cung ra ngoài.

Đi ra từ trong bóng tối, Ly Nhược nhìn phố xá sầm uất phồn hoa, khoé miệng hơi cong lên, lộ ra ý cười như có như không.

“Trưởng công chúa.

” Chỉnh trang lại gọn gàng, Ân Dung nhẹ giọng đi tới bên cạnh Ly Nhược, Ly Nhược quay qua liếc một cái, sau đó khẽ cười thản nhiên vươn tay ra, dưới ánh mắt bất ngờ của Ân Dung mà dịu dàng khoác lấy tay nàng.

“Đi thôi.

Ân Dung cũng không biết rốt cuộc Ly Nhược muốn làm gì, chỉ đi theo bên cạnh nàng, tuỳ ý để nàng dẫn mình đi tới.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, chuyện tình đã giấu diếm suốt hai mươi mấy năm, nàng chưa bao giờ nghĩ sau này sẽ bại lộ. Xưa nay Kiều Vân Lâu không hoà hợp với nàng, nhưng nàng không ngờ hắn lại ti tiện đến mức lừa gạt nàng tới thanh lâu, ý đồ huỷ danh dự của nàng, do đó khiến cho —

Ân Dung còn chưa nghĩ xong liền bị kéo một cái thật mạnh, giật mình bừng tỉnh mới phát hiện không biết khi nào mình và Ly Nhược đã tới Quế Hoà Trai.

Đây là, đến ăn cơm?

Ân Dung có chút khó hiểu, nhưng cũng chưa nói gì, chỉ đi theo Ly Nhược lập tức lên lầu. Không ngờ vừa mới tới chân cầu thanh liền bị một gã ăn mặc giống kẻ sai vặt chặn đường.

“Trên lầu không cho phép lên!

“Sao lại không cho?” Ly Nhược giương mắt cười khinh miệt, vung tay đẩy kẻ ngăn cản nàng ra, trong khoảnh khắc người nọ liền lập tức bắt được bả vai nàng, phẫn nộ quát: “Triệu Vương gia đang gặp khách, ngươi dám mạo phạm!

Mặt không chút thay đổi xoay qua, trên mặt Ly Nhược phủ đầy vẻ âm trầm: “Vậy ngươi cũng biết ta là ai chứ?”

“Ngươi –”

Kẻ kia còn muốn kêu gào thì nghe từ trên lầu đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Chuyện gì ồn ào thế?”

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một trung niên nam tử đang đứng trên lầu, một thân hoa phục tinh xảo, bên hông đeo noãn ngọc, một bộ tư thái quý tộc. Ly Nhược nhìn hắn mỉm cười: “Hoàng thúc.

” Dứt lời, cố ý rút bàn tay không biết đã mười ngón đan xen với bàn tay Ân Dung từ khi nào ra.

Ly Nguyên không ngốc, đương nhiên nhìn thấy động tác nhỏ nhặt quái dị đó, nhưng hắn không nói gì, chỉ cười: “Đã trễ thế này sao nha đầu ngươi còn chưa trở về? Lên ngồi đi.

Ly Nguyên có tiếng là tao nhã, hắn thong thả đi, mà Ly Nhược lại tựa tiếu phi tiếu lôi kéo Ân Dung cùng đi qua.

“Đã lâu con không đến thăm ta.

” Toàn bộ tầng lầu trống không, chỉ có mình Ly Nguyên, hắn ngồi bên giường, im lặng châm trà.

“Hoàng thúc nói giỡn mà, lần trước lúc ta tìm ngài, hạ nhân nói ngài đã đi Cửu Hoa Sơn.

Ly Nguyên ngẫm lại, tựa hồ quả thật có việc này, cũng không nói gì. Lúc đưa trà lên, hắn liếc mắt đánh giá Ân Dung ngồi bên cạnh Ly Nhược, lập tức lộ ra một nụ cười ái muội.

Ly Nguyên là vị Hoàng thúc ít tuổi nhất trong số Hoàng thúc, cũng là người hiểu rõ Ly Nhược nhất. Năm đó Hoàng hậu qua đời, cũng nhờ có hắn hỗ trợ nàng mới có thể ra khỏi lãnh cung.

Suốt cả tối Ly Nhược và Ly Nguyên trò chuyện vui vẻ với nhau, mà Ân Dung chỉ ngồi một bên cười yếu ớt, nghe bọn họ kể vài chuyện thú vị thời thơ ấu của Ly Nhược. Chỉ là khiến nàng có phần ngoài ý muốn là không ngờ người bị thế nhân nói có phần âm tình bất định, lúc nói về mình thế nhưng cũng sẽ lộ ra nụ cười ngây thơ như thế.

Đến lúc Ly Nhược và Ân Dung rời đi, chợ đã tàn, đầu đường cũng chỉ còn lại thấp thoáng mấy bóng người.

“Sợ sao?” Trên đường trở về, Ly Nhược đột nhiên cười hỏi.

“Hả?” Ân Dung sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nghiêm trang nói: “Nếu Trưởng công chúa hỏi chuyện bị phát hiện thân phận, quả thật lòng vi thần khiếp đảm, chỉ sợ sẽ liên luỵ –”

“Bản cung nói là chuyện kết hôn với bản cung, ngươi sợ không?” Ly Nhược xoay qua, ánh mắt sáng quắc. Người trước mặt tuy nàng chỉ mới gặp vài lần, nhưng nàng cũng có thể rõ ràng cảm giác được mình có hứng thú đặc biệt với người này, muốn tìm tòi đến tột cùng.

“Trưởng công chúa, là thật sao?” Ngữ khí Ân Dung tràn ngập hoài nghi, hết lần này đến lần khác Trưởng công chúa cứu mình mà không hề giải thích, nay chẳng lẽ còn sẽ vì mình mà hy sinh lớn đến thế?

Ly Nhược khẽ cười: “Ngươi cảm thấy bản cung đang nói giỡn?”

Xác thực không giống, Ân Dung nhìn ra được, Ly Nhược đã sớm biết chỗ Triệu Vương gia cho nên cố ý dẫn mình đến gặp Triệu Vương gia, cố ý để hắn hiểu lần quan hệ giữa hai người.

Nhưng mà, rõ ràng nàng đã biết rõ thân phận của mình, vì sao……

“Nếu Trưởng công chúa không chê, Ân Dung tự nhiên nguyện ý.

” Nếu nàng cũng không hỏi nguyên nhân mình nữ giả nam trang, nếu nàng nguyện ý giúp đỡ mình, vậy mình còn cần lo lắng gì đây?

“Tốt lắm, vậy hôm nay ở lại phủ Trưởng công chúa đi.

Ly Nhược quyết đoán nói, không cho Ân Dung thời gian tự hỏi, nàng đã lôi kéo người ta đi đến phủ công chúa.

Lúc vào cửa, Cung Thúc nhìn thấy Ân Dung thì hiển nhiên ngẩn ra một lát, Ly Nhược cũng không giải thích, chỉ kéo nàng đi về phòng của mình.

“Ngủ đi.

” Một đường hấp tấp vào phòng, Ly Nhược trực tiếp đẩy cửa, vén bức rèm che lên liền lập tức chỉ tay về phía giường, vẻ mặt cười kỳ lạ nói với Ân Dung.

Ân Dung bất ngờ, chỉ một khắc sau Ly Nhược đã cười cười tiến sát lại, nàng chỉ cách gần trong gang tấc, điềm nhiên chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Ân Dung.

“Chẳng lẽ còn muốn bản cung cởi xiêm y cho ngươi?” Ly Nhược lại cười, Ân Dung nhìn mà đáy lòng chợt lạnh, thoáng giây nàng liền kinh hãi phát hiện có một đôi bàn tay trắng nõn đã đặt lên ngực mình.

“Trưởng công chúa!

” Lần này Ân Dung khéo léo né tránh, nhưng ngẩng đầu nhìn ánh mắt Ly Nhược, Ân Dung chỉ đành nghiêng người, nhẹ giọng nói: “Để vi thần tự mình làm.

Ly Nhược tựa tiếu phi tiếu nhìn bộ dáng xấu hổ của người kia, không khỏi có chút hứng thú chép chép miệng: “Ngươi đỏ mặt?”

Một câu hỏi đột ngột khiến Ân Dung vốn đang suy nghĩ lung tung lập tức không kịp phản ứng: “Hả?” Nàng xoay lại, nhưng ngay sau đó ý thức được Ly Nhược nói gì, liền xấu hổ cười cười, hai gò má nóng bỏng, mặt thật sự đỏ lên.

“Được rồi, ngươi ngủ đi, bản cung còn có việc.

” Nhìn nàng cởi ngoại y, Ly Nhược miễn cưỡng phất tay, đi ra ngoài.

“Trưởng –” Nàng cứ tưởng người kia sẽ ở lại.

Nghĩ thế, Ân Dung đột nhiên kinh hãi, hoàn toàn thật không ngờ mình lại có suy nghĩ như thế. Mà chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, Ly Nhược đã đi rồi.

***

Sáng sớm lúc Ly Nhược tiến cung liền nhận ra cảnh tượng vội vàng gấp gáp của những cung nhân, có vẻ như có mưa rền gió dữ quét đến. Trước đó nàng đã để Cung Thúc đến thăm dò, hôm qua suốt đêm Kiều Chấn vào cung gặp Thánh Thượng, nhưng Hoàng Thượng mệt, để hắn sáng sớm hôm sau lại vào cung, thế nhưng thật ra lại giúp nàng một đại ân.

Ly Nhược cũng không gấp, con đường ngày thường bất quá đi chỉ chốc lát lại bị nàng đi lòng vòng mất đến nửa canh giờ, lúc đến cửa Ngự thư phòng liền nghe thấy một trận ồn ào truyền ra từ bên trong.

“Hoàng Thượng, việc này không phải tin đồn vô căn cứ, mong Hoàng Thượng mau chóng phái người đến phủ Đại tướng quân bắt giữ Ân Dung!

” Thanh âm vang vọng mà hữu lực của Kiều Chấn truyền ra từ bên trong, Ly Nhược nghe thế, mím môi nở nụ cười.

“Tể tướng đại nhân lại có đại sự gì thế?” Ly Nhược đẩy cửa vào liền nhìn thấy vẻ mặt hung thần của Kiều Chấn, mà Ly Túc lại vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nơi khác, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Nhiều năm trước, sau khi Ly Nhược hồi kinh, Ly Túc bó tay không có cách giải quyết vấn đề lũ lụt, Ly Nhược ở Giang Nam một thời gian, hiểu rõ cách người nông dân địa phương ngăn chặn nước lũ, cho nên giúp hắn giải quyết một mối hoạ lớn, mà từ đó về sau Ly Túc đặc chuẩn cho Ly Nhược tham dự triều chính, tuy thế, Ly Nhược cũng không thích tham dự những việc vặt đó, lại sẽ càng không xuất hiện ở Ngự thư phòng.

Ly Nhược xuất hiện quả thực khiến Ly Túc và Kiều Chấn có chút ngoài ý muốn.

“Không biết sao hôm nay Trưởng công chúa lại –” Kiều Chấn ngạo nghễ, mặc dù vẫn cung kính đúng mực, nhưng trong ngữ khí lại vẫn cao ngạo như cũ.

“Chỉ là đột nhiên muốn đến nhìn xem mà thôi, lại đâu phải đến gặp Tể tướng đại nhân?” Ly Nhược nhìn Kiều Chấn, làm như không thấy ngọn lửa giận loé lên trong mắt hắn, cười nói: “Từ xa đã nghe thấy thanh âm của Tể tướng đại nhân, xem ra sự tình không nhỏ nhỉ.

“Thứ tử Ân Dung của Đại tướng quân phạm tội khi quân, Hoàng Thượng sẽ lập tức phái người –”

“Từ khi nào Hoàng Thượng làm việc lại cần Tể tướng đại nhân hạ lệnh thế?” Lại một lần nữa ngắt lời Kiều Chấn, Ly Nhược thản nhiên thấy chòm râu hoa râm của hắn hơi run rẩy, nhưng lại làm bộ như không biết: “Còn nữa, rốt cuộc Ân Dung phạm vào tội khi quân gì?”

Vẻ mặt Kiều Chấn biến đổi, ngày thường hắn kiêu căng ngạo mạn, Ly Túc luôn không thèm để mắt tới hắn, nhưng Ly Nhược này tới rất hiển nhiên là muốn gây bất hoà với hắn.

“Ân Dung kia thật ra là nữ tử, nhưng nhiều năm qua vẫn giả trang nam tử tràn trộn trong quân doanh, đây chẳn lẽ không phải tội khi quân?” Ngữ khí Kiều Chấn chậm lại, hắn biết rõ mục đích đến đây hôm nay, quả quyết sẽ không vì tức giận với con nha đầu này mà làm lỡ đại sự.

“Nữ tử?” Ly Nhược như thể nghe được chuyện gì đáng cười, lắc lắc đầu: “Tể tướng đại nhân thế nhưng lại nói hắn là nữ tử?”

“Trưởng công chúa có cái nhìn bất đồng sao?”

“Đương nhiên!

” Ly Nhược thu lại ý cười, nhìn thẳng Kiều Chấn, nói: “Ân Dung có phải nữ tử hay không, bản cung rất rõ ràng, Tể tướng nói những lời miệt thị như thế, có phải có điểm quá phận không?”

“A, ý tứ của Trưởng công chúa, vi thần không hiểu.

“Không hiểu, vậy bản cung nói cho ngươi biết, Ân Dung và bản cung giao hảo nhiều năm, hắn là nam hay nữ, chẳng lẽ bản cung lại không biết?”

“Nàng giỏi nguỵ trang, nếu muốn qua mặt Trưởng công chúa, Trưởng công chúa sao có thể nhận ra.

“Ngươi……” Ly Nhược tức giận, nhìn bộ dáng đắc ý dạt dào của Kiều Chấn, lạnh lùng nói: “Việc này bản cung vốn định qua một thời gian nữa mới nói, nhưng một khi Tể tướng đã bức, vậy bản cung không thể không ngay hôm nay thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn.

” Dứt lời liền quỳ xuống: “Mấy năm qua, ta và Ân Dung làm bạn, tình cảm yên ổn, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn, tứ hôn cho ta và Ân Dung.

Kiều Chấn sửng sốt, nhưng lập tức liền cười nói: “Nếu Trưởng công chúa muốn thành thân với Ân Dung, vậy kiểm tra rõ ràng không phải rất tốt sao? Chỉ sợ thành thân rồi mới phát hiện –”

“Đủ!

” Ly Túc vẫn không nói gì đột nhiên đứng lên, một chưởng vỗ lên bàn, lập tức mọi người im lặng, nhìn qua: “Lời Tể tướng đại nhân nói có chút quá phận!

” Ly Túc trừng mắt, nhìn Kiều Chấn đến nỗi lưng chợt lạnh, hắn cuối cùng cung kính cúi đầu.