Bắc Thần không ngờ cha mình lại rộng lượng như vậy, nhưng ông cũng không nói gì, dù sao những người thân này cũng đã hào phóng cho vay khi nhà cậu gặp khó khăn.
Bọn họ cũng không phải là gia tộc giàu có gì, nhất là chú ba từng bỏ ra 80.
000 tệ để chữa bệnh cho cậu, loại ân tình này gọi là giúp đỡ kịp thời, bây giờ cậu đã thịnh vượng, cũng không thể báo đáp đủ cho chú ba.
"Không được, anh hai anh đưa nhiều quá, vậy thì làm như vậy đi! Em lấy một trăm vạn, còn lại anh lấy về, nếu không em cảm thấy hơi bất an.
"
Bắc Quốc Dân do dự một chút, sau đó kiên quyết nói.
Trên thực tế, lễ vật đính hôn của con trai ông vẫn còn thiếu 150.
000 nhân dân tệ, với tiền này, mọi vấn đề đều có thể được giải quyết.
Nhưng người em thứ ba lương thiện do dự một lát vẫn từ chối!
“Chú ba, cầm đi! Bây giờ cháu không thiếu tiền. Hồi đó nhà cháu nghèo lắm, chú phải biết số tiền chú cho nhà cháu mượn trong thời gian ngắn khó có thể trả lại cho chú, nhưng khi đó chú vẫn cho nhà cháu mượn nó không chút do dự! Cháu thực sự rất biết ơn chú, nếu không có sự giúp đỡ của chú, cháu có thể đã chết từ lâu rồi, số tiền ít ỏi này cũng chẳng là bao! "
Bắc Thần lại đẩy tiền cho chú thứ ba của mình.
Bắc Thần nói xong lời này, mọi người đều không còn lo lắng nữa, lần lượt cất tiền đi.
Tuy rằng bề ngoài không có biến hóa, nhưng Bắc gia càng đoàn kết hơn, đây là một chuyện tốt.
Buổi chiều người nhà Bắc Thần còn ở huyện trấn, tối hôm qua bọn họ đã bàn bạc việc mua một căn nhà mới ở huyện trấn, căn nhà đổ nát họ đang ở bây giờ không thể ở được.
Bắc Thần sẽ không nói như vậy trước đây, bởi khi đó cậu không thể làm được gì cả!
Nếu bây giờ vẫn như vậy, nói thật Bắc Thần sẽ xem thường chính mình, nếu một ngày nào đó cậu trở nên nổi tiếng, tất cả những thứ này có thể sẽ trở thành thứ để dư luận đàm tiếu xấu về cậu.
“Bố, giá nhà trong huyện không cao, con nghĩ con sẽ mua một căn biệt thự thôi! Tổng chi phí chỉ hơn một triệu, chỉ cần bố mẹ sống tốt thì con mới yên tâm. Bây giờ bố đi cùng con chắc chắn là không thực tế, con vẫn thuê nhà ở Dương Thành, có thể sẽ không ở lại Dương Thành lâu. Con không biết cuối cùng mình sẽ định cư ở đâu, có thể là Thượng Hải hay Bắc Kinh. Vậy là chỉ một bước thôi, khi về con sẽ có chỗ ở, người thân của con đều ở đây, chúng ta cũng không thiếu tiền mà.
"
Bắc Thần chân thành thuyết phục cha, khó trách nhà bọn họ đã nghèo quá lâu nên cậu lo cha mình không dám đồng ý!
Cuối cùng, Bắc Linh đã giúp đỡ cậu và cậu đã có thể nói chuyện thông qua bố, bởi mẹ cậu thì luôn nghe lời bố!
Cả nhà đều đồng ý nên bọn họ bắt đầu tìm nhà!
Nhưng loại chuyện này không phải ngày hai ngày có thể làm xong, mua nhà sau có thể cần phải sửa sang lại, ước chừng phải mất một thời gian, Bắc Thần không thể suốt ngày ở nhà.
Buổi tối họ không về nên đặt hai phòng ở khách sạn Long Thuận, mỗi phòng có giá 380 nhân dân tệ nhưng cậu phải trả giá bằng mạng sống để thuyết phục bố mẹ ngủ ở đây, vì trước họ chưa ngủ ở nơi đắt tiền như vậy bao giờ.
Dưới sự kiên trì của Bắc Thần, họ không thể làm gì được, Bắc Thần biết rằng thói quen nên được hình thành từ từ, nên hiện tại không cần phải vội vàng.
Buổi tối, lẽ ra Bắc Thần và bố phải ở cùng phòng, còn Bắc Linh và mẹ cũng ở cùng phòng, nhưng Bắc Thần có việc phải làm nên đã gọi Bắc Linh tới trước.
"Bắc Linh, đây là thuốc nhập khẩu bác sĩ họ kê từ bệnh viện, em uống đi để xem tác dụng thế nào? Anh nghe bác sĩ nói sẽ có tác dụng ngay lập tức.
"
Bắc Thần đã lấy ra những viên thuốc chữa bách bệnh từ không gian gắn liền với hệ thống, đưa cho Bắc Linh rồi rót một ly nước.
Bệnh của Bắc Linh nên được điều trị từ từ, nhưng nếu anh ta có phương tiện tốt hơn, tại sao không sử dụng nó cho gia đình mình?
Nhân tiện, anh ta cũng có thể biết tác dụng mạnh mẽ của ma dược do hệ thống sản xuất, vẫn còn hai viên thuốc, một viên anh ta đã đặt mua, là cho Dương Khiết. Viên còn lại khi thời cơ đến anh sẽ uống, đây là vật cứu mạng và phải được sử dụng ở mức tối đa có thể!
“Được rồi, anh ơi, thuốc nhập khẩu này bây giờ cũng ở dạng viên phải không?”
Mặc dù Bắc Linh cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cô vẫn ăn nó không chút do dự vì tin tưởng tuyệt đối vào anh trai mình.
"Em có cảm thấy gì không?" Bắc Thần nhanh chóng hỏi khi nhìn thấy em gái mình đang ăn nó.
"Ồ, em mới uống thôi. Thuốc còn ở trong cổ họng, làm sao em đã cảm nhận được gì? Này, không, em cảm thấy!
"
Bắc Linh chỉ muốn nói rằng cô ấy không cảm thấy gì, nhưng đột nhiên cô ấy lại cảm thấy.
"Nó làm gì? Cảm thấy như thế nào?" Bắc Thần cũng rất lo lắng.
"Toàn thân em cảm thấy hơi nóng, như có một dòng nước nóng chảy qua cơ thể, mắt em ngứa ngáy.
"
Bắc Linh nói lời này, đang định dụi mắt, lại bị Bắc Thần bắt được.
Nếu ngứa nghĩa là đang được điều trị, em không được chà xát bừa bãi.
"Đừng xoa, chỉ cần kiên nhẫn, một lát sẽ ổn thôi. Mắt em có bệnh, nếu thuốc có tác dụng, nhất định sẽ có phản ứng.
"
"Ôi chao, em cần đi vệ sinh.
"
Bắc Thần còn chưa nói xong, Bắc Linh đột nhiên hét lớn, đứng dậy chạy vào toilet.
"Con bé này!
" Bắc Thần mỉm cười lắc đầu.
Chẳng bao lâu, trong toilet vang lên tiếng ùng ục, mùi hôi cũng từ khe cửa xông ra, mùi "Tuyệt vời"!
"Anh ơi, giúp em bật máy lọc gió, vừa rồi em quên bật!
"
Tốt lắm, chẳng trách, mùi nồng nặc như vậy, Bắc Thần cảm giác như mình chạy tới thông gió, sau đó mở cửa ra vào và cửa sổ để thông gió, điều này khiến cậu dễ chịu hơn.
Mười phút sau, Bắc Linh cảm thấy mình nhẹ đi ít nhất năm cân, toàn thân nhẹ nhõm.
"Em cảm thấy thế nào?" Bắc Thần hỏi.
"Anh ơi, em cảm thấy thật tuyệt vời. Em chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu hơn thế. Mắt em không còn mờ nữa, đầu óc em rất minh mẫn, giờ em có thể nhớ lại những cuốn sách mà em đã đọc trước đây.
"
Bắc Linh có một chút khó tin.
"Anh ơi, thuốc này có tác dụng tốt thế à? Kỹ thuật bây giờ tiên tiến quá à? Anh mua thêm mấy viên nữa nhé?"
"Em gái, anh đã lừa dối em, loại thuốc này rất hiếm và rất đắt, mười triệu một viên cũng không mua được, anh lấy từ Dương Thành. Chỉ cần khỏi bệnh, đừng nói bậy ! Viên thuốc thứ hai anh không có, nếu em không phải là em gái anh, anh cũng không thể đưa thuốc đó cho em. Anh trai của em và em đã được chữa khỏi bằng thuốc này.
"
Bắc Thần bịa ra những lời vô nghĩa, nhưng Bắc Linh lại thực sự tin vào điều đó, chủ yếu là vì loại thuốc này thực sự có tác dụng mạnh mẽ!
“Nhân tiện, em ơi, anh sẽ chuyển 1 triệu vào thẻ của em, sau này sẽ chuyển 2 triệu vào thẻ của bố. Nhiệm vụ của em là trông nom bố mẹ, mua nhà, sửa sang nhà cửa. Nếu sau này không có tiền thì cứ bảo anh, anh sẽ chuyển vào thẻ của em. Có nhiều khoản chi tiêu mà bố mẹ không chịu bỏ tiền vì tiếc nên em phải xem xét để tự mình biết đấy! Ngoài ra, anh còn nói trí óc của em giờ còn trẻ, cần nâng cấp bản thân lên, em hãy xem sách giáo khoa cấp 3, sau khi học xong chúng anh sẽ tìm trường đại học cho em theo học. "
Sau khi bảo em gái trở về phòng, cậu liên tục nói với bố rằng bây giờ không cần phải chịu đựng gì vất vả thêm nữa!
Cậu không tham gia vào việc sửa nhà nữa mà để bố mẹ với em gái làm nốt, sau khi nhìn thấy sức mạnh của viên thuốc chữa bách bệnh, cậu ta nóng lòng muốn quay trở lại Dương Thành.
Cậu muốn tìm lại cô gái câm điếc đã cho cậu cuộc sống thứ hai càng sớm càng tốt để phục hồi cô ấy, điều này đã trở thành nỗi ám ảnh của Bắc Thần.
Ngày hôm sau Bắc Thần chuyển tiền cho bố và em gái, 50 vạn anh đưa trước đó đã dùng hết 320.
000 tệ, còn sót lại một ít.
Với hơn 3 triệu nhân dân tệ trong thẻ, bố mẹ và em gái có thể sống thoải mái ở quận nhỏ này!
Sau khi sắp xếp xong tất cả chuyện này, Bắc Thần cũng đặt chân lên tàu cao tốc trở về Dương Thành!
Điều cậu không biết là ba bài hát của cậu đã bị cư dân mạng cắt thành vô số phiên bản và lưu hành trên mạng trở thành trào lưu hot.
Vì cậu ấy không tải lên nền tảng âm nhạc nên cư dân mạng không tải được.
Cậu ấy còn chưa đăng ký trên mạng xã hội weibo ( weibo là mạng xã hội phổ biến của Trung Quốc), nếu cư dân mạng muốn tìm cậu ấy thì chỉ có thể đợi ở phòng phát sóng trực tiếp.
Đột nhiên toàn bộ cư dân mạng trên Internet đang tìm kiếm chàng trai trẻ tên Bắc Thần này.