Chương 1 - "Không Sai, Tôi Là Người Xuyên Không Đến."
Chương 2 - "Doạ Chết Ta Rồi Cẩu Hoàng Đế."
Chương 3 - "Lại Đây Với Trẫm."
Chương 4 - "Thô Tục Không Chịu Nổi."
Chương 5 - "Quá Đáng Sợ Rồi!"
Chương 6 - "Woa, To Quá!"
Chương 7 - "Ô... Mềm Quá!"
Chương 8 - "Tiếng Cẩu Hoàng Đế Này, Gọi Cũng Mới Mẻ Đó."
Chương 9 - "Muốn Lấy Công Chuộc Tội Không?"
Chương 10 - "Hừ, Tâm Sự Cái Gì?"
Chương 11 - "Bạch Nguyệt Quang Là Cái Gì?"
Chương 12 - "Trẫm Chống Lưng Cho Ngươi."
Chương 13 - "Tô Thanh Thanh, Đánh Cho Trẫm!"
Chương 14 - "Ngài Được Lắm!"
Chương 15 - "Chậc, Thật Là Chẳng Có Lấy Một Chút Riêng Tư."
Chương 16 - "Đây Là Muốn... Đưa Tôi Xuất Cung Sao!!!"
Chương 17 - "Chống Lưng Này Thế Nào?"
Chương 18 - "Được, Trẫm Đồng Ý Với Nàng."
Chương 19 - "Ta Tiếp Tục Làm Yêu Phi Là Được Chứ Gì?"
Chương 20 - "Tô Thanh Thanh, Nàng Thích Nam Tử Như Thế Nào?"
Chương 21 - "Chúng Ta Có Ngón Tay Vàng Mà."
Chương 22 - "Thanh Thanh, Trẫm Đi Không Nổi Nữa."
Chương 23 - "Trẫm, Nguyện Vì Nàng Làm Hôn Quân Một Lần."
Chương 1 - "Không Sai, Tôi Là Người Xuyên Không Đến."
Chương 2 - "Doạ Chết Ta Rồi Cẩu Hoàng Đế."
Chương 3 - "Lại Đây Với Trẫm."
Chương 4 - "Thô Tục Không Chịu Nổi."
Chương 5 - "Quá Đáng Sợ Rồi!"
Chương 6 - "Woa, To Quá!"
Chương 7 - "Ô... Mềm Quá!"
Chương 8 - "Tiếng Cẩu Hoàng Đế Này, Gọi Cũng Mới Mẻ Đó."
Chương 9 - "Muốn Lấy Công Chuộc Tội Không?"
Chương 10 - "Hừ, Tâm Sự Cái Gì?"
Chương 11 - "Bạch Nguyệt Quang Là Cái Gì?"
Chương 12 - "Trẫm Chống Lưng Cho Ngươi."
Chương 13 - "Tô Thanh Thanh, Đánh Cho Trẫm!"
Chương 14 - "Ngài Được Lắm!"
Chương 15 - "Chậc, Thật Là Chẳng Có Lấy Một Chút Riêng Tư."
Chương 16 - "Đây Là Muốn... Đưa Tôi Xuất Cung Sao!!!"
Chương 17 - "Chống Lưng Này Thế Nào?"
Chương 18 - "Được, Trẫm Đồng Ý Với Nàng."
Chương 19 - "Ta Tiếp Tục Làm Yêu Phi Là Được Chứ Gì?"
Chương 20 - "Tô Thanh Thanh, Nàng Thích Nam Tử Như Thế Nào?"
Chương 21 - "Chúng Ta Có Ngón Tay Vàng Mà."
Chương 22 - "Thanh Thanh, Trẫm Đi Không Nổi Nữa."
Chương 23 - "Trẫm, Nguyện Vì Nàng Làm Hôn Quân Một Lần."
Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Tiêu Kỳ gặng hỏi tôi sạch sẽ từ đầu đến cuối.
"Cho nên 2 lần trước không phải trẫm nghe nhầm, mà chính là là ngươi đang chửi thầm trẫm?"
Tôi: "Vâng...
.
"
"Cũng chính là trong lòng trẫm đang nghĩ gì, ngươi cũng đều nghe thấy?"
Tôi: "Vâng.
.
.
"
"Bắt đầu từ lúc nào?"
Theo mỗi một từ "vâng" của tôi, mặt Tiêu Kỳ lại đen thêm 1 phần, lúc hỏi đến câu này, tôi còn nghi ngờ giây sau có phải hắn sắp vặn cổ tôi rồi không.
Lưỡi tôi cuộn lại: "2.
.
. 2 năm trước.
.
.
"
- -- Bốp!
Hắn tức giận đập bàn.
Giây tiếp theo, hắn bình tĩnh trở lại, khóe môi nhếch lên:
"Như vậy xem ra Tô mỹ nhân biết không ít bí mật của trẫm.
"
"Thần thiếp.
.
. đầu óc thần thiếp không được tốt lắm, nghe xong liền quên, thật đó.
.
.
"
"Ồ? Vừa nãy là ai còn nói chỉ nghe huynh trưởng đọc sách liền thuộc 'Thi Kinh', 'Luận Ngữ'?"
Tôi: ".
.
.
"
- -- Tất cả chỉ là bốc phét, tôi cảm thấy tôi sắp không gánh vác nổi nữa rồi.
Tiêu Kỳ chuyển chủ đề: "Có điều Tô mỹ nhân có thể che giấu bí mật này những 2 năm, chắc hẳn cũng là người thông minh.
"
Hắn liếc tôi bằng đôi mắt rực rỡ:
"Muốn lấy công chuộc tội không?"
Tôi gật đầu lia lịa.
"Qua đây.
" Hắn cười với tôi.
- -- Cẩu.
.
.
- -- Không, ngài nghe nhầm rồi, ta không có nói gì cả!
[HẾT CHƯƠNG 9]