Tại nhà của hắn :
- Dạ tại bé Thanh nó bị sốt đó bác , cứ không cho Hy về nên tối nay xin phép bác cho Hy ở một đêm .
- Ừ bác biết rồi !
! Mà bé Thanh nó đỡ chưa con .
- Dạ cũng hơi đỡ so với hồi chiều rồi bác ạ .
- Ừ vậy con Hy làm phiền con tối nay nhé .
- Ơ làm phiền gì đâu ạ !
! Con mới là người làm phiền bạn ấy .
- Thôi con cứ nói vậy . Bác cúp máy nha , gửi lời hỏi thăm sức khỏe của bác tới bé Thanh .
- Dạ cháu chào bác ạ .
Mama nó cúp máy miệng cười tươi như hoa hồng mới nở "Công nhận bé Thanh chơi chiêu này hay thật !
! Con rễ tương lai cố lên con !
!
". Hắn vừa cúp máy xong thì :
- Nè lấy hộ tôi cái khăn đi _ Giọng nó từ trong bếp vang ra .
- Ừ .
Hắn lấy khăn vội chạy vào trong bếp đưa cho nó , thì cũng vừa lúc nó quay lại nhìn . bốn con mắt nhìn nhau , hai trái tim loạn nhịp , đang gây cấn thì :
- Á nóng quá .
- Trời đưa đây coi _ Hắn vội cầm cái tay nó chạy lại vòi nước .
- Sao cậu hậu đậu thế không biết .
- Đâu phải tại ...
. tại tôi đâu tại cậu cứ đứng đó không chịu đưa cái khăn tôi bắt nồi cháo xuống , nó sôi trào ra mà con trách người ta _ Nó đỏ mặt một phần vì chàng đang nắm tay , một phần vì bị mắng .
- Ừ thì tại tôi được chưa _ Hắn vừa nói vừa thổi thổi ngón tay bị phỏng .
Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn dành cho mình thì tim nó lại đập một ngày một nhanh hơn . Thấy lâu quá mà hắn chưa thả tay mình ra nó nói :
- Nè tôi hổng sao nữa rồi , cậu bỏ tay tôi ra được chưa vậy ???
- À .
.
. xin lỗi , mà sao tôi phải xin lỗi cậu nhỉ? Thôi dọn ra đi tôi lên kêu bé Thanh xuống _ Hắn vội quay đi giấu cái mặt đang ngượng của mình .
" Cậu ta bị sao thế nhỉ ??? Chắc bé Thanh đang bệnh nên lo ??" nó thầm nghĩ , trong lòng vui vui vì lúc nãy hắn lo cho nó mà .
Tại bàn ăn :
- Trời ơi chỉ có cháo thôi hả .
- Chứ sao bé Thanh bệnh nên phải ăn cháo .
- Nhưng tôi đâu có bệnh sao phải ăn cháo , sao cậu không nấu vài món ăn với cơm .
- Thì tại.
.
tôi biết nấu cháo hông à!
- Trời ơi !
!
! Vậy mà lanh cha lanh chanh đòi nấu .
- Tôi .
.
.
- Thôi hai người đừng cãi nhau nữa Thanh mệt quá .
- Bé Thanh mệt hả ??? Hay là đi nghỉ .
- Dạ hông nghỉ đâu , cô giáo nói với Thanh là mệt mà đi nghỉ là càng mệt thêm , tốt nhất là nên chơi game để khỏi mệt ý ( Su : Cô nào nói dạ ). Vậy nên tí ăn cháo xong Thanh lại chơi game nha Hai .
- Ủa có vụ này sao ta , sao cô giáo mình hông vậy ta, Thịnh?
- Hỏi tôi tôi biết hỏi ai , lần đâu nghe chuyện này .
- Hức.
.
. hức hai người hổng tin Thanh phải hông? ( Su : Điên hay sao mà tin nhóc )
- Đâu có đâu bé Thanh ngoan , nói gì cũng đúng hết trơn .
- Ừ đúng rồi đó ăn xong Hai chơi game với bé Thanh nha chịu hông ??
- Dạ chịu .
- Nè nhà cậu có đồ mặc hông tôi tắm sáng giờ mặc đồ này nóng quá .
- Cậu nghĩ tui là con gái hay con trai mà có đồ cho cậu . Thôi lên tủ lấy đồ tôi mặc đỡ đi .
- Ờ vậy tôi lên phòng bé Thanh tắm .
30 phút sau :
"Chết rồi mình chưa lụm đồ mà nhảy vô tắm , giờ sao đây ta , thui kệ hai anh em họ chơi dưới kia chắc hổng lên đâu? Mình chạy qua phòng hắn lấy vậy " Nó ngẫm nghĩ rồi quấn cái khăn chạy qua phòng hắn .
Ở dưới lầu :
- Hai ơi !
! Thanh chán chơi game rồi , bây giờ Thanh muốn đọc truyện cơ , Hai lên phòng lấy truyện cho Thanh đọc đi .
- Ờ để hai chạy lên lấy .
Hắn lật đật chạy lên phòng lụm quyển truyện cho em trai cưng của mình . Vừa chạy vào hai mắt căng to ra , hắn nhìn nó , nó nhìn hắn rồi nhìn xuống dưới thấy thân mình chỉ vỏn vẹn một cái khăn trắng :
-ÁAAAAAAAAAAAAA_ Nó và hắn đồng thanh .
- Tôi xin lỗi .
.
. tôi chỉ lên lấy quyển truyện .
- Đồ dê xồm kia , còn đứng đó hảaaaaaa!
!
!
!
Hắn lật đật bước ra khỏi phòng , thở hồng hộc đặt tay lên ngực "Sao tim đập nhanh dữ vậy nè ??? Ơ mà mình có lỗi hả ?? Sao nhỏ đó ở đây ??? Đây là phòng mình mà ?? Sao mình phải xin lỗi chứ ???" Nghĩ vậy hắn mở cửa bước vào :
- Nè cậu sao tôi phải Xin .
.
.
.
.
.
lỗi _ Mắt hắn mở to trao tráo nhìn vào nó , nó cũng nhìn lại rồi điệp khúc hét lại bắt đầu nhưng lần này chỉ có mình nó :
- ÁAAAAAAAAAAAA. Tên dê xồm cậu còn vô lại nữa à.
Ở dưới lầu thiên thần của chúng ta "Yeah!
! Kế hoạch một đã thành công , kaka Thanh quả là thông minh . Tiếp tục thôi" . Bé Thanh chạy lại ổ điện thò tay gạt cầu dao xuống , căn nhà phút chốc rơi vào bóng tối . Ở trong phòng nó sợ sợ lắm , sợ bóng tối mà nói đúng hơn sợ ma , nó bắt đầu khóc và khóc . Hắn ở ngoài phòng , biết nó sợ vội mở cửa phòng chạy vào :
- Nè Hy cậu ở đâu vậy?
- Hic hic tớ ở đây nè , tớ sợ quá Thịnh ơi.
- Chờ tí tớ lại ngay _ Hắn thoáng thấy nó ngồi sát bên cửa sổ . May nhờ có ánh sáng mập mờ của ánh trăng không thì cũng chẳng biết nó ở đâu .
Hắn tiến lại gần bên nó , ôm nó vào lòng , nó sợ lắm nhưng vẫn nhận ra rằng hắn đang ôm nó , lần đầu tiên ư ?? Không lần thứ hai rồi . Hồi nhỏ cũng đã có một lần tương tự như vậy , từ lần đầu tiên đó nó đã ngộ nhận rằng hắn chính là hoàng tử của mình sẽ bảo vệ mình .