Trong lòng Sở Trĩ Thủy biệt anh đang lo lắng cho mình, nhưng vẫn cảm thấy anh đang chuyện bé xé ra to, khuyên nhủ: “Đây là nơi công cộng, còn là xã hội pháp trị.
"
Tân Vân Mậu trào phúng: "Đợi đến khi cô thực sự gặp nguy hiểm, lúc đó hối hận cũng không kịp.
"
Ánh mắt anh sâu kín, còn nghiêm mặt, càng giống một bậc cha mẹ cổ hủ, không cho xem phim tài liệu thực vật, cũng không chấp nhận chạy lung tung hoặc về muộn.
Sở Trĩ Thủy phát hiện, lúc anh ở Hoài Giang còn ngơ ngác đi theo cô, nhưng vừa đi ra ngoài đã phải lo liệu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, giống như cô sẽ bị bắt cóc đem bán bất cứ lúc nào. Lần trước cô uống rượu ở Ngân Hải có chút muộn, ở trong mắt anh chính là cả đêm không về ngủ, sống chết chưa rõ, còn đặc biệt chạy tới cửa ngồi xổm.
Bây giờ cô nghiêm túc nghi ngờ rằng cô xem anh là một đứa trẻ ba tuổi thì anh cũng xem cô là một đứa trẻ ba tuổi, là một đứa trẻ hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ.
“Tại sao lại hối hận không kịp chứ?”
Sở Trĩ Thủy không muốn cãi nhau với anh, lười biếng nói: “Đến lúc đó đợi anh đến cứu là được.
”
Cô thản nhiên nhìn về phía anh, không hề tranh cãi gì, cứ thế đứng yên tại chỗ, làm ra tư thế đều dựa vào anh.
Tân Vân Mậu vừa nghe được điều này, anh lập tức chết lặng muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy cô thẳng thắn như vậy, anh lại không thể nói được gì.
Một người một yêu đối diện nhau, bắt đâu mắt to trừng mắt nhỏ.
Thật lâu sau, anh nhếch khóe môi, rốt cục nặn ra một câu: "Cô nói đúng.
" Cô là tín đô của anh, việc này để cho anh phụ trách, quả thực rất hợp lý. Sở Trĩ Thủy vỗ tay: "Không phải xong rồi sao, vấn đề đã được giải quyết.
"
“Nhưng tại sao cô vẫn tiếp tục tranh luận với tôi?” Tân Vân Mậu cau mày, anh trầm mặc vài giây, lại nhẹ giọng nhượng bộ: “Quên đi, nếu cô muốn thì cứ làm đi.
”
Bên kia, Ngọc Kinh Tử lôi tiểu gia hỏa da đen rời đi, anh ta quay lại quầy hàng của mình, liên mắng đô đệ một trận: "Lâm Nhạc, ta đã sớm nói với con là không được dây dưa với người khác, có ngày gặp phải người có tính khí tôi tệ sẽ thực sự đánh cho con một trận!
"
“Con khẳng định đã tìm người dễ nói chuyện mà.
” Lâm Nhạc nhỏ giọng nói: “Hơn nữa ở đây ai bán hàng mà không chèo kéo khách chứ?”
Các nhà buôn bán nhỏ ở địa phương rất có thế lực, khác du lịch ở nơi khác đến đều không muốn dây chuyền, cuối cùng sẽ bị lôi kéo vào cửa hàng để đi dạo xung quanh.
“Chúng ta thiếu mấy người mua hàng đó sao?”
Ngọc Kinh Tử tức giận nói: “Lần này con đã gặp người tàn nhẫn rồi, đến mức suýt chút nữa đã đem sư phụ của con là ta mất tiền!
” Lâm Nguyệt sững sờ: "Hai người vừa rồi là...
.
"
"Nếu như anh ta từ Hoài Giang chạy ra, thì người bên cạnh anh ta cũng không phải là người thường"
Ngọc Kinh Tử trầm ngâm nghĩ: "Ta đã sớm nghe phía Ngân Hải nói có con người ở cục quan sát, cho dù có là vị nào cũng không phải là người mà ta có thể dây vào.
"
Ngọc Kinh Tử vẫn luôn hoạt động ở Đan Sơn, thu thập tín đô khắp nơi để buôn bán, mấy năm gần đây được hưởng ứng khá tốt, cũng có rất nhiều con đường tin tức. Những yêu quái như bọn họ cũng không dám đối đâu trực tiếp với Cục quan sát. Mặc dù con người tự nguyện ký kết hiệp nghị đi theo bọn họ, nhưng trong lịch sử đã có nhiều việc từ tự nguyện biến thành trò cười, cho nên Cục quan sát không vừa mắt bọn họ, cho rằng hành vi của bọn họ đã làm tăng khối lượng công việc.
“Bọn họ đến từ cục Không Tang à?”
Lâm Nhạc hỏi: “Người trong cục không phải không đến Đan Sơn sao?”
Không Tang ở rất xa Đan Sơn, trừ khi có nhiệm vụ khẩn cấp, nếu không sẽ không đặt chân đến.
Ngọc Kinh Tử liên phổ cập khoa học: "Cục quan sát không chỉ có riêng Không Tang, mà có bốn cục quan sát lớn trong nước, đó là Không Tang, Ngân Hải, Hoài Giang và Tất Ngô. Người phụ nữ đó chắc là ở cục quan sát Hoài Giang"
"Còn người đàn ông?"
“Người đó còn phiền phức hơn cả Cục quan sát.
”
Ngọc Kinh Tử liếc mắt nhìn đệ tử một cái: “Ta không thể nói cho con biết tên của anh ta được, nhưng còn có một vị giống như anh ta, lúc trước so với sư phụ của còn còn trâu bò hơn nhiều. Ta là rắn còn người ta là rồng. Bất cứ nơi nào mặt trời chiếu đến, chỉ hận không thể trải rộng tín đồ của người nọ.
"
Ngọc Kinh Tử thu nhận đồ đệ, đương nhiên khao khát được như Long thần, lúc trước còn có con người xây dựng đền thờ cho Long thần. "Vị này không rời Hoài Giang cũng hiếm khi thu nhận tín đô. Bằng không, so với vị kia còn mơ hồ hơn, càng không thể trêu chọc.
"
Lâm Nhạc sửng sốt: "Thần bí như vậy sao? Còn trâu bò hơn cả cục quan sát?" "Đương nhiên, nếu con biết được nguồn gốc của Cục quan sát, con sẽ hiểu được vị trí đều có liên quan đến hai người này.
"
Ngọc Kinh Tử nói: "Tất Ngô là nơi Long Thần sinh ra, hắn truyền bá tín đô ở Ngân Hải, có thể nói là uy danh hiển hách. Vị này sinh ra ở Hoài Giang, hai người từng có một trận đại chiến ở Hoài Giang, sau đó Long Thần bị đánh bại.
"
Sau khi nghe giải thích, Lâm Nhạc tò mò hỏi: "Ở Không Tang đã xảy ra chuyện gì?"