Mà lúc này có một người đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt anh giống như có vài phần suy sụp, khác với vẻ u sầu và lạnh lùng lúc trước, khác với dáng vẻ cao cao tại thượng, trên ngón tay của anh kẹp một điếu thuốc, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên cửa phòng bệnh đang đóng chặt.
Kết thúc cuộc trò chuyện
Trong hành lang dần dần có nhiều người hơn, ngẫu nhiên có y tá hay là bác sĩ vội vã đi qua, sẽ có người liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng cũng chỉ là ném qua chút tò mò.
Trên đầu ngón tay truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, là thuốc lá sắp cháy hết, khiến cho cả người anh trở nên tỉnh táo hơn.
Hà Dĩ Kiệt lại liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia, âm thanh khóc rống vừa rồi của cô, anh đều nghe hết, đáy lòng cũng có chút rung động nói không nên lời, đang lặng yên không một tiếng động sinh sôi.
Ở chung một chỗ hai năm, kỳ thật anh sớm đã biết Văn Tương Tư là người phụ nữ như thế nào, những hành hạ, dày vò đó, không phải là bởi vì cô, chỉ là bởi vì xuất thân của cô.
Anh sớm đã dồn mình đến đường cùng, không thể nào có thể quay đầu lại.
Đứa bé này của cô không thể lưu lại, ít nhất là bây giờ, ít nhất là vào lúc này, cô không thể giữ đứa bé này.
Mặc kệ anh muốn hay là không muốn, cũng không thể giữ lại.
Tối hôm qua anh làm những chuyện đó với cô, tương lai anh tất nhiên sẽ dùng phương thức của anh đến bồi thường lại cho cô, nhưng cũng chỉ có những thứ đó mà thôi.
Anh vứt đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, cằm kiên nghị hơi ngước lên, vẻ mặt không chút thay đổi nhấc chân dẫm nát đầu mẩu thuốc lá, mặt đất vốn trơn bóng, giờ đã lưu lại một mảnh khói xám tro, lúc này anh mới nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, mang kính râm lên, chuẩn bị rời đi.
"Vị tiên sinh này, không thể hút thuốc ở bệnh viện, hơn nữa vì sao ngài không vứt đầu mẩu thuốc lá vào trong thùng rác?" Hà Dĩ Kiệt mới vừa nhấc chân, liền có một y tá nữ hơn ba mươi tuổi đi tới, cứng rắn trách mắng anh.
Hà Dĩ Kiệt nhướng mày lên, con ngươi dưới kính râm không nhìn ra vui giận, môi mỏng của anh hơi nhếch lên một chút, từ kẽ răng rít ra lời nói lạnh lùng: "Cút ngay.
"
Trong nháy mắt, sắc mặt nữ y tá kia trở nên cực kỳ khó coi, mà mấy y tá trẻ tuổi ở cuối hành lang vừa chen chúc nhau nhìn sang nơi này, vừa líu ríu cười nói, còn chỉ trỏ.
Hà Dĩ Kiệt thấy mọi người đều nhìn về phía anh, mà tiếng của mấy y tá trẻ kia càng ngày càng ồn ào, anh nhíu mày liếc mắt nhìn vể phía cửa phòng bệnh đang đóng chặt, đẩy y tá ở trước mặt ra, nhấc chân bỏ đi.
Nữ y tá bị anh đẩy lảo đảo, lập tức đụng vào tường mới miễn cưỡng đứng lại, mà trong đám y tá trẻ kia lại bỗng nhiên tuôn ra một trận cười to, còn có một cô gái không tử tế chỉ về phía nữ y tá kia nói: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn xem bộ dáng của mình, hễ nhìn thấy đàn ông có dáng dấp tốt liền nhào tới, muốn lập gia đình gấp như vậy sao? Lại dám giành đàn ông với chúng tôi, cô bao nhiêu tuổi rồi? Ai nhìn trúng chứ? Cô còn không biết hối cải, an phận chút đi bà thím già!
"
Sắc mặt y tá đó nghẹn đỏ lên, lại không nói nổi một câu. Cô ta cắn răng trợn mắt quét về phía mấy cô gái kia, cuối cùng cúi thấp đầu đẩy đám người kia ra liền rời đi.
Mấy cô gái kia cười càng thêm càn rỡ, mãi đến khi y tá đó đi tới trước mặt cô gái mới vừa nói lúc nãy, bỗng nhiên không kịp đề phòng vươn tay tát lên mặt cô gái kia, cô gái kia sợ ngây người, không nghĩ tới người luôn luôn chịu khi dễ của các cô sẽ đột nhiên bạo phát, cô ta lại không kịp trốn, liền bị móng tay sắc nhọn của y tá kia cào ra vài vết máu.
"A -- Cô - tiện nhân này! Cô dám động thủ với tôi, mặt của tôi -- á -- tôi giết cô, cô dám hủy mặt của tôi! Cô - ả đàn bà chanh chua này!
" Cô gái kia bụm mặt thét chói tai không ngừng, bỗng nhiên giống như nổi điên níu chặt kéo xé tóc y tá kai, y tá trung niên kia cũng không phản kháng, để cô ta kéo tóc của cô, đạp bụng dưới của cô, lại tát cô. Y tá kia không trốn, như là một búp bê vải rách mặc người chà đạp.
Mãi đến khi xung quanh có người nhìn không được rối rít chỉ trích, cô gái kia mới dừng lại, nhưng bản thân vẫn chưa hết giận, liếc nhìn máu trên tay mình, càng hận nghiến răng nghiến lợi, đưa tay lên cào một vết máu trên mặt nữ y tá kia, trừng mắt mắng: "Chỉ bằng cô - thứ rác rưởi có chồng chết mà còn muốn quyến rũ người khác? Phi! Cô cũng không đi soi gương thử đi?"
Mặt nữ y tá kia bị cào đầy máu, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô ta thậm chí còn cười âm lãnh, xoay đầu sang một chút, khích tướng nói: "Tôi quyến rũ anh ta không được, nếu Liễu Duyệt cô có thể thu người đàn ông kia vào tay, tôi mới bội phục cô, bằng không mọi người đều là một mặt hàng thôi, cô cũng không tư cách mắng tôi mỗi ngày!
"
"Được, bà cô này liền thu anh ta vào tay cho cô xem! Nhưng mà, y tá Trần, nếu như tôi thật sự thu vào tay, cô sẽ làm gì?"
Liễu Duyệt cười một tiếng, đưa tay vuốt ve tóc: "Như vậy đi, nếu như tôi thật sự thành công, cô liền đứng ở giữa khoa chúng ta, trước mặt mọi người nói Trần Sảng cô là một gái điếm quyến rũ đàn ông mỗi ngày!
"
Tất cả mọi người ồn ào theo, mặt người phụ nữ gọi là Trần Sảng kia tái mét, nhưng vẫn gắt gao cắn răng gật đầu: "Được, chỉ cần cô có thể làm được!
"
Liễu Duyệt nghe nữ y tá đáp ứng, dần dần thu liễm ý cười, nghĩ đến người đàn ông vừa đứng chỗ này, nhìn bộ dáng anh ta cũng không phải người bình thường, cô ở bệnh viện này một năm rưỡi, nhìn thấy không ít đàn ông có tiền, nhưng không phải đàn ông đã kết hôn thì chính là nhà giàu mới nổi có bộ dạng bỉ ổi, đây hoàn toàn không hợp với ước nguyện ban đầu của cô ta, cô ta thà rằng làm tình nhân của một người đàn ông có tài có mạo, cũng không nguyện gả cho đàn ông già nua có bộ mặt táo bón!
Mà người đàn ông vừa rồi, không thể nghi ngờ là người đàn ông ưu tú nhất mà cô ta từng gặp, nếu như quyến rũ anh ta...
.
Khóe môi của Liễu Duyệt nổi lên một nếp nhăn trên mặt khi cười, dựa vào sắc đẹp của cô ta, cô ta không lo lắng cô ta không quyến rũ được người đàn ông kia!
Cửa phòng bệnh của Tương Tư mở một khe hở nho nhỏ, cô đều nghe được rõ ràng từ đầu chí cuối cuộc nói chuyện vừa rồi của đám phụ nữ kia.
Cô cố ý để Tĩnh Tri mở cửa phòng ra một chút, để nghe càng rõ ràng hơn.
Đến cuối cùng, anh rời đi, chiến tranh ngầm giữa hai người phụ nữ kia, Tương Tư đều không nghe lọt vào tai được một chữ nào, sắc mặt của cô trắng như tuyết, không có một chút huyết sắc, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo vẻ non nớt, lại có một nụ cười lạnh trào phúng.
Tĩnh Tri có chút lo lắng, đóng cửa lại đi tới muốn khuyên cô bé, Tương Tư lại khoát khoát tay, bộ dáng có chút mệt mỏi: "Như vậy cũng rất tốt, chị Tĩnh Tri, nếu như em có thể mượn cơ hội này để hoàn toàn giải thoát thì tốt rồi.
"
"Tương Tư, em muốn làm cái gì?" Tĩnh Tri đột nhiên mở lớn mắt, trong đầu giống như bị cái gì kích thích.
Tương Tư nhắm mắt, suy yếu kéo khóe môi một chút, "Chị Tĩnh Tri, nếu như Hà Dĩ Kiệt và người phụ nữ tên Liễu Duyệt kia quấn lấy nhau, anh ta nhất định không để ý tới em, em muốn nhân cơ hội này rời đi.
"
"Nhưng mà, em còn chưa tốt nghiệp đó.
.
.
"
Tương Tư im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên cười thê lương: "Chuyện cho tới bây giờ, nếu không có mạng, còn quản mấy chuyện đó ư? Chị Tĩnh Tri, chị sẽ giúp em chứ?"
Tĩnh Tri chần chừ một chút, cuối cùng kiên định gật gật đầu: "Sẽ, Tương Tư, em nói đúng, nếu không có mạng, còn quản những chuyện ngoài thân đó làm gì? Chị sẽ giúp em, chỉ cần có một cơ hội, chị sẽ giúp em rời khỏi anh ta.
"
Tương Tư mở mắt ra, nở nụ cười với cô một chút, lòng của Tĩnh Tri chua xót một trận, thoạt nhìn cô bé vẫn giống như là học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi, nhưng lúc này cô bé lại nằm ở trên giường bệnh, lại mới vừa mất đi đứa bé.
Một ngôi nhà mái kiểu Trung Quốc vừa xây đến hai tầng, kế cấu san sát uy nghiêm, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy sơ sơ kết cấu, nhưng người nào thông minh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tất cả cây gỗ nhà này sử dụng đều là hàng thượng thừa, giá trị nhất định không rẻ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, máy ủi đất to lớn ầm ầm chạy nhanh tới, sau một lúc lâu, ngôi nhà xinh đẹp mới vừa xây kia liền biến thành một đống gạch vụn lộn xộn.
"Ủi hết toàn bộ cho tôi, không để lại một cây gỗ nào.
" Ông lão đứng ở trên đất bằng phẳng cách đó không xa, nặng nề nện gậy mấy cái, uy nghiêm ra lệnh.
Mặc dù thoạt nhìn ông có chút suy yếu, nhưng lúc nói ra một câu kia, vẫn trung khí mười phần.
Chỉ là đến cuối cùng, có lẽ là bởi vì quá xúc động, có lẽ là bởi vì quá phẫn nộ, thân thể cao to bền chắc của ông lắc lư mấy cái, may mà những người đó vây quanh ở phía sau luống cuống tay chân đỡ lấy ông, đưa thuốc đưa nước, rối ren một hồi, ông mới xem như là bình tĩnh trở lại.
"Lão gia, ngài trở về nghỉ ngơi đi, chuyện đây giao cho chúng tôi làm là được.
.
.
"
"Nghiệp chướng đó! Thường ngày tâm tư của tôi đặt ở trên người nó đều là uổng phí!
" Mạnh Chấn Tông tức giận đến toàn thân run rẩy, bất luận như thế nào thì ông cũng không nghĩ tới, đứa con trai ông luôn coi trọng lại hồ đồ tới mức như vậy!
Thương nhân đều không buôn bán lỗ vốn, ông đã dạy nó vào lúc ba tuổi, nhưng đến bây giờ, ông đếm trên đầu ngón tay, nó đã tốn bao nhiêu sức lực trên người của người phụ nữ kia rồi?
Không nói lần mất đi giá thầu thấp nhất trước đây, có thể thay nó giải thích là vì không muốn người phụ nữ nó thích gặp được xui xẻo trong nhà giam, nhưng mà lần này thì tính là cái gì? Một khoản vốn lưu động không nhỏ của Mạnh thị không được dùng ở chỗ cần thiết nhất, thì cũng nên cố gắng dùng ít nhất để tạo lợi nhuận lớn nhất chứ? Nó làm chủ tịch Mạnh thị, người nối nghiệp do một tay ông bồi dưỡng, chẳng lẽ lại hồ đồ tới mức này sao?
Lại dùng tiền để mua mảnh đất mà ng ta đòi cái giá rất cao kia, nếu như dùng vào việc buôn bán thì ông cũng không nói cái gì, nhưng bây giờ nó muốn làm gì? Khôi phục Tĩnh Viên lại như cũ để tặng cho người phụ nữ kia? Dù là tỷ phú thì ông cũng sẽ không dung túng con trai của mình làm buôn bán lỗ vốn như vậy.
"Lão gia không nên kích động, thân thể quan trọng, Nhị thiếu gia cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, huống chi bây giờ nhị thiếu gia còn đang nằm trong bệnh viện, phải biết rằng bên này ầm ĩ thành như vậy, chẳng phải là.
.
.
"
"Tôi xem nó sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì!
" Mạnh lão gia tức giận đến phát run, không ngừng nện gậy xuống: "Nó đã dám làm, cũng đừng có sợ gánh chịu hậu quả, tôi đã nhìn nó từng bước một đi vào cảnh không quay đầu lại được, nếu như tôi còn bỏ mặc nữa, chính là lấy tương lai của Mạnh thị ra để đánh cuộc đó!
"
"Lão gia cũng đừng quá tức giận, mọi người là người một nhà, lại nói chút tiền ấy, chúng ta vẫn kiếm lại được, Nhị thiếu gia luôn luôn hiếu thuận, chờ ngài ấy hết mơ hồ, dĩ nhiên là biết mình sai rồi, bụi ở đây quá nhiều lại ầm ĩ, lão gia không ngại thì để bọn Tiểu Lục ở đây nhìn, ngài về nhà nghỉ ngơi đi?"
"Nếu như nó nghiêm túc, đừng nói những thứ này, dù mười lần thế này, tôi cũng không để vào mắt, người vợ gia đình danh môn chính thức của nó còn ở trong nhà, coi như là muốn tìm, cũng nên tìm ở trên người đứa nhỏ Mạn Quân này, mà không phải là người phụ nữ không đứng đắn kia!
"
Mạnh Chấn Tông nói đến đây, không khỏi có chút nản lòng, ông giống như lập tức già đi rất nhiều, xoay mặt nhìn người ở bên cạnh vẫn nhẹ giọng khuyên ông: "Lão Lục, ông nói, có phải tôi làm sai rồi không? Giao cơ nghiệp của Mạnh thị cho Thiệu Đình, có phải là đã tính sai rồi không? Đổi thành con lớn, thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy?"
Người nọ hơi trầm tư, trong mắt có một tia sáng không rõ ràng hơi hiện lên, ông ta đắn đo giọng điệu một chút mới nhàn nhạt nói: "Nhị thiếu gia đúng là vô cùng có triển vọng, nhưng khuyết điểm là thiếu kinh nghiệm, làm việc lại xúc động cố chấp, giống như là chuyện lần này, đúng là dã có chút ồn ào, nhưng mà nếu như để thêm một thời gian nữa, tất nhiên có thể thành người tài, mặc dù các phương diện của đại thiếu gia đều tốt, chỉ là không quyết đoán bằng nhị thiếu gia, nhưng mà coi trọng ở dự kiên định và vững vàng, tâm tư kín đáo, người như vậy mặc dù không thể làm ra chuyện lớn trong một đêm, nhưng mà làm một ít và kiên trì làm mãi, nếu như Mạnh thị ở trong tay đại thiếu gia, tất nhiên là trường thịnh không suy.
"
"Theo ý tứ của ông, hình như cũng xem trọng Thiệu Tiệm?" Con ngươi đục ngầu của Mạnh Chấn Tông đột nhiên trở nên sắc bén như chim ưng, ông nhìn chằm chằm người trước mặt, mà người nọ chỉ là một bộ dáng chất phác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chậm rãi nói: "Đây chỉ là một chút quan điểm của tôi, khiến lão gia chê cười rồi.
"
Mạnh Chấn Tông lại nhíu chặt mày, bỗng nhiên hỏi: "Sao Thiệu Đình lại xảy ra tai nạn xe cộ? Ông chuẩn bị xe cho tôi, bây giờ tôi lập tức đi đến bệnh viện, hình như tôi có nghe nói, chân của nó có chút không tốt?"
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!