Chương 1 - Anh Có Ký Tên Không?
Chương 2 - Đám Cưới
Chương 3 - Tôi Muốn Ngủ Với Cô
Chương 4 - Lén Lút Gặp Siêu Mẫu
Chương 5 - PhongThiếu Đã Lên Hot Search
Chương 6 - Cô Đang Ghen Hay Sao?
Chương 7 - Cá Voi Xanh!Anh Đang Ở Đâu?
Chương 8 - Nụ Hôn Đầu
Chương 9 - Hỗn Chiến Ở Brunei
Chương 10 - Anh Mơ Gì Thế?
Chương 11 - Âm Mưu Của Bạch Tử Kỳ
Chương 12 - Rơi Vào Bẫy
Chương 13 - Đêm Định Mệnh (H)
Chương 14 - Để Xổng Con Mồi
Chương 15 - Trừng Phạt
Chương 16 - Chân Đại Ca Gãy Rồi!
Chương 17 - Lời Tỏ Tình Bị Từ Chối
Chương 18 - Khi Nào Có Em Bé?
Chương 19 - Mẹ Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa!
Chương 20 - Happy Trip
Chương 21 - Có Một Tổng Tài Rất Lạ!
Chương 22 - Hôn Kiểu Pháp
Chương 23 - Chuyến Đi Bất Ổn
Chương 24 - Mùi Thuốc Lá
Chương 25 - Lạc Châu Viên
Chương 26 - Cuộc Tấn Công Bất Ngờ
Chương 27 - Hình Xăm Và Vết Sẹo Cũ
Chương 28 - Anh Ấy Là Cá Voi Xanh!
Chương 29 - Khi Ác Nữ Dịu Dàng
Chương 30 - Cô Ta Mặc Váy Quá Ngắn!
Chương 31 - Học Nấu Ăn
Chương 32 - Sinh Nhật Đáng Nhớ!
Chương 33 - Sẽ Không Bỏ Cuộc!
Chương 34 - Em Đã Thay Đổi!
Chương 35 - Gặp Lại Tiệp Trân
Chương 36 - Đừng Hòng Trốn Chạy!
Chương 37 - Hãy Trở Thành Người Phụ Nữ Của Tôi!
Chương 38 - Cô Không Có Tư Cách Để Ghen!
Chương 39 - Vụng Trộm
Chương 40 - Mèo Đen Thích Xù Lông
Chương 41 - Cuộc Gọi Giữa Đêm
Chương 42 - Xương Rồng Trong Tim
Chương 43 - Thân Phận Của Kỳ An
Chương 44 - Sự Thật Nghiệt Ngã
Chương 45 - Công Khai
Chương 46 - Thợ Săn Và Con Mồi
Chương 47 - Em Chỉ Yêu Đàn Ông Ác!
Chương 48 - Tình Yêu Vĩnh Cửu
Chương 49 - Cô Thật Là Trẻ Con!
Chương 51 - Em Cũng Biết Đau!
Chương 52 - Đừng Gọi Tên Hắn Nữa!
Chương 53 - Những Dấu Hôn Đỏ
Chương 54 - Hãy Theo Dõi Cô Ta!
Chương 55 - Cô Hãy Rời Xa Anh Ấy!
Chương 56 - Bẫy Trong Bẫy
Chương 57 - Ai Là Thủ Phạm?
Chương 58 - Món Quà Đặc Biệt
Chương 59 - Cô Thật Là Ghê Tởm!
Chương 60 - Giấc Mơ Hoang Đường
Chương 61 - Con Hãy Biết Yêu Thương Bản Thân!
Chương 62 - Tôi Muốn Thu Mua Lạc Châu Viên!
Chương 63 - Cô Thật Là Ngang Ngược!
Chương 64 - Hãy Ký Tên Vào Đây!
Chương 65 - Đánh Mất Lạc Châu Viên
Chương 66 - Tôi Không Nhận Lấy Cổ Phần Này!
Chương 67 - Bạch Tử Kỳ Lại Ra Tay!
Chương 68 - Cái Giá Phải Trả
Chương 69 - Tôi Không Muốn Nhìn Thấy Cô!
Chương 70 - Huynh Đệ Tương Tàn
Chương 71 - Không Muốn Thừa Nhận!
Chương 72 - Đến Thăm Lạc Châu Viên
Chương 73 - Nỗi Đau Quá Lớn
Chương 74 - Chấp Nhận Buông Tay
Chương 75 - Ly Hôn
Chương 76 - Hồi Ức Tuổi Thơ
Chương 77 - Tôi Sẽ Đến New York!
Chương 78 - Mùi Nước Hoa Lạ
Chương 79 - Chuyến Bay Định Mệnh
Chương 80 - Anh Sẽ Đòi Lại Công Bằng Cho Em!
Chương 81 - Sự Thật Phơi Bày
Chương 82 - Anh Đã Sai Rồi!
Chương 83 - Những Ký Ức Về Em
Chương 84 - Khải Hoàng Phải Là Của Tao!
Chương 85 - Sao Anh Lại Phản Bội Em?
Chương 86 - Em Còn Lại Gì?
Chương 87 - Chất Bột Trắng Trong Lọ Thủy Tinh
Chương 88 - Đứa Cháu Trai Hắc Hóa
Chương 89 - Cha Ơi!Đừng Bỏ Con!
Chương 90 - Cô Đã Mang Thai!
Chương 91 - Mẹ Mất Con Rồi!
Chương 92 - Lời Gửi Gắm Sau Cùng
Chương 93 - Nước Mắt Cô Dâu
Chương 94 - Làm Ơn Cho Tao Được Chết!
Chương 95 - Lễ Chuyển Nhượng Cổ Phần Thời Đại
Chương 96 - Tuyết Chưa Tan
Chương 97 - Ai Rồi Cũng Sẽ Hạnh Phúc!
Chương 98 - Gặp Lại Em
Chương 99 - Có Hận Cũng Phải Ở Bên Anh!
Chương 100 - Phong Tổng Bị Cảm Rồi!
Chương 101 - Mày Có Tư Cách Gì?
Chương 102 - Đừng Rời Xa Anh!
Chương 103 - Người Tôi Yêu Là Châu Tuệ
Chương 104 - Hoa Hồng Baccara
Chương 105 - Anh Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!
Chương 106 - Cùng Nhau Đến Seoul
Chương 107 - Ổ Khóa Tình Yêu
Chương 108 - Đổi Phòng
Chương 109 - Món Đồ Chơi Dành Tặng Em
Chương 110 - Trận Chiến Công Bằng
Chương 111 - Bữa Tiệc Bất Ổn
Chương 112 - Đánh Ghen
Chương 113 - Chú Chó March
Chương 114 - Âm Mưu Của Cô Em Họ
Chương 115 - Em Chỉ Được Ăn Tôm Của Anh!
Chương 116 - Nến,Hoa Hồng Và Em
Chương 117 - Lời Trái Tim Muốn Nói
Chương 118 - Cuộc Thương Lượng Cùng Siêu Mẫu
Chương 119 - Bạo Loạn Tại Thiên Á
Chương 120 - Siêu Mẫu Lên Tiếng Tố Cáo
Chương 120 - Siêu Mẫu Lên Tiếng Tố Cáo
Chương 121 - Thiên Á Tạm Thời Đóng Cửa
Chương 122 - Biển Đêm
Chương 123 - Diệu Kế
Chương 124 - Gạ Tình
Chương 125 - Chị Chị Em Em
Chương 126 - Anh Không Yêu Triệu Nhiên
Chương 127 - Chìm Trong Biển Lửa
Chương 128 - Ngày Tàn Của Siêu Mẫu
Chương 129 - Cùng Về Liêu Ninh
Chương 130 - Anh Không Biết Bơi!
Chương 131 - Ma Nữ Cúc Hiên
Chương 132 - Ôm Anh Thật Chặt
Chương 133 - Sa Cơ Thất Thế
Chương 134 - Làm Người Mẫu Live Stream Cho Em
Chương 135 - Bạn Trai Của Sếp
Chương 136 - Không Thể Mất Em!
Chương 137 - Giao Dịch Thể Xác
Chương 138 - Váy Cưới
Chương 139 - Buổi Lễ Ký Tặng Tiểu Thuyết
Chương 140 - Hắn Chết Rồi!
Chương 141 - Trong Cơn Say
Chương 142 - Hứa Với Anh Là Em Sẽ Hạnh Phúc!
Chương 143 - Trong Cơn Giông Bão
Chương 144 - Tim Vỡ,Tình Tan
Chương 145 - Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tao!
Chương 146 - Anh Không Muốn Chia Tay
Chương 147 - Tình Yêu Ngang Trái
Chương 148 - Giấc Mơ Biển
Chương 149 - Tôi Tên Tiểu Hoa
Chương 150 - Sóng Tình
Chương 151 - Đoạn Tuyệt
Chương 152 - Anh Sẽ Là Ác Quỷ
Chương 153 - Giam Cầm
Chương 154 - Hoa Bách Hợp Và Mùi Máu Tanh
Chương 155 - Màn Trừng Phạt Đáng Sợ
Chương 156 - Tìm Ra Manh Mối
Chương 157 - Người Làm Vườn Bất Đắc Dĩ
Chương 158 - Nơi Này Có Anh
Chương 159 - Trở Về Thăm Lạc Châu Viên
Chương 160 - Hãy Gọi Tên Anh
Chương 161 - Muốn Được Em Bón Cháo Cơ!
Chương 162 - Một Lần Nữa Ta Yêu
Chương 163 - Hai Năm Sau
Chương 164 - Châu Tiểu Thư Lại Ghen Rồi!
Chương 165 - Trú Mưa
Chương 166 - Ớt Tình Yêu
Chương 167 - Người Phụ Nữ Bí Ẩn
Chương 168 - Lời Cầu Hôn
Chương 169 - Bộ Ngực Silicon Của Tôi!
Chương 170 - Hôm Nay Mình Cưới
Chương 171 - Dỗ Dành Chồng Yêu
Chương 172 - Cặp Song Sinh
Chương 173 - Tắm Uyên Ương
Chương 174 - Em Vẫn Chờ Anh (END)
Chương 1 - Anh Có Ký Tên Không?
Chương 2 - Đám Cưới
Chương 3 - Tôi Muốn Ngủ Với Cô
Chương 4 - Lén Lút Gặp Siêu Mẫu
Chương 5 - PhongThiếu Đã Lên Hot Search
Chương 6 - Cô Đang Ghen Hay Sao?
Chương 7 - Cá Voi Xanh!Anh Đang Ở Đâu?
Chương 8 - Nụ Hôn Đầu
Chương 9 - Hỗn Chiến Ở Brunei
Chương 10 - Anh Mơ Gì Thế?
Chương 11 - Âm Mưu Của Bạch Tử Kỳ
Chương 12 - Rơi Vào Bẫy
Chương 13 - Đêm Định Mệnh (H)
Chương 14 - Để Xổng Con Mồi
Chương 15 - Trừng Phạt
Chương 16 - Chân Đại Ca Gãy Rồi!
Chương 17 - Lời Tỏ Tình Bị Từ Chối
Chương 18 - Khi Nào Có Em Bé?
Chương 19 - Mẹ Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa!
Chương 20 - Happy Trip
Chương 21 - Có Một Tổng Tài Rất Lạ!
Chương 22 - Hôn Kiểu Pháp
Chương 23 - Chuyến Đi Bất Ổn
Chương 24 - Mùi Thuốc Lá
Chương 25 - Lạc Châu Viên
Chương 26 - Cuộc Tấn Công Bất Ngờ
Chương 27 - Hình Xăm Và Vết Sẹo Cũ
Chương 28 - Anh Ấy Là Cá Voi Xanh!
Chương 29 - Khi Ác Nữ Dịu Dàng
Chương 30 - Cô Ta Mặc Váy Quá Ngắn!
Chương 31 - Học Nấu Ăn
Chương 32 - Sinh Nhật Đáng Nhớ!
Chương 33 - Sẽ Không Bỏ Cuộc!
Chương 34 - Em Đã Thay Đổi!
Chương 35 - Gặp Lại Tiệp Trân
Chương 36 - Đừng Hòng Trốn Chạy!
Chương 37 - Hãy Trở Thành Người Phụ Nữ Của Tôi!
Chương 38 - Cô Không Có Tư Cách Để Ghen!
Chương 39 - Vụng Trộm
Chương 40 - Mèo Đen Thích Xù Lông
Chương 41 - Cuộc Gọi Giữa Đêm
Chương 42 - Xương Rồng Trong Tim
Chương 43 - Thân Phận Của Kỳ An
Chương 44 - Sự Thật Nghiệt Ngã
Chương 45 - Công Khai
Chương 46 - Thợ Săn Và Con Mồi
Chương 47 - Em Chỉ Yêu Đàn Ông Ác!
Chương 48 - Tình Yêu Vĩnh Cửu
Chương 49 - Cô Thật Là Trẻ Con!
Chương 51 - Em Cũng Biết Đau!
Chương 52 - Đừng Gọi Tên Hắn Nữa!
Chương 53 - Những Dấu Hôn Đỏ
Chương 54 - Hãy Theo Dõi Cô Ta!
Chương 55 - Cô Hãy Rời Xa Anh Ấy!
Chương 56 - Bẫy Trong Bẫy
Chương 57 - Ai Là Thủ Phạm?
Chương 58 - Món Quà Đặc Biệt
Chương 59 - Cô Thật Là Ghê Tởm!
Chương 60 - Giấc Mơ Hoang Đường
Chương 61 - Con Hãy Biết Yêu Thương Bản Thân!
Chương 62 - Tôi Muốn Thu Mua Lạc Châu Viên!
Chương 63 - Cô Thật Là Ngang Ngược!
Chương 64 - Hãy Ký Tên Vào Đây!
Chương 65 - Đánh Mất Lạc Châu Viên
Chương 66 - Tôi Không Nhận Lấy Cổ Phần Này!
Chương 67 - Bạch Tử Kỳ Lại Ra Tay!
Chương 68 - Cái Giá Phải Trả
Chương 69 - Tôi Không Muốn Nhìn Thấy Cô!
Chương 70 - Huynh Đệ Tương Tàn
Chương 71 - Không Muốn Thừa Nhận!
Chương 72 - Đến Thăm Lạc Châu Viên
Chương 73 - Nỗi Đau Quá Lớn
Chương 74 - Chấp Nhận Buông Tay
Chương 75 - Ly Hôn
Chương 76 - Hồi Ức Tuổi Thơ
Chương 77 - Tôi Sẽ Đến New York!
Chương 78 - Mùi Nước Hoa Lạ
Chương 79 - Chuyến Bay Định Mệnh
Chương 80 - Anh Sẽ Đòi Lại Công Bằng Cho Em!
Chương 81 - Sự Thật Phơi Bày
Chương 82 - Anh Đã Sai Rồi!
Chương 83 - Những Ký Ức Về Em
Chương 84 - Khải Hoàng Phải Là Của Tao!
Chương 85 - Sao Anh Lại Phản Bội Em?
Chương 86 - Em Còn Lại Gì?
Chương 87 - Chất Bột Trắng Trong Lọ Thủy Tinh
Chương 88 - Đứa Cháu Trai Hắc Hóa
Chương 89 - Cha Ơi!Đừng Bỏ Con!
Chương 90 - Cô Đã Mang Thai!
Chương 91 - Mẹ Mất Con Rồi!
Chương 92 - Lời Gửi Gắm Sau Cùng
Chương 93 - Nước Mắt Cô Dâu
Chương 94 - Làm Ơn Cho Tao Được Chết!
Chương 95 - Lễ Chuyển Nhượng Cổ Phần Thời Đại
Chương 96 - Tuyết Chưa Tan
Chương 97 - Ai Rồi Cũng Sẽ Hạnh Phúc!
Chương 98 - Gặp Lại Em
Chương 99 - Có Hận Cũng Phải Ở Bên Anh!
Chương 100 - Phong Tổng Bị Cảm Rồi!
Chương 101 - Mày Có Tư Cách Gì?
Chương 102 - Đừng Rời Xa Anh!
Chương 103 - Người Tôi Yêu Là Châu Tuệ
Chương 104 - Hoa Hồng Baccara
Chương 105 - Anh Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!
Chương 106 - Cùng Nhau Đến Seoul
Chương 107 - Ổ Khóa Tình Yêu
Chương 108 - Đổi Phòng
Chương 109 - Món Đồ Chơi Dành Tặng Em
Chương 110 - Trận Chiến Công Bằng
Chương 111 - Bữa Tiệc Bất Ổn
Chương 112 - Đánh Ghen
Chương 113 - Chú Chó March
Chương 114 - Âm Mưu Của Cô Em Họ
Chương 115 - Em Chỉ Được Ăn Tôm Của Anh!
Chương 116 - Nến,Hoa Hồng Và Em
Chương 117 - Lời Trái Tim Muốn Nói
Chương 118 - Cuộc Thương Lượng Cùng Siêu Mẫu
Chương 119 - Bạo Loạn Tại Thiên Á
Chương 120 - Siêu Mẫu Lên Tiếng Tố Cáo
Chương 120 - Siêu Mẫu Lên Tiếng Tố Cáo
Chương 121 - Thiên Á Tạm Thời Đóng Cửa
Chương 122 - Biển Đêm
Chương 123 - Diệu Kế
Chương 124 - Gạ Tình
Chương 125 - Chị Chị Em Em
Chương 126 - Anh Không Yêu Triệu Nhiên
Chương 127 - Chìm Trong Biển Lửa
Chương 128 - Ngày Tàn Của Siêu Mẫu
Chương 129 - Cùng Về Liêu Ninh
Chương 130 - Anh Không Biết Bơi!
Chương 131 - Ma Nữ Cúc Hiên
Chương 132 - Ôm Anh Thật Chặt
Chương 133 - Sa Cơ Thất Thế
Chương 134 - Làm Người Mẫu Live Stream Cho Em
Chương 135 - Bạn Trai Của Sếp
Chương 136 - Không Thể Mất Em!
Chương 137 - Giao Dịch Thể Xác
Chương 138 - Váy Cưới
Chương 139 - Buổi Lễ Ký Tặng Tiểu Thuyết
Chương 140 - Hắn Chết Rồi!
Chương 141 - Trong Cơn Say
Chương 142 - Hứa Với Anh Là Em Sẽ Hạnh Phúc!
Chương 143 - Trong Cơn Giông Bão
Chương 144 - Tim Vỡ,Tình Tan
Chương 145 - Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tao!
Chương 146 - Anh Không Muốn Chia Tay
Chương 147 - Tình Yêu Ngang Trái
Chương 148 - Giấc Mơ Biển
Chương 149 - Tôi Tên Tiểu Hoa
Chương 150 - Sóng Tình
Chương 151 - Đoạn Tuyệt
Chương 152 - Anh Sẽ Là Ác Quỷ
Chương 153 - Giam Cầm
Chương 154 - Hoa Bách Hợp Và Mùi Máu Tanh
Chương 155 - Màn Trừng Phạt Đáng Sợ
Chương 156 - Tìm Ra Manh Mối
Chương 157 - Người Làm Vườn Bất Đắc Dĩ
Chương 158 - Nơi Này Có Anh
Chương 159 - Trở Về Thăm Lạc Châu Viên
Chương 160 - Hãy Gọi Tên Anh
Chương 161 - Muốn Được Em Bón Cháo Cơ!
Chương 162 - Một Lần Nữa Ta Yêu
Chương 163 - Hai Năm Sau
Chương 164 - Châu Tiểu Thư Lại Ghen Rồi!
Chương 165 - Trú Mưa
Chương 166 - Ớt Tình Yêu
Chương 167 - Người Phụ Nữ Bí Ẩn
Chương 168 - Lời Cầu Hôn
Chương 169 - Bộ Ngực Silicon Của Tôi!
Chương 170 - Hôm Nay Mình Cưới
Chương 171 - Dỗ Dành Chồng Yêu
Chương 172 - Cặp Song Sinh
Chương 173 - Tắm Uyên Ương
Chương 174 - Em Vẫn Chờ Anh (END)
Khải lão gia bàng hoàng trước những lời Đặng Thiên vừa thốt lên.
Ông đưa tay ôm lấy lồng ngực đang đau nhói,
run run chỉ vào mặt Đặng Thiên:
- Mày…Mày dám giam cầm hành hạ A Vũ hơn một tuần qua?Đặng Thiên!
Xem như tao đã nhìn nhầm mày!
Mày mau thả A Vũ ra ngay!
Đặng Thiên trợn mắt đáp lời bình thản:
- Không thích thả!
Khi nào nó tắt thở hoàn toàn thì tôi mới thả nó ra!
Khải lão gia giận dữ quát lớn:
- Thằng khốn kiếp!
Được rồi!
Nếu mày vẫn giữ thái độ ngang ngược như thế thì đừng trách tao!
Tao sẽ đến đồn cảnh sát báo lại tất cả hành vi phạm pháp của mày!
Mày không những mua bán chất cấm mà còn giam giữ người trái pháp luật!
Trong khi Khải lão gia định quay gót rời đi thì Đặng Thiên đã dí chặt họng súng vào giữa trán của ông kèm theo nụ cười nửa miệng:
- Lão già!
Ông định đi đâu?
Khải lão gia sửng sốt nhìn về đứa cháu trai do một tay mình nuôi lớn từ thời thơ ấu đang chĩa họng súng vào đầu mình.
Đứa cháu đã khóc trong vòng tay ông gọi cha ơi mẹ ơi nức nở trong đám tang của anh cả,
đứa cháu chạy lon ton trong sân vườn ôm chầm lấy ông mừng rỡ mỗi khi ông đi làm về.
Đứa cháu khiến ông thức trắng đêm canh chừng mỗi khi lên cơn sốt lúc trái gió trở trời,
đứa cháu từ khi bé thơ đến lúc trưởng thành luôn quấn quýt bên ông không rời đang thẳng thừng chĩa họng súng sắc lạnh về phía ông.
Khải lão gia rưng rưng nước mắt nhìn về phía Đặng Thiên như không muốn tin vào sự tàn nhẫn hắn đối với mình hiện tại:
- Đặng Thiên!
Mày có biết mày đang nhắm súng vào ai không?Tao là chú Út của mày!
Là chú ruột của mày!
Mày định giết tao thật hay sao?
Đặng Thiên vẫn thản nhiên đáp kèm theo nét mặt không một chút biến sắc:
- Chú Út à!
Chú định đi báo cảnh sát đến đây bắt tôi cơ mà!
Khối lượng mua bán ma túy của tôi thời gian vừa qua đủ để tôi nhận mức án tử hình rồi!
Vậy thì đương nhiên tôi sẽ để cho chú chết chứ không phải là tôi chết!
Khải lão gia chỉ có thể run giọng thốt không nên lời:
- Mày…Mày…
Đặng Thiên siết cò súng rồi nhoẻn miệng cười:
- Vĩnh biệt Chú Út!
ĐOÀNG!
!
!
Tiếng súng đanh lạnh vang lên kèm theo những vệt máu bắn tung tóe lên tường.
Viên đạn xuyên thẳng vào giữa trán khiến Khải lão gia ngã xuống nền đất chết không nhắm mắt.
Mùi máu tanh và mùi thuốc súng quyện vào không gian lúc này đồng thời trả lại sự yên lặng trong gian phòng sau tiếng súng nổ vang trước đó.
Đặng Thiên đút lại khẩu súng vào túi quần nhìn về cái xác không ngừng túa máu giữa trán của Khải lão gia kèm nụ cười nửa miệng:
- Xuống dưới địa phủ thì ông không còn cách nào gạt tên tôi ra khỏi sổ hộ khẩu nữa rồi đúng không?
…
Nơi mật thất tăm tối lạnh lẽo lúc này Phong Lâm Vũ vẫn không ngừng co ro người thoi thóp lên từng cơn.
Một tuần nay ngoài những hớp nước ban bố từ Đặng Thiên thì Phong Lâm Vũ không có thứ gì để bỏ vào bụng.
Liên tiếp bị bỏ đói và hành hạ trong nhiều ngày qua khiến cơ thể Phong Lâm Vũ ngày càng gầy rộc đi,
tóc tai bết dính máu khô và hàm râu ngày càng mọc dài không thể cắt tỉa trên gương mặt tiều tụy không còn sức sống.
Phong Lâm Vũ hướng ánh mắt về bước chân người lộp cộp đang bước đến gần mình.
Hắn ngước lên nhìn thấy Đặng Thiên đang lôi xếch trên tay một thi thể rồi nhìn về phía hắn nở nụ cười man dại:
- Có quà tặng cho mày đây!
Nói dứt lời thì Đặng Thiên quẳng thi thể của Khải lão gia đến trước mặt Phong Lâm Vũ nhẹ tênh như thể hắn tiện tay vứt bừa một bao cát xuống mặt đất.
Phong Lâm Vũ nhìn về xác cha mình với lỗ thủng của viên đạn xuyên thẳng vào trán mà thảm thiết gào lên:
- Cha ơi!
Cha ơi!
Đặng Thiên điềm nhiên đưa tay đốt lấy điếu thuốc rồi cất giọng:
- Kêu gào vô ích thôi!
Lão già đã chết không kịp ngáp rồi!
Phong Lâm Vũ cố giãy giụa thoát ra đống dây xích đang trói giữ mình mà lao về phía Đặng Thiên gào khóc trong sự căm hận tột cùng:
- Thằng súc sinh!
Sao mày giết cha tao?
Đặng Thiên nhàn nhã rít ra làn khói thuốc rồi nhạt giọng đáp:
- Lão già định đi tố cáo với bọn cớm toàn bộ hành vi phạm tội của tao nên tao đành phải ra tay khử lão để giữ lấy bí mật của mình thôi!
Phong Lâm Vũ trợn tròng mắt giăng đầy những tơ máu uất hận gào vang:
- Thằng súc sinh!
Cha tao cũng là chú ruột của mày!
Mày có còn là con người hay không?Ông ấy đã luôn chăm sóc thương yêu mày từ khi mày còn thơ bé đến giờ!
Đặng Thiên phà vào mặt Phong Lâm Vũ thêm một làn khói thuốc rồi bình thản đáp:
- Chú cháu con mẹ gì!
Kẻ nào ngáng đường tao đều phải chết!
Phong Lâm Vũ gào thét căm phẫn:
- Thằng súc sinh!
Mày giết tao đi!
Mày giết tao chết đi!
Mày đã giết cha tao rồi!
Mày còn đợi chờ gì nữa mà không giết tao đi?
Đặng Thiên ghì chặt thớ tóc trên đỉnh đầu của Phong Lâm Vũ nghiến giọng:
- Tao đếch có muốn giết mày đấy thì sao?Mày cứ ở đây ôm lấy xác của lão già này mà sống tiếp đi!
Trò chơi của tao chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
Đến khi nào tao chán thì sẽ tự tay lấy cái mạng chó của mày!
Mày đếch có cần la hét inh ỏi như thế!
Nói dứt lời thì Đặng Thiên phá lên tràng cười dài rồi quay gót rời đi hạ cánh cửa mật thất.
Phong Lâm Vũ vùng vẫy giữa những lớp dây xích trói chặt lê thân mình trườn về phía xác của Khải lão gia đau đớn thổ huyết mà gào khóc không ngừng:
- Cha ơi!
Cha đừng bỏ con!
Cha ơi!
Phong Lâm Vũ run rẩy đưa tay vuốt mắt cho Khải lão gia,
nước mắt lan dài trên khuôn miệng ngập ngụa máu tanh vì liên tục thổ huyết cố lây gọi cha trong sự đau đớn khôn cùng:
- Cha ơi!
Đừng bỏ con cha ơi!
Vì quá đau lòng trước cái chết của cha nên Phong Lâm Vũ đã ngất lịm đi mà gục đầu bên xác của Khải lão gia giữa không gian lạnh lẽo trong bốn bức tường nơi mật thất.
Đến khi Phong Lâm Vũ tờ mờ mở mắt sau thời gian ngất đi thì lại vội vàng ôm chặt lấy xác cha mà gào khóc.
Hắn dùng tay lau đi vệt máu nơi lỗ thủng đạn xiên giữa trán,
nằm bên cạnh xác của Khải lão gia mà thủ thỉ những lời tự sự trong giọt nước mắt lan dài:
- Cha ơi!
Con xin lỗi!
Từ trước đến giờ con luôn là đứa trẻ nghỗ nghịch khiến cha phải thất vọng và phiền lòng về con!
Con luôn tự ý làm theo ý mình mà không quan tâm đến cảm nhận của cha…
Phong Lâm Vũ đưa tay của Khải lão gia quàng ôm lấy mình rồi tiếp tục thủ thỉ:
- Con nhớ năm đó cãi lời cha tham gia loại hình đua xe môtô,
cha đã đánh con một trận thật đau để con phải dẹp bỏ ý định của mình!
Thế nhưng khi cha đánh phạt con xong vừa quay người đi con đã kịp nhận thấy giọt nước mắt của cha rơi xuống!
Ắt hẳn lúc đó là cha đang đau lòng lắm!
Những lằn roi hằn lên da thịt con khi đó không bằng nỗi đau của đấng sinh thành không quản thúc được con cái!
Cha ơi!
Con hối hận lắm!
Nếu thời gian quay lại con sẽ không tham gia loại hình đua xe nguy hiểm ấy khiến cha phải phiền lòng…
Phong Lâm Vũ lan dài những giọt nước mắt thấm ướt lên thi thể của Khải lão gia:
- Cha ơi!
Cha tỉnh lại đi!
Cha đừng bỏ con!
A Vũ dù lớn thế nào cũng mãi là đứa trẻ cần được cha yêu thương chở che vào lòng!
Con hứa sẽ không cãi lời cha không làm gì khiến cha phiền lòng nữa!
Con hứa mỗi sáng sẽ thức dậy sớm cùng cha đánh cờ vây!
Dù con không thích vị đắng của trà nhưng sẽ tập thưởng trà Long Tĩnh cùng cha!
Dù con không quen dậy sớm nhưng sẽ tập tản bộ cùng cha vào mỗi buổi sáng…
Phong Lâm Vũ vẫn thổn thức gọi tên cha trong sự vô vọng:
- Có một điều con vẫn chưa cho cha hay biết là con đã tình cờ phát hiện ra chiếc rương sắt ở phòng cha cách đây không lâu!
Trong đó cha lưu giữ nhiều thứ lắm!
Đó là miếng tã vải khi con còn là trẻ sơ sinh,
là bằng khen bé khỏe bé ngoan khi con học mẫu giáo,
là cây bút máy đầu tiên cha tặng con khi lên tiểu học,
còn có cả chiếc áo đồng phục có hàng trăm chữ ký của bạn bè ký tên tạm biệt khi con tốt nghiệp cấp ba!
Những đồ vật liên quan đến quá trình trưởng thành của con cha luôn xem như báu vật vô giá và lưu giữ cẩn thận!
Phong Lâm Vũ không ngừng rơi nước mắt hối hận đưa tay vuốt lên gương mặt hao gầy của Khải lão gia:
- Từ bé đến giờ con luôn cho là cha không thương con!
Tự hỏi sao cha cứ hay la mắng con mãi!
Thậm chí đã có lúc con rất ghét cha và ước mình không phải là con của cha!
Nhưng cha ơi con nào có hiểu được nỗi lòng của đấng sinh thành!
Cha luôn thương con và quan tâm con theo cách riêng của mình!
Mẹ mất sớm để lại con thơ dại cho cha nuôi dưỡng!
Bao nhiêu năm nay cha đã vất vả nhiều rồi…Cha ơi…
Tiếng khóc thê lương gọi cha của Phong Lâm Vũ vang vọng giữa bốn bức tường lạnh lẽo nơi mật thất.
Phong Lâm Vũ than khóc bên thi thể cha rồi ngất lịm đi trong nỗi đau vô tận.
Hắn ôm chặt lấy Khải lão gia hưởng trọn hơi ấm của tình phụ tử cảm giác cha vẫn còn ngay bên cạnh mình và chưa từng rời xa mình.