Ngồi ở trong xe, nhìn tầng lầu phòng trọ Lan Sơ ở, Đông Lí Lê Hân không nhịn được có chút do dự. Hắn không xác định chắc chắn, chính mình dạng tùy tiện tới chơi, có thích hợp hay không.
Mẫn Huyên đuổi theo tới đây không cần gấp gáp, nhưng là, Mẫn Huyên chẳng những biết hắn đang cài đặt máy theo dõi trong nhà Lan Sơ. Hơn nữa, còn tìm được từng cái một, để cho máy theo dõi của hắn không cách nào tiếp tục công việc nữa. Đối với lần này, hắn không thể không cảm thấy lo lắng.
Hắn có thể không hề giám thị nhất cử nhất động của Lan Sơ và bảo bối nữa, nhưng hắn không thể mặc cho Mẫn Huyên sống ở trong nhà Lan Sơ, mình lại cái gì cũng không biết. Vì vậy, suy tính tới suy tính đi, hắn vẫn là quyết định tự mình đến nhà Lan Sơ nhìn một chút. Trừ đi xác định Lan Sơ và bảo bối an toàn ra, càng để Mẫn Huyên hiểu, hắn mọi lúc đều chú ý đến Lan Sơ và bảo bối.
Cuối cùng do dự một chút, Đông Lí Lê Hân vẫn là xuống xe. Từng bước từng bước đi về phía nhà trọ Lan Sơ.
Lúc này, Lan Sơ đang mang theo bảo bối vùi ở trong phòng ngủ chơi đùa. Mà Mẫn Huyên cùng mẹ cô đang ở trong phòng bếp nghiên cứu món ăn ngon mới. Nói đến buồn cười, đây là lần đầu tiên mẹ cô đối với việc làm thức ăn ngon cảm thấy hứng thú như vậy.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Lan Sơ ôm bảo bối hưu một cái liền từ trong phòng ngủ chạy ra. Vội vã đi ra trước mẹ cô cùng Mẫn Huyên ở trong phòng bếp, chạy như bay đến cửa trước, cũng một phen mở cửa. Khi cô nhìn người tới lại là Đông Lí Lê Hân thì cô không nhịn được sững sờ ngay tại chỗ. Cho đến khi thanh âm của bảo bối ở trong ngực ê a càng ngày càng vang dội, vùng vẫy muốn tìm nơi nương tựa trong lồng ngực Đông Lí Lê Hân, động tác càng ngày càng kịch liệt thì cô mới không thể không hồi thần.
"Nini có phải hay không muốn ba rồi hả? Nào, ba ôm.
" Đông Lí Lê Hân đối với Lan Sơ khẽ mỉm cười, giang hai cánh tay, đem bảo bối đón vào trong ngực của mình. May mắn có bảo bối ở đây, nếu không, hắn thật sự không thể giải thích được dụng ý mình đột nhiên tới cửa thăm hỏi.
"A! Không sai không sai, Nini có thể rất nhớ anh, tôi cũng vậy nhớ anh muốn chết, mau vào đi!
" Lan Sơ ngẩn ra, thuận nước đẩy thuyền, vội vàng mời Đông Lí Lê Hân vào nhà. Cô cũng không tin, thấy Đông Lí Lê Hân ưu tú như vậy, mẹ cô sẽ không động lòng. So với Mẫn Huyên mà nói, đương nhiên vẫn là Đông Lí Lê Hân hơn một chút.
Nếu như không phải là Lan Sơ chạy nhanh, người mở cửa nhất định sẽ là mẹ Lan Sơ. Thấy Lan Sơ đi mở cửa, mẹ Lan Sơ vốn định cũng trở về phòng bếp. Cũng rất không lúc để cho bà nghe được đoạn đối thoại của Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân. Bà lập tức liền ngăn ở phòng khách, vẻ mặt bắt bẻ, cay nghiệt nhìn Đông Lí Lê Hân từ trên xuống dưới. "Lan Lan, vị tiên sinh này là ai à?"
Lan Sơ nhìn Mẫn Huyên đi theo từ trong phòng bếp đi ra một chút, trả lời thành thật: "Ba Nini, Đông Lí Lê Hân, CEO của tập đoàn Đông Lí.
"
Mẫn Huyên nhíu nhíu mày, không biến sắc. Hắn còn tưởng rằng, Đông Lí Lê Hân sẽ không chủ động tới nhà Lan Sơ.
"Tập đoàn Đông Lí? Cái gì tập đoàn Đông Lí? Chưa nghe nói qua.
" Mẹ Lan Sơ quyết định không cho Đông Lí Lê Hân một chút xíu mặt mũi, theo ý bà, một người đàn ông không muốn chịu nửa điểm trách nhiệm đối với con ruột của mình cùng mẹ của đứa bé, tuyệt sẽ không phải là đàn ông tốt.
"Anh qua đây giúp tôi cầm ít đồ, sau đó chúng ta mang Nini đi công viên đi một vòng.
" Lan Sơ cố ý không nhìn mẹ cô cùng Mẫn Huyên, nói xong, liền lôi kéo Đông Lí Lê Hân đi phòng ngủ cầm thứ gì ra cửa. Không chọc nổi vẫn là tránh đi, cô cũng không muốn ở nhà lãng phí thời gian cùng tinh lực nghe mẹ cô dài dòng. Không nghĩ tới mẹ cô cũng đã chính mắt thấy được Đông Lí Lê Hân rồi, kết quả thái độ vẫn là ác liệt như vậy.
Mẹ Lan Sơ một phen ngăn Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân lại, đổ ập xuống mà hỏi: "Con không phải đã mang Nini đi dạo công viên rồi sao? Hơn nữa cũng sắp ăn cơm tối, con còn chạy loạn cái gì?"
"A!
" Lan Sơ giống như là đột nhiên phát hiện ra cái gì, mỉm cười vỗ vỗ bả vai mẹ già cô, nói: "Mẹ, thật ngại, con quên nói cho hai người biết biết, tối hôm nay con không ăn cơm ở nhà, hai người từ từ ăn vậy.
"
"Vậy sao con không nói sớm, làm xong mới nói!
" Nghe vậy, âm lượng của mẹ Lan Sơ nhất thời thẳng tắp tăng vọt. Thật sự cho là bà không nhìn ra được sao? Đông Lí Lê Hân này căn bản là tạm thời tới cửa thăm hỏi.
Mắt thấy Lan Sơ lại sắp cùng mẹ cô cãi vả, Đông Lí Lê Hân không nhịn được giúp một tay giảng hòa. "Như vậy đi, buổi tối chúng ta hay là ở nhà ăn đi, ăn xong lại mang Nini đi ra ngoài tản bộ cũng được.
" Hắn làm sao sẽ không hiểu ý tưởng Lan Sơ vội vã muốn tránh đi ra ngoài. Nhưng nếu như làm trái với ý nguyện của mẹ Lan Sơ quá mức, chỉ sợ chuyện sẽ thay đổi càng phiền toái hơn.
"Được rồi, vậy thì nghe lời anh.
" Lan Sơ cười ngọt ngào, thân mật khoác lên cánh tay Đông Lí Lê Hân. Sau đó không quá khách khí hỏi mẹ cô, "Vậy lúc nào thì ăn cơm?"
"Chờ!
" Mẹ Lan Sơ tức giận rống to một tiếng, xoay người vào phòng bếp.
"Chúng ta đến phòng ngủ đi chơi.
" Thấy Mẫn Huyên thủy chung không nói một lời nhìn mình và Đông Lí Lê Hân, Lan Sơ cười mị mị lôi kéo Đông Lí Lê Hân chạy hướng phòng ngủ, coi sự tồn tại của Mẫn Huyên chỉ là một trận không khí. Lợi dụng mẹ cô đi đối phó cô, chán ghét của cô đối với Mẫn Huyên lại mạnh mẽ tăng thêm một phần.
Mẫn Huyên hít sâu một hơi, chuyển sang phòng bếp, tiếp tục giúp mẹ Lan Sơ chuẩn bị cơm tối. Theo hiện tại, mẹ Lan Sơ vẫn là thích hơn hắn. Trừ phi Lan Sơ cùng mẹ cô đoạn tuyệt quan hệ, nếu không, tâm tình mẹ của cô, cô ít nhiều vẫn còn cần suy tính. Cho dù cô không suy tính, cô cùng Đông Lí Lê Hân cũng không có nhiều khả năng thành công đi tới cùng nhau. Lấy thế lực cùng địa vị tập đoàn Đông Lí, hôn nhân chỉ có thể là một thủ đoạn lợi ích. Sau lưng gia đình Đông Lí Lê Hân, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng để Lan Sơ trở thành nữ chủ nhân mới của Đông Lí thị.
Vì để ngừa thời gian Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân đơn độc chung đụng quá dài, mẹ Lan Sơ và Mẫn Huyên đều không lãng phí thời gian. Hai người cố gắng làm trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị xong cơm tối, bốn người lớn cộng thêm một đứa bé, cùng nhau ngồi ở trong phòng ăn ăn cơm tối.
Một cái bàn, Lan Sơ cùng Mẫn Huyên mặt đối mặt, Đông Lí Lê Hân là cùng mẹ Lan Sơ mặt đối mặt.
Bảo bối do Đông Lí Lê Hân ôm, vừa ngồi vào bàn cơm, Lan Sơ cũng không khách khí bắt đầu cuồng ăn. Mặc cho mẹ của mình và Mẫn Huyên đối với Đông Lí Lê Hân tiến hành các loại nhãn đao công kích. Khó có được mẹ cô đem tinh lực giày vò chuyển dời đến trên người của Đông Lí Lê Hân, cô đương nhiên là muốn nắm chặt thời gian hưởng thụ thật tốt một chút bình tĩnh khó có được. Đợi cô ăn uống no đủ, cô mới có thể nghĩ đến biện pháp tốt giải cứu đông Đông Lí Lê Hân.
"Đưa Nini cho tôi đi, anh ôm Nini ăn cơm, nhất định sẽ không có biện pháp ăn cơm.
" Vừa ngồi vào, Mẫn Huyên liền đưa tay chuẩn bị ôm đứa bé. Lấy thân phận của Đông Lí Lê Hân, hắn chắc chắn sẽ không chăm sóc bảo bối.
"Không cần gấp gáp, tôi có thể ăn.
" Đông Lí Lê Hân cười cười, quả quyết cự tuyệt. Con gái của hắn, còn chưa tới phiên người ngoài tới quan tâm.
"Nhưng cậu là khách, nào có đạo lý để khách ôm trẻ con ăn cơm.
" Mẫn Huyên khách khí tới cực điểm, giống như Đông Lí Lê Hân là khách tới nhà hắn thăm hỏi vậy.
Đông Lí Lê Hân khóe miệng nụ cười sâu hơn, thẳng thắn trả lời: "Tôi là ba của Nini.
"
"Tề Kỳ nói không sai, cậu là khách, đưa con bé cho Tề Kỳ đi, Tề Kỳ không phải người ngoài.
" Thấy thế, mẹ Lan Sơ mở miệng hát đệm. Bộ dáng đẹp mắt có ích lợi gì, chuyện gì cũng sẽ không làm, ngay cả trẻ con cũng ôm không tốt, lại vẫn không biết xấu hổ công bố mình là cha ruột đứa bé. Ruột thì thế nào? Có bản lãnh liền gánh vác trách nhiệm tương ứng với đứa bé đi.
Lan Sơ vốn không muốn can thiệp đông chiến tranh giữa Mẫn Huyên và Đông Lí Lê Hân, nhưng lời mẹ cô nói, cô thật sự không thích nghe. Vì vậy, cô vô cùng dứt khoát liền nói ra.
"Anh và người giúp việc tranh cái gì? Lúc ăn cơm, đứa bé đương nhiên là giao cho người giúp việc chăm sóc. Nhanh ăn cơm đi, ăn xong chúng ta mang Nini đi chơi.
" Nếu Đông Lí Lê Hân là ngời ngoài, vậy Mẫn Huyn coi là ci gì? Đng Lí Lê Hân ít nhất còn l ba của con gọi c, mà Mẫn Huyn là ci gì? Nhng mà chỉ đúng l một vị hùng xm thật lâu trước đy thôi. (cu này qu hiếm >_