….
Anh yêu em , ba tiếng ấy nói ra rành rọt và dứt khoát quá phải không...
Không chỉ vậy, Tiểu Khiết cũng đang trong vòng tay của Tiểu Thiên .
Cánh tay Tiểu Khiết như run run .
Cô cũng muốn ôm lấy Tiểu Thiên . Ít nhất là để hỏi lý do sao sáu năm nay anh lại biến mất .
Nhưng không làm được .
Tiểu Khiết chỉ còn biết đứng yên trong giây lát . Còn Tiểu Thiên , càng lúc lại càng xiết chặt Tiểu Khiết hơn .
Một lát , một lát thôi , Tiểu Thiên muốn mãi được như thế này .
Suốt sáu năm liền không hề liên lạc .
Suốt sáu năm liền , à không , hơn mười năm nay chôn giữ tình cảm ấy trong lòng chưa kịp nói ra …Anh khẽ buông hai tay giữ chặt vai Tiểu Khiết …Nhìn lên gương mặt ấy , đôi mắt Tiểu Khiết mở thật to như chưa kịp nghĩ đến chuyện này .
Cái gì ? “Tiểu Thiên không nói đùa chứ , có phải mình mong chờ giây phút này không ….
?
Chưa kịp để Tiểu Khiết suy nghĩ , Tiểu Thiên khẽ đặt một nụ hôn lên môi Tiểu Khiết . Ánh mắt nhắm lại như chờ đợt phút giây hạnh phúc , trong khi ấy mắt Tiểu Khiết vẫn mở , to nhất có thể như quá bất ngờ .
Vài giây thôi .
. Tiểu Khiết đáp lại nụ hôn ấy.
.
Nhưng .
.
kì lạ , hình ảnh đàu tiên khi đôi môi ấy chạm tới lại là Vương Tử .
Tiểu Khiết giật mình khẽ đẩy Tiểu Thiên ra …
Tiểu Khiết : Xin lỗi Tiểu Thiên , em chưa kịp …
Tiểu Thiên đứng lặng nhìn ra phía khác của thảo nguyên mát lành , anh lại nở một nụ cười như ánh mặt trời ấm áp vậy . Đúng , nếu anh ấy là ánh mặt trời ấm áp , thì Vương Tử là ánh trăng lạnh lẽo và bí ẩn …Họ khác nhau hoàn toàn .
Tiểu Thiên : Suy nghĩ .
.
phải không .
Anh sẽ chờ , Anh đã chờ mười năm rồi .
.
Không có lý do gì để anh không tiếp tục chờ được .
.
Nhưng anh nói trước .
Kể cả khi em không chọn anh.
.
Anh cũng không bỏ cuộc…