Nó nói là ngủ với lí do : Ngủ để có sức thắng tên đáng ghét đó nhưng nó nằm mắt cứ mở thao láo suy nghĩ về hắn . Những hình ảnh lạnh lùng của hắn cứ hiện lên trong tâm trí nó . Nó bật dậy , lắc đầu :
- Tại sao lại nghĩ tới tên đáng ghét đó chứ ? - nó lẩm bẩm . Vậy biết ngủ ko được nó dắt xe đạp chạy quanh công viên hóng mát . Chạy xe đạp mà đầu óc nó cứ nghĩ về hắn . Nó lấy tay xoa đầu , dựng xe bên bờ sông Queensland nó chống tay ra sau ngẩng mặt lên trời để mình hòa vào thiên nhiên . Mỗi khi buồn nó đều ra đây để gió cuốn trôi đi những chuyện buồn phiền của nó . Còn hắn ? Hắn sau khi thi với nó xong thì hắn cũng trở về bản doanh của tổ chức uống trà . Nhưng đầu óc hắn cứ nghĩ đến nó , những hình ảnh đáng yêu của nó cứ hiện lên trong tâm trí hắn . Hắn đi bộ ra chỗ hắn hay tới – chỗ mà hắn cho là thoải mái nhất , nơi đó có thể làm hắn thấy nhẹ lòng hơn . Đi trên đường ai cũng nhìn hắn ( đẹp trai quá mà ) hắn thì cứ lạnh lùng bước đi , hắn chẳng để tâm mấy chuyện đó . Từ trước tới giờ hắn vốn ghét con gái , vậy sao hắn lại nhớ tới nó ? Ko lẽ nó đã dần chiếm vị trí trong tim hắn , một chỗ rất quan trọng trong tim hắn ? Hắn đi nãy giờ cũng tới nơi cần tới rồi , quét mắt một cái sơ qua bờ sông , hắn tiến tới chỗ mà hắn hay ngồi , tới nơi hắn đã thấy có người ngồi chỗ hắn . Đây là lần đầu tiên có người ngồi chỗ hắn , chắc người này ăn gan trời . Hắn đứng sau lưng nó mà nó ko biết , hắn cứ im lặng đứng , còn nó vẫn ngồi hát bài hát nó thích tới khi hắn lên tiếng nó mới nhận ra có người đứng đằng sau mình :
- Hát đủ chưa ? – hắn hỏi giọng đủ lạnh và nhỏ để nó nghe thấy
Nó ngẩng mặt ra đằng sau , nhìn thấy hắn nó nở một nụ cười tỏa nắng khiến bao chàng trai quanh đó ngây ngất :
- Tôi hát xong rồi – nó dịu dàng trả lời
Qủa thật hắn chưa bao giờ thấy nó dịu dàng như thế , một tia ngạc nhiên lóe lên ở mắt hắn , rồi lập tức thu lại ngay
- Chỗ tôi , cô đang ngồi – hắn nói ngắn gọn
- Có ghi tên anh ? – nó cũng ngắn gọn theo nhưng nó vẫn ấm áp hỏi
- Cô đứng dậy , tôi sẽ chỉ - hắn nói , rồi lôi nó đứng dậy , nó nhìn xuống chỗ mình vừa ngồi có chữ màu đen VampireBlack to đùng , vậy mà hồi đầu nó ngồi xuống nó ko thấy . Thấy có tên tổ chức của hắn được sơn ở đây nó nói :
- Vậy anh ngồi đi , tôi đang mệt nên ko muốn giành – nó nói giọng dịu dàng pha lẫn chút mệt mỏi , rồi xích qua một bên cho hắn ngổi . Hắn ngồi xuống , tay cũng chống ra sau . Nó thấy tình hình căng thẳng nên lên tiếng :
- Anh hay thật , từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên tôi đấu võ mồm thua người khác đấy – nó nói giọng ấm áp pha lẫn chút khâm phục
- Cô là người đầu tiên dám ngồi chỗ của tôi – hắn nói lạnh lùng
- Này sao anh lạnh lùng thế ? Tôi chỉ lạnh lùng khi cần thiết thôi , nhưng nếu tôi lạnh lùng cũng chưa bằng anh nhỉ ? – máu hiếu kì của nó lại nổi lên
- Việc này liên quan đến cô ? – hắn nhíu mày , hỏi giọng lạnh lùng
- Tôi chỉ muốn biết thôi – nó nói giọng tủi thân – Mà anh ăn tối chưa ? – nó hỏi , vì cái bụng nó đang biểu tình dữ dội
- Chưa – hắn trả lời ngắn gọn
- Vậy đi ăn tối với tôi đi đi đi nha ? – nó làm mặt ngây thơ
- Ko – hắn nhẫn tâm làm tinh thần của nó suy sụp . Nó xịu mặt xuống lủi thủi ra về . Hắn thấy vậy liền kéo tay nó lên xe đạp của nó , chở nó đi tới nhà hàng . Trên xe , nó cứ cười mãi , hết cười lại hát , hết hát lại nói . Hắn đạp xe mà cũng thở dài vì nó . Tại sao hắn lại nhận lời đi ăn với nó cơ chứ ? Hắn dừng xe trước nhà hàng Zanders . Hắn và nó lên phòng vip của nhà hàng . Nó vừa ngồi xuống , định mở miệng gọi món nhưng nó dừng lại , quay sang hắn nói :
- Ăn xong anh trả tiền nha ? – nó nói giọng dịu dàng nhất . Hiếm thật , từ khi sinh ra tính cách của nó vốn giống con trai , ko bao giờ nói năng dịu dàng . Nhưng hình như hôm nay nó dịu dàng hơi bị nhiều . Chẳng lẽ là vì hắn ?
- Haizz , cô gọi đi tôi trả tiền – hắn thở dài vì đã dẫn nó đến cái nhà hàng sang trọng này , vì hắn biết nó mà ăn thì chắc ko ai sánh kịp . Nhưng từ trước tới giờ hắn có bao giờ mềm lòng vì con gái đâu nhỉ ? Sao hôm nay lại mềm lòng dẫn nó đi ăn ? Phải chăng nó đã chiếm một phần nào đó rất quan trọng trong tim hắn ? Một phần mà hắn ko thể làm mất ? Nhìn nó gọi món , nó gọi mà làm phục vụ chóng mặt . Hắn khẽ mỉm cười . Nó sau khi gọi món xong , cứ ngồi cười mãi . Sau khi đồ ăn ra nó cứ cầm đũa lên mà gắp , bỏ miệng , nhai và nuốt . Hắn từ đầu đến cuối ăn mỗi mấy miếng . Còn nhiêu nó ăn hết . Ăn xong hắn đi tính tiền , còn nó thì lon ton ra xe chờ trước , hắn nói với cô thu ngân :
- Tính tiền – giọng nói của hắn đã xuống tới mức lạnh nhất , vì cô thu ngân cứ nhìn hắn hoài
- À , dạ của anh tổng cộng là 946 USD ạ - cô thu ngân nói , giọng pha lẫn chút xảo quyệt
- Tôi cho cô nói lại lần nữa – nó từ đâu nhảy vào , nói giọng lạnh băng
- Dạ , của anh chị tổng cộng là 946 USD ạ - cô thu ngân can đảm nói lại lần nữa
- Cô chắc chắn ? – nó thật sự hết kiên nhân
- Vâng – cô thu ngân trả lời
- Vậy bây giờ cô mang thực đơn ra đây – nó nói
- Thưa , thực đơn trong quán đã hết
Nó nhếch môi cười lạnh lùng , rút con smartphone gọi điện cho chủ của nhà hàng . Còn hắn nãy giờ vẫn bộ mặt lạnh lùng nhìn nó giải quyết vấn đề .
Thực ra hắn đã biết cô thu ngân chém gió số tiền định lên tiếng ai ngờ nó giải quyết dùm hắn luôn . Một lúc sau , chủ nhà hàng đi ra , nó nói cho ông chủ nhà hàng nguyên một bài diễn văn dài thòng lòng . Cô thu ngân thấy vậy lên tiếng nói :
- Các người … thật ra các người là ai ? – cô thu ngân vừa chỉ vào mặt hắn và nó , cất giọng chanh chua
- Cô đã chắc khi hỏi câu này ? – bây giờ hắn mới lên tiếng và giọng hắn cực lạnh , hơn nó
- Hừ , tôi chắc - ả vênh mặt lên nói
- Ê nói zậy đủ rồi , đưa thẻ đây coi ! – hắn quay sang nó , nhíu mày
- Hả ? À , ờ , chờ chút ! – nó nói rồi đưa tay vô bóp lấy thẻ đưa cho hắn . Hắn cũng lấy thẻ của hắn ra , dơ 2 cái thẻ lên . Cô thu ngân xanh mặt nhưng vẫn vênh mặt nói mặc dù trong lòng rất sợ hãi :
- Các người là người của VampireDark và VampireBlack ? Các người giữ chức vụ gì trong đó ? Tôi nghĩ các người chỉ có nước làm người hầu cho chủ nhân 2 tổ chức ấy - ả hất mặt lên
- Oh , cô nghĩ thế sao ? – nó nhếch môi cười lạnh lùng – Vậy phiền cô đây tra trên internet giùm tôi Trương Hạ Băng và Lí Nhất Nam là ai , thưa cô – nó làm ra vẻ cung kính
Ả nghe vậy , mở máy tính lên tra . Ả xanh tra xong xanh mặt , ko nói nên lời :
- Các …các người là …là bang chủ 2…2 bang đó ? - ả nói lắp bắp
- Chứ cô nghĩ là ai ? – hắn nói giọng lạnh lùng . Nói xong hắn rút con SamsungGalaxyS5 ra , gọi cho ai đó cất giọng lạnh lùng :
- Ê mày , thu ngân nhà hàng Zanders , sa thải , tan gia bại sản
- Ok – đầu dây bên kia trả lời lạnh lùng ko kém
- Đi về - nó kéo hắn ra xe . Hắn chiều nó nên đi ra xe chở nó về , còn chiếc xe đạp vứt luôn . Trên xe , không khí im lặng bao trùm . Nó thấy thế lên tiếng :
- Cảm ơn anh nha – nó ngại ngùng , dịu dàng nói
- Cảm ơn ? Chuyện gì ? – hắn nhíu mày lạnh lùng nói
- Chuyện anh dẫn tôi đi ăn – nó trả lời thẳng thắn
- Nếu là chuyện đó thì khỏi cần – hắn vẫn vậy , vẫn lạnh lùng
- Nè , anh đừng lạnh lùng với tôi được ko ? Anh lạnh lùng với ai thì được , chứ tôi thì anh đừng lạnh lùng , tôi ko thích – nó nhìn hắn nói giọng năn nỉ pha lẫn chút dịu dàng . Hắn im lặng , ko trả lời . Ánh mắt hắn sâu và vô hồn , khuôn mặt lạnh lùng . Nó tủi thân cúi mặt xuống . Hắn bây giờ mới mở miệng nói :
- Được , nếu cô muốn vậy – hắn nói giọng vẫn lạnh lùng nhưng pha lẫn chút cảm xúc . Nó cảm nhận được , chỉ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ . Còn hắn chạy xe tới bản doanh của hắn , bế nó vào phòng mình , đặt lên giường ngắm nó ngủ . Cất giọng nói :
- Ko hiểu sao , tôi lại thấy mình ko thể lạnh lùng với em , phải chăng em đã chiếm một vị trí quan trọng nào đó trong trái tim tôi ? Một vị trí tôi ko thể cho ai thay thế được , ngoại trừ em . – hắn nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến , tay vuốt mái tóc xanh lam nhạt dài óng ả của nó . Hắn luôn suy nghĩ về câu trả lời này , nhưng ko tìm ra đáp án . Hắn khẽ mỉm cười rồi trải nệm xuống đất nằm .