Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm

Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm

Cập nhật: 13/10/2024
Tác giả: Lâu Dung Dung
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 504
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Hiện Đại
Điền Văn
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

“Một tháng bao nhiêu ạ?” Mẹ tôi nhìn quanh, thấy cửa kính, trong góc còn có vài món đồ nội thất, trông rất ổn.

“Một tháng 30 đồng, tôi thấy các người là người biết giữ gìn đồ đạc, nếu thuê một năm, tôi chỉ lấy 300 thôi!

” Bà lão nói với vẻ rất hào phóng.

Mẹ tôi nghe vậy thì có vẻ không muốn thuê nữa, khẽ nói: “Thúy Hỉ, căn nhà này đắt quá, chúng ta nên thuê căn 15 đồng thôi. Tiền trong tay chẳng mấy mà hết sạch.

Số tiền bà có không nhiều, chủ yếu để dành cho chúng tôi đi học.

Tôi kéo mẹ lại nói: “Mẹ, tuy chỗ này có đắt hơn một chút, nhưng con nghĩ chúng ta có thể tận dụng vị trí này để làm ăn, khi đó sẽ có tiền.

“Chúng ta làm ăn được gì chứ.

Tôi mỉm cười: “Có nhiều cách kiếm tiền lắm, hơn nữa những căn nhà khác thực sự không thể ở được, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, tốt nhất là căn này.

Bà lão cười nói: “Đúng đấy, không thể vì tiết kiệm tiền mà bỏ mặc sức khỏe của mình được.

Mẹ tôi suy nghĩ một lúc, rồi cũng đành đồng ý.

Bà lão là người tử tế, thấy chúng tôi không có chăn mền gì, bà lão đã tặng cho chúng tôi một tấm đệm lò sưởi và một chiếc áo bông cũ. Bà lão còn cho thêm hai chiếc chậu nhựa cũ.

Mẹ rối rít cảm ơn bà lão.

“Đừng khách sáo, một mình cô nuôi con cũng không dễ dàng gì.

” Bà lão là người từng trải, thấy nhà chúng tôi không có đàn ông, ăn mặc lại như thế, bà lão cũng đoán được phần nào.

Tôi nói chuyện với bà lão vài câu, tiền nước là một đồng một tháng, chúng tôi không có thiết bị điện nào, chỉ có hai cái bóng đèn, nên bà lão cũng không bắt chúng tôi trả thêm. Sau khi trò chuyện một lúc, bà lão liền rời đi.

Mẹ tôi tiễn bà ra cửa, cảm ơn thêm vài câu, sau đó khóa cổng lại rồi trở vào nhà.

Tôi và Lưu Dao đang cầm giẻ lau lau dọn mọi thứ, ngôi nhà đã lâu không có ai ở, bụi bặm bám đầy, không dọn dẹp thì không thể ngủ được.

Trên tường còn có mạng nhện, tôi lấy một chiếc khăn cũ trùm lên đầu, rồi cầm chổi quét khắp nhà.

Lưu Dao đứng bên cạnh ho sặc sụa vì bụi.

Tôi cười và nói: “Em ra ngoài lấy nước đi, mình dọn dẹp căn nhà này. Không cần phải theo chị quanh quẩn đâu.

Lưu Dao nghe lời, cầm chậu nước rồi đi ra ngoài.

Mẹ tôi đứng ở cửa, nhìn chúng tôi bận rộn, bỗng thở dài: “Trước đây mẹ còn nghĩ đến chuyện tự tử, bây giờ nghĩ lại thật sự là quá dại dột. Nếu mẹ chết rồi, hai đứa con biết làm sao?”

Tôi cười nói: “Mẹ chỉ là giận quá thôi, bây giờ nghĩ thông suốt rồi, con yên tâm rồi. Nhìn xem, bà chủ nhà đối xử với chúng ta tốt thế nào.

Mẹ tôi nghẹn ngào nói: “Bây giờ nhìn lại, người ngoài còn tốt hơn cha con. Ông ấy chẳng nghĩ xem sau này cuộc sống của chúng ta sẽ khó khăn thế nào.

“Thôi đừng nghĩ nữa.

” Tôi cầm một chiếc giẻ lau rồi lau khung cửa: “Sau này coi như ông ta đã chết rồi, đừng nghĩ về ông ta nữa. Không lẽ không có ông ta thì chúng ta không sống nổi sao? Ông ta có gì tốt đâu?”

“Thúy, Thúy Hỉ…”

“Gì thế mẹ?” Tôi quay đầu nhìn mẹ.

“Con học đánh nhau từ khi nào vậy? Mẹ cảm thấy con thay đổi nhiều lắm.

“Con chỉ đánh bừa thôi, vì cha đã bỏ rơi chúng ta, con phải trưởng thành. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ bảo vệ mẹ.

” Tôi trả lời mơ hồ.

Môi bà khẽ động đậy, nhưng rồi chẳng nói gì thêm, quay lưng lại thu dọn đồ đạc.

Nhà rất lạnh, tôi ra ngoài tìm vài khúc gỗ nhóm lửa. Trong kho than bên ngoài không có cục than nào, mẹ tôi quét sạch lớp đáy, xúc về được hai ba xẻng than vụn, sau đó lựa những cục nhỏ để đốt lửa.

Tôi và mẹ ngồi xổm bên cạnh, trộn than với nước rồi viên lại thành những cục than tròn, để khô bên cạnh để sau này đốt.

Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái trời đã tối.

Cả ngày chưa ăn gì, mẹ tôi lấy ra một đồng: “Thúy Hỉ, con xem gần đây có ai bán bánh bao không, mua vài cái về, chúng ta tạm thời ăn lót dạ.

Tôi cầm tiền đi ra ngoài, dạo quanh một vòng cũng không thấy ai bán bánh bao.

Trời đã tối, tôi không dám đi xa nên quay lại.

Trên đường về, tôi bất chợt thấy một bao khoai tây bị bỏ đi ở bãi rác, không biết ai vứt đi vì không muốn dùng nữa.