Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Cập nhật: 06/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,973
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Đáp lại cho niềm hy vọng mong manh của Kỳ An chỉ là những tín hiệu không thể liên lạc từ số máy của Châu Tuệ.

Kỳ An quỵ ngã ôm lấy lồng ngực đau đớn gọi tên Châu Tuệ giữa sân bay Đại Hưng,

nước mắt thay nhau lăn dài trên gương mặt rồi nhỏ thành từng giọt thấm xuống lòng đất.

Từng dòng người qua lại giữa sân bay nhìn về hình ảnh của anh không tránh được sự thương cảm xót xa.

Anh vừa gào khóc vừa lẩm nhẩm như không muốn tin vào sự thật tàn khốc lúc này:

“Châu Tuệ!

Em không thể chết!

Anh không tin!

Em không thể chết như vậy được!

Đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày báo đài đưa tin về tai nạn của chuyến bay AH317.

Các trang mạng không ngừng cung cấp thông tin chi tiết từ tai nạn thảm khốc đó,

hình ảnh trục vớt các mảnh vỡ máy bay và thi thể các nạn nhân xấu số không còn nguyên vẹn lan tỏa khắp các phương tiện truyền thông trở thành đề tài bàn tán xôn xao trong dư luận cả nước.

Kỳ An nằm sóng soài trên trên sàn nhà,

tàn thuốc lá,

vỏ lon bia,

chai rượu rỗng nằm ngổn ngang khắp góc phòng giữa bầu không khí vô cùng ảm đạm.

Thời gian càng trôi qua mà mọi tin tức về Châu Tuệ đều bặt vô âm tín,

điều đó càng giúp anh nhận ra sự thật cô đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa!

Nước mắt Kỳ An lan dài trên gương mặt phờ phạc cùng hàm râu đã mọc dài hơn trông già nua nhếch nhát cũng chẳng thèm buồn cạo,

đến nay anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật về cái chết của Châu Tuệ.

Anh tự hỏi vì sao ông trời lại có thể đối xử với người con gái anh yêu bất công đến thế?Cô chỉ mới tìm lại được nguồn năng lượng tích cực chưa được bao lâu thì phải bỏ mạng oan uổng trên chuyến bay tử thần,

số phận có thể nghiệt ngã và dồn con người đến bước đường cùng như vậy sao?

Anh không ngờ rằng lần ra sân bay tiễn Châu Tuệ qua New York cũng là lần cuối anh được gặp mặt cô.

Hơn mười năm rồi!

Hơn mười năm đơn phương và chờ đợi cô,

tiếng yêu vẫn chưa thốt thành lời thì cô lại ra đi mãi mãi.

Kỳ An tự trách bản thân đã không thể bước qua rào cản của sự tự ti mà bày tỏ tình yêu của mình dành cho Châu Tuệ.

Nếu anh mạnh dạn yêu cô và theo đuổi cô thì ắt hẳn mọi chuyện đã khác,

cô sẽ không đắm chìm trong đoạn tình yêu đầy mù quáng với Phong Lâm Vũ như con thiêu thân tự lao mình vào trong biển lửa.