“Nhóc Giang cậu đừng đùa nữa, tôi nào có y thuật cao siêu tới vậy, à không, phương pháp châm cứu!
” Mao Cao Minh nói.
Anh ta ngay cả chuyện chữa thế nào cũng không biết!
Nói ra lại xấu hổ, nếu như bệnh nhân này tới chỗ anh ta trị bệnh thì anh ta vẫn khuyên ông ấy tới khoa não thần kinh.
Giang Hoa Đình tràn đầy lòng tin nói: “Tôi chỉ dẫn, anh chỉ cần đâm kim thôi là được!
”
Chỉ dẫn!
Hai mắt bác gái sáng bừng lên, ánh sáng lúc nãy vừa mới ảm đạm lại lần nữa sáng lên! Chẳng qua bà cũng không quên cảnh mấy con chuột bạch vừa mới chết.
“Bác sĩ Giang, cậu có nắm chắc không?”
Giang Hoa Đình lộ ra nụ cười đáng yêu: “Tất nhiên.
”
Phần hốc mắt cũng cong lên luôn, rất đẹp mắt cũng làm cậu càng có vẻ trẻ tuổi hơn.
Nhưng nụ cười thế này lại làm bác gái yên lòng hơn: “Được, tôi tin tưởng cậu!
” Dứt lời đôi mắt sáng lấp lánh của bác gái nhìn chằm chằm về phía Mao Cao Minh.
Mao Cao Minh hò hét trong lòng: Tôi không tin bản thân tôi á!
Đáng tiếc không ai có thể nghe được tiếng hét trong lòng anh ta.
Nghê Thiên Dương cũng muốn nhìn xem Giang Hoa Đình đến cùng chữa trị thế nào, ung dung tự tin như thế cộng thêm lời nói có đạo lý rõ ràng chừng mực nói không chừng chàng trai đi cửa sau này cũng thật sự có chút tài năng.
“Vậy nhóc Mao tới đi.
”
Mao Cao Minh khóc không ra nước mắt, anh ta cảm thấy bản thân là tới để đội nồi lỡ như vị bệnh nhân này có chuyện gì, người đâm kim là anh ta đó! Giang Hoa Đình chỉ động mồm mép mà thôi!
Lẽ trời ở đâu?!
Lúc này Giang Hoa Đình nói: “Dì xinh đẹp, tôi phải nói rõ với hai người trước một chút ha, bởi vì người châm cứu không phải là tôi nên tôi cần cam kết của hai người.
”
Bác gái vội nói: “Cam kết gì?”
“Dù cho hiệu quả chữa trị không tốt hai người cũng không được tìm vị bác sĩ Mao này gây phiền phức.
”
Trong chớp mắt Mao Cao Minh hết sức cảm động.
Bác gái nhìn về phía cụ ông nhà mình hỏi ý kiến của ông.
Giang Hoa Đình lại nói: “Đúng rồi, bệnh của ông chú đã rất nghiêm trọng rồi nếu như không chữa trị sớm, lại phát bệnh lần nữa có lẽ sẽ dẫn tới chứng phát cuồng, cho dù là tôi cũng không thuốc gì có thể cứu chữa được.
”
Cậu nói là thật, đồng thời tái phát chứng điên cuồng thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Mấy lời thế này có lẽ bác gái đã từng nghe rồi chẳng qua được nói từ miệng của Giang Hoa Đình thì không hiểu sao lại có thêm mấy phần thuyết phục, hai vợ chồng bàn bạc một lúc đã có đáp án.
“Chúng tôi ký giấy cam kết.
”
Dù sao những chỗ khác cũng nói là không thể cứu nữa vậy còn không bằng ở đây đánh cược một lần, chữa ngựa chết như ngựa sống mà thôi!
Sau khi ký giấy đồng ý và giấy cam kết thì Giang Hoa Đình bắt đầu chỉ dẫn Mao Cao Minh đâm kim.
“Có biết huyệt Đại Trữ không?
Mao Cao Minh mờ mịt chớp chớp mắt: “Huyệt Đại Trữ hả?”
Nghê Thiên Dương bị phản ứng của Mao Cao Minh chọc cho tức tới đầu tóc sắp dựng hết cả lên! Nhóc Mao này lúc đi học đến cùng đã học những thứ gì?! Lúc ở đi làm ở bệnh viện đến cùng đã làm gì rồi?! Chẳng phải cậu ta rảnh rỗi nhất sao?!
À, không đúng, bây giờ rảnh rỗi nhất là nhóc Giang...
.
Giang Hoa Đình cũng không chê cười anh ta, vừa chỉ trên người ông chú vừa nói: “Huyệt Đại Trữ là ở Kinh Túc Thái Dương Bàng Quang của phần cổ, chỗ này.
.
.
”
“Đúng, là chỗ này, đâm kim.
”
Lời nói của Giang Hoa Đình làm Mao Cao Minh theo phản xạ có điều kiện mà đâm kim vào dưới da của ông chú, tay nhanh hơn não, lúc phản ứng lại vẻ mặt của Mao Cao Minh tái mét luôn.
Tại sao lại tái? Tất nhiên bởi vì anh ta sợ đó!
Lỡ như làm theo lời của Giang Hoa Đình giống như cậu ta vừa đâm kim là chết người thì sao?
Mao Cao Minh không dám buông kim ra từng chút một liếc nhìn ông chú chỉ cần đối phương có phản ứng gì không đúng thì anh ta sẽ rút kim ngay!
Nhưng mà kỳ tích đã xảy ra!
Cảnh tượng ông chú bị chứng điên này có vẻ mặt tái xanh biến thành màu xám trong tưởng tượng của Mao Cao Minh cũng không hề xuất hiện, mà trái lại là ngũ quan đang xoắn lại với nhau lại từ từ thả lỏng, nước miếng chảy không ngừng cũng bắt đầu ít đi.
.
.
Bác gái kinh ngạc tới há hốc miệng, Nghê Thiên Dương cũng âm thầm gật đầu.
Mao Cao Minh kích động tới mức suýt chút run tay nhưng anh ta liều mạng giữ chặt được!
Chỉ có Giang Hoa Đình cau mày nói: “Còn chưa đủ, sâu thêm 0.
3 mm nữa, vê kim.
”
Mao Cao Minh lập tức làm theo, lần này anh ta đã không còn nghi ngờ Giang Hoa Đình nữa chẳng qua anh ta cũng phân tâm chú ý tới vẻ mặt của ông chú.
“Tập trung!
” Giang Hoa Đình quát lên!
Trái tim của Mao Cao Minh run lên vội vàng thu ánh mắt lại tập trung lên cây kim mảnh trên tay.
Sau đó Giang Hoa Đình bảo Mao Cao Minh dùng châm cứu đâm hai bên Kinh Túc Thái Dương Bàng Quang đồng thời châm cứu huyệt Đới Mạch cách eo ba tấc.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Hoa Đình tinh thần của Mao Cao Minh càng ngày càng tập trung thủ pháp cũng bắt đầu thành thục hơn, Nghê Thiên Dương gật đầu, cao sâu khó lường, y thuật cũng không giống với vẻ ngoài non nớt của cậu ấy.
Bác gái thấy mặt của ông cụ nhà mình khôi phục vẻ bình thường, tay chân cũng có thể cử động bình thường, vẻ mặt cũng càng ngày càng tốt thì mừng rỡ tới mức khóc không thành tiếng!
Bệnh này đã hành hạ hai vợ chồng quá lâu rồi, một khi phát bệnh là không thể làm gì được!
Bác gái cảm động tới mức gương mặt tràn ngập nước mắt, ông chú cũng kích động tới mức đứng từ trên xe lăn lên nhưng ông chỉ vừa mới khỏi cơ thể vẫn suy yếu, Giang Hoa Đình vội đè ông ngồi xuống.
“Được rồi, về nhà cẩn thận dưỡng bệnh sau này sẽ không phát bệnh nữa.
” Giang Hoa Đình nói.
Ông chú lau nước mắt nói: “Bác sĩ Giang, cậu quả thực là thần y mà! Gặp được cậu là may mắn của tôi, cậu là thần may mắn của tôi!
”
Cả người Giang Hoa Đình hơi chấn động cảm giác như trên người đã bớt gì gì đó lại nhiều thêm chút gì đó.
Lần đầu tiên có người nói cậu không phải là thần xui xẻo mà là thần may mắn.
Nụ cười trên môi Giang Hoa Đình càng rạng rỡ hơn.