Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 7,667,262
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

"Tĩnh Tĩnh, em sao vậy? Anh nghe Trần tiên sinh nói em xin nghỉ một tuần, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Giọng nói của anh thật rất êm tai, đặc biệt là lúc đang nói hơi quan tâm người khác, Tĩnh Tri khẽ buông mi mắt xuống, nhẹ nhàng nắm ngón tay: "Tôi không sao, chỉ là tôi có chút không thoải mái, không muốn ngồi xe ra khỏi nhà . . .

"

Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng nói của cô thật thấp truyền đến, hơi khàn khàn, nhưng lại đặc biệt dịu dàng dễ nghe, anh cũng đành phải hạ giọng mềm mỏng: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, chuyện bên này không cần em lo lắng.

"

Anh nói xong, không đợi cô mở miệng liền cúp điện thoại, Tĩnh Tri cầm điện thoại di động, ngây ngẩn một lúc, cô chợt cười tự giễu, bỏ đi chút xúc động trong lòng, coi như anh nói chuyện dịu dàng như thế nào đi nữa, cố làm ra vẻ thân thiết như thế nào đi nữa, cô cũng không muốn lại gần gũi anh, lại có dây dưa gì với anh nữa.

Đợi đến sau khi Tĩnh Tri bắt đầu vào làm, lập tức chợt nghe nói công ty đạt thành một khoản làm ăn lớn, từ trên xuống dưới đều hết sức vui vẻ, ông chủ cũng cho biết, đến cuối năm nay sẽ không có ai được tăng gấp đôi tiền thưởng, mặc dù Tĩnh Tri biết nguyên do ở trong đó, nhưng cũng hết sức vui mừng, dù có thế nào, anh không có bởi vì cô chọc giận anh mà giận lây sang người khác, về điểm này, trong lòng cô vẫn khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lúc ăn cơm trưa, cấp trên chợt gọi Tĩnh Tri lại, sau khi nói chuyện lại một lần với nhau Tĩnh Tri mới hiểu được, thì ra là từ lần trước sau khi cấp trên nghe nói cô không có bạn trai, thì bắt đầu giúp mình bắt cầu làm mối, lần này ông gọi cô lại chính là nói cho cô biết, phòng kế hoạch trong công ty có một đồng nghiệp họ Trương điều kiện mọi mặt đều rất tốt, hơn nữa ông còn đi thăm dò ý tứ, người đàn ông trẻ tuổi đó tên là Trương Dương có ấn tượng rất sâu sắc với cô, nói gần nói xa nghe hết sức có cảm tình.

Tĩnh Tri vừa nghe thì nổi nóng, cô còn có đứa con đấy, nói chuyện yêu đương gì hả?

"Trần tổng, hiện tại tôi không muốn suy nghĩ những thứ này . . .

"

"Tĩnh Tĩnh à, công ty chúng ta không thể khắc khe như vậy đối với nhân viên so với những chỗ khác, cô xem tuổi cô cũng không nhỏ, Trương Dương anh ta điều kiện mọi mặt cũng coi như không tệ, ở trong công ty cũng được tính là nồng cốt, công việc này quả là làm rất tốt, nhưng mà chuyện lớn cả đời cũng không thể không chú ý có đúng hay không?"

"Trần tổng. . .

"

"Cô cứ nể mặt tôi, nếu như cô và anh ta ở cùng vài ngày thật sự là không thích, vậy thì cũng thôi, dù sao cũng cho người ta một cơ hội có đúng hay không? Ôi chao, Trương Dương đã tới, các người trò chuyện, tôi đi ăn cơm trước đây . . .

"

Trần tổng thấy Trương Dương tới đây thì vui tươi hớn hở đẩy Tĩnh Tri, tự mình xoay người bước nhanh đi.

Tĩnh Tri có thể thấy Trương Dương đi tới trước mặt mình, thật sự không có biện pháp quay lại đã đi, chỉ đành phải nhắm mắt cười cười, ai ngờ ngược lại tính tình Trương Dương vô cùng tự nhiên cởi mở, vài ba lời đã xua tan lúng túng của cô, hai người cùng ăn bữa trưa, trái lại cũng không có tẻ ngắt, hai bên cũng coi như nói chuyện rất hợp ý.

Chỉ là Tĩnh Tri đã sớm quyết định chủ ý ở trong lòng, trên mặt tình cảm cô trải qua nhiều trắc trở như vậy, thật sự là không muốn yêu đương hoặc là lập gia đình nữa, hơn nữa, nếu cô một mình, có lẽ còn có thể, nhưng hiện tại cô có Bánh Bao Nhỏ, thì cô không thể không suy tính cho Bánh Bao Nhỏ, nếu như sau này gả cho người không tốt với Bánh Bao Nhỏ, thì cô tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, cho nên, trong lòng cô đã sớm âm thầm ra quyết định, đời này chỉ sống nương tựa lẫn nhau với Bánh Bao Nhỏ.

Bởi vì Trương Dương cũng không có bày tỏ rõ ràng theo đuổi cô, cho nên Tĩnh Tri thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm trưa với anh ở căn tin công ty, hoặc là có lúc buổi tối hẹn cô ra ngoài cùng nhau ca hát với đồng nghiệp cũng không có tỏ ra kháng cự quá mức, ai ngờ đồng nghiệp trong công ty bắt đầu quay lại vừa thấy hai người bọn họ thì trêu ghẹo, trong lòng Tĩnh Tri thầm suy nghĩ, mắt cô thì không thể nhìn chuyện như vậy vẫn tiếp tục phát triển tiếp nữa, bởi vì, mặc dù cô không ghét Trương Dương, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn ở chung một chỗ với anh ta.

Hơn nữa, cô cũng không hề ngu ngốc, những ngày qua ánh mắt của Trương Dương nhìn cô càng ngày càng nóng bỏng, dù cho cô là người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, anh ta có ý đối với cô.

Vì vậy, chiều hôm đó sau khi tan việc, Trương Dương tới đây hẹn cô ra ngoài ăn cơm, Tĩnh Tri không chút do dự đồng ý, cô cũng nên nhân cơ hội này nói rõ, dù sao rõ ràng mình cũng không thích, lại luôn muốn làm trễ nãi người ta tiếp nữa.

Lúc xuống lầu, thỉnh thoảng chạm mặt đồng nghiệp công ty, Trương Dương thì thoải mái, Tĩnh Tri bởi vì trong lòng có tâm sự, thì có vẻ hơi đãng trí, dường như Trương Dương nhìn ra tâm trạng cô xấu, vì vậy cũng không dám nói thêm gì với cô, chỉ là về vấn đề đi nơi nào ăn cơm, rất lễ độ trưng cầu ý kiến của cô.

Tĩnh Tri lựa chọn một nhà hàng có chỗ ngồi nhỏ độc lập, hai người bọn họ chọn món ăn, không khí cũng trở nên hơi vắng lặng.

Trương Dương nhìn Tĩnh Tri trước mặt, trong lòng lờ mờ hơi lo lắng, cô rất đặc biệt, cho tới nay cũng không phách lối khoe khoang giống như các cô gái trẻ khác trong công ty, ngược lại hết sức chín chắn kín kẽ, anh vốn là thích cô gái trẻ xinh đẹp dịu dàng ít nói, lúc thấy cô đã có cảm tình với cô, lại sau vài lần ở chung, lại càng cảm thấy tính khí hai bên hết sức phù hợp, thì anh muốn thật nghiêm túc theo đuổi cô, tìm một cơ hội thích hợp nói ra để cho cô làm bạn gái của anh, nhưng cho tới nay Tĩnh Tri thờ ơ và xa cách rõ ràng, lại làm cho anh hơi mất mác không nói ra được.

"Tĩnh Tĩnh, em có tâm sự gì sao?"

Cuối cùng Trương Dương vẫn là không kiềm nén được, mở miệng trước.

Tĩnh Tri uống cạn một hớp nước cam, giữa chân mày hơi nhíu lại, từ trước đến giờ cô mềm lòng, không giỏi từ chối người khác, nhưng mà lần này, cô nhất định phải nói rõ ràng cho Trương Dương, cô sẽ không chấp nhận anh.

"Trương Dương, hôm nay em là có vài lời muốn nói với anh, hy vọng, sau khi anh nghe, không cần buồn em, em...

. Em nghĩ, chúng ta vẫn giống như như bây giờ, chỉ làm bạn bè bình thường thôi, như vậy cũng rất tốt có đúng không?"

Tĩnh Tri nói xong lời này, mới dám ngẩng đầu liếc nhìn Trương Dương, quả nhiên, con ngươi sạch sẽ trong mắt của anh đã có dày đặc mất mác và một chút đau khổ.

"Tĩnh Tĩnh, là anh làm không tốt chỗ nào, hay là, em có người trong lòng rồi hả?"

Nếu như là cái trước, anh có thể thay đổi, còn có thể cố gắng một phen nữa, dù sao Tĩnh Tĩnh là một đối tượng kết hôn rất thích hợp, bỏ lỡ sẽ không tìm lại được đối tượng kết hôn thích hợp hơn, nhưng nếu như là cái sau, anh cũng chỉ có thể thuyết phục mình bỏ qua.

"Không, anh rất tốt, là vấn đề của bản thân em, Trương Dương, hiện tại em không muốn suy nghĩ vấn đề tình cảm, anh.

.

. Anh có thể hiểu không?"

Trương Dương vừa nghe thì xốc lại tinh thần, anh thoáng suy nghĩ một chút, rồi nói rằng: "Tĩnh Tĩnh, anh không biết tại sao em lại nghĩ như vậy, nhưng mà, dù sao con người phải nhìn về phía trước không phải sao? Cuối cùng em cũng không thể cả đời cũng không kết hôn chứ, em vẫn còn trẻ như vậy.

"

Tĩnh Tri cười khổ lắc đầu: "Thật xin lỗi Trương Dương, hiện tại quả thật em không muốn suy nghĩ vấn đề này, thật xin lỗi, em.

.

. Em phải về rồi . . .

"

"Tĩnh Tĩnh! Ăn một chút gì lại đi.

" Trương Dương bỗng nhiên đưa tay giữ ống tay áo của cô lại, Tĩnh Tri thoáng sửng sốt, lại thấy Trương Dương cười khổ, buông tay ra chân thành nói: "Thật xin lỗi, là anh hấp tấp, nhưng mà, bây giờ chúng ta không phải là bạn bè sao? Cùng ăn chung bữa cơm, Tĩnh Tĩnh dù sao em vẫn bằng lòng chứ?"

Tĩnh Tri nghĩ đến hai người đều là đồng nghiệp một công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cũng không tiện tỏ ra quá xa lạ, tóm lại lời cô đã nói rõ, về sau cách xa anh cũng được, nghĩ tới đây, cô lại ngồi xuống, nở nụ cười với Trương Dương: "Dĩ nhiên, chúng ta là bạn bè, sau này, cũng là bạn bè.

"

Trương Dương thấy vẻ mặt cô hơi bướng bỉnh, giật mình, muốn nói cái gì, lại vẫn không nói ra cái gì, hai người ăn cơm xong đi ra ngoài, trời đã tối rồi, Tĩnh Tri định chờ xe buýt, Trương Dương lại nói, anh có thể lái xe đưa cô về, dù sao, là anh kéo dài thời gian của cô, dù sao đã trễ thế này vẫn không nên để cho cô gái trẻ lại chen xe buýt về.

Tĩnh Tri từ chối mấy lần, nào ngờ Trương Dương cũng cố ý muốn đưa cô, Tĩnh Tri thấy lâu như vậy xe buýt còn chưa tới, lại nhớ đến Bánh Bao Nhỏ, không biết hôm nay bé có đau bụng hay không, đồng ý đề nghị của Trương Dương.

Xe của Trương Dương cũng không tệ lắm, Lexus mới tám mươi phần trăm, màu xám bạc rất đẹp, Tĩnh Tri nhớ đến lời cấp trên nói, Trương Dương là nồng cốt rất ưu tú trong công ty, quả nhiên không sai, ở trong thành phố như vậy, có xe riêng còn có nhà cửa, cũng coi là làm ăn không tệ rồi, chỉ mong anh có thể tìm được một cô gái trẻ xứng đôi với anh

Cũng chỉ hơn 20 phút, đã đến chỗ chung cư Tĩnh Tri ở, lúc cô mở cửa xe xuống xe, Trương Dương cũng xuống theo, đó là ban đêm đầu mùa xuân, trong gió hình như cũng tràn ngập mùi hoa say lòng người, tối nay ánh trăng rất đẹp, ánh bạc sáng ngời bao phủ cả vùng đất, cũng lặng lẽ rơi trên một chiếc Bentley màu đen cách đó không xa.

Cửa sổ chiếc xe kia hơi hạ xuống một chút, người ở bên trong trong tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn tới đây, thì như ngừng lại trên người một nam một nữ cách đó không xa.

Người nữ anh rất quen thuộc, thế nhưng người đàn ông trẻ tuổi lại chưa từng gặp qua.

Mạnh Thiệu Đình đưa tay dập tắt đầu điếu thuốc, trang bên môi thoáng nâng lên nụ cười hài hước, nhân duyên đàn ông của Phó Tĩnh Tri thật đúng là không kém giống như so với nhân duyên phụ nữ của anh, đến chỗ nào đều có đàn ông xoay chung quanh cô.

Anh nói chờ nửa ngày ở chỗ này không thấy cô trở lại, cảm giác cô là hẹn với người đàn ông khác, còn níu lấy để cho người khác đưa cô về nhà, đưa đến dưới lầu, xem ra, quả nhiên là trên thế giới này bất kỳ người đàn ông nào cô cũng chịu gần gũi, cũng có thể ở chung một chỗ, duy chỉ có Mạnh Thiệu Đình anh, chính là đến cả ánh mắt cô cũng khinh thường liếc nhìn anh một cái!