Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 7,666,958
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

“Thật đáng tiếc, có người vì em mà thiếu chút nữa nạp mạng vào tai nạn xe cộ, nào ngờ, một phen thật lòng nhưng người nào đó hoàn toàn không để vào trong mắt...

.

Bước chân của Tĩnh Tri lập tức dừng lại, ánh mặt trời khắp trời phảng phất giống như biến mất toàn bộ trong nháy mắt, cô sững sờ đứng đó, tất cả âm thanh, dường như cô không nghe được.

Cho đến khi bị người kéo lấy cánh tay, kéo qua dòng xe cộ đứng sang bên cạnh, cô còn cảm thấy hơi mờ mịt, ánh mắt hoài nghi nhìn Mạnh Thiệu Tiệm, giống như ngầm tìm kiếm.

Kiểu phản ứng này của cô, trong khoảng thời gian ngắn chỉ làm cho Mạnh Thiệu Tiệm vừa mừng vừa lo, vui chính là cô quả thật như anh dự đoán, không cách nào thờ ơ với Thiệu Đình, mà rầu rĩ cũng là nếu quả thật cô còn có ý định với Thiệu Đình, vậy anh nên làm gì?

Chợt vui chợt buồn, nhưng lại cảm thấy đáy lòng cuồn cuộn khó chịu không nói ra được, giống như kim đâm đam thẳng về phía trái tim anh.

Nếu quả thật có một ngày, anh cũng gặp phải bất trắc như vậy, Phó Tĩnh Tri có chịu hào phóng chia cho anh tí tẹo phản ứng như giờ phút này không?

“Anh vừa nói cái gì?” Tĩnh Tri lớn tiếng hỏi trong ầm ĩ bên đường, cô hoảng hốt, dường như nghe anh nói, có người vì cô, thiếu chút nữa mất mạng.

Mạnh Thiệu Tiệm siết chặt lòng bàn tay, lo lắng quét tới quét lui trên mặt, lại phủ lên chút cười nhẹ uể oải như vậy: “Nếu không phải Thiệu Đình xảy ra chuyện lớn như vậy, sao đến lượt anh ngồi chỗ này?”

“Anh ấy như thế nào?” Tĩnh Tri nghe được giọng nói của mình gần như lập tức phát ra, cô hơi vội vàng, lại hơi hoảng sợ lo lắng, chút chua xót bỗng nhiên tràn ngập trong cổ họng, để cho cô hơi khó hiểu cố gắng nuốt xuống mấy cái.

Mạnh Thiệu Tiệm nhướn mày lên: “Em không nghe thấy à, thiếu chút nữa mất mạng.

Chân mày Tĩnh Tri xiết chặt, đột nhiên cắn môi, hỏi từng câu từng chữ: “Rốt cuộc như thế nào.

Thiếu chút nữa mất mạng, cũng chính là không mất mạng, nhưng tình huống này nghe sao nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn lòng cô rối bời, trong đầu đã nảy sinh ra mười ý niệm, là gãy tay, hay gãy chân, hoặc có lẽ là, đáng sợ hơn nữa, giống như cô gái bóng rổ trên ti vi, từ eo trở xuống không còn?

Tĩnh Tri lập tức bụm miệng, lại dùng sức mà lắc đầu, nhưng ý niệm đáng sợ này thế nào cũng không xua đi được, sắc mặt của cô dần bắt đầu trắng bệch.

Mạnh Thiệu Tiệm xoay mặt đi, anh rút một điếu thuốc ra ngoài đốt, sau khi hít sâu, anh đã bình tĩnh lại.

“Khá tốt, chính là chân.

.

.

“Chân không còn?” Tĩnh Tri không nhịn được nối tiếp lời, đôi mắt trừng lớn vô cùng lo lắng nhìn anh.

Mạnh Thiệu Tiệm cố gắng phân biệt từ giữa, cuối cùng phân ra vẻ mặt sợ hãi, lòng của anh khẽ trầm xuống, rất muốn lừa cô, nói, đúng, hai chân Mạnh Thiệu Đình không còn!

Nhưng lừa cô như vậy chẳng có ích gì, anh cũng sẽ không gây chuyện bất lợi cho chính mình.

“Không có, chỉ có điều bây giờ không thể đi bộ.

.

.

Anh còn chưa dứt lời, Tĩnh Tri bỗng nhiên lật mặt, trên gương mặt tuyết trắng của cô ửng hồng, trừng mắt liếc anh: “Mạnh Thiệu Tiệm, anh không cảm thấy như vậy rất nhàm chán sao?”

Cô nói xong, lại xoay người rời đi.

Đây coi như là chuyện gì? Nói hay lắm, từ đó về sau hai người không gặp lại, không hề liên quan, bây giờ cũng chỉ bị chút vết thương nhỏ, lập tức để người tới báo cho cô biết, cô mới sẽ không mềm lòng!

Phó Tĩnh Tri cô nói được làm được, nói không quay đầu lại, sẽ tuyệt đối không quay đầu.

Mạnh Thiệu Tiệm bị phản ứng của cô giật mình ngây người, sao vừa rồi còn là dáng vẻ mất hồn mất vía mặt không còn chút máu, trong nháy mắt đã vững tâm như sắt? Lòng phụ nữ thật hay thay đổi, anh hoàn toàn không hiểu vì sao cô đột nhiên lật mặt.

Mà chỗ Tĩnh Tri, hoàn toàn không biết bây giờ không cách nào đi bộ của Mạnh Thiệu Tiệm là có ý gì, cô chỉ cho là chút vết thương nhỏ, mấy ngày nữa Mạnh Thiệu Đình lại sinh long hoạt hổ *.

.

.

(*) sinh long hoạt hổ: Mạnh như rồng như hổ, sinh lực dồi dào

“Em thật sự không hề quan tâm?” Mạnh Thiệu Tiệm chưa từ bỏ ý định đuổi theo, mặc dù trong lòng anh hơi vui vẻ, nhưng càng nhiều hơn chính là không muốn tin tưởng, nhìn tình hình hiện này, trừ phi Phó Tĩnh Tri quay đầu, bằng không, Thiệu Đình hoàn toàn không thể làm ra chuyện gì.

Nhưng nếu Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ thiếu chút nữa tàn phế vẫn không thể khiến Phó Tĩnh Tri lộ vẻ xúc động, vậy nói rõ, Phó Tĩnh Tri không hề để ý đến Mạnh Thiệu Đình nữa rồi.

Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, không nhịn được hừ lạnh một tiếng từ lỗ mũi, “Tại sao tôi phải quan tâm? Chuyện liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ do tôi sắp xếp sao?”

Cô liên tiếp hỏi ngược lại, khiến Mạnh Thiệu Tiệm hơi sửng sốt, anh vừa đi theo cô, vừa mở miệng: “Bác sỹ nói, chân Thiệu Đình thiếu chút nữa không đảm bảo, bây giờ sau khi tháo thạch cao, có thể khôi phục bình thường hay không, vẫn còn chưa biết.

.

. Coi như, coi như là bây giờ hai người đã chia tay, nhưng làm bạn bè, em thật sự không để ý?”

Bước chân Tĩnh Tri chậm lại từng chút một, cuối cùng, rốt cuộc cô dừng bước, lại cúi đầu, rất lâu không ngước lên.

Mạnh Thiệu Tiệm đứng bất động, đợi cô mở miệng.

Mà qua gần ba phút, Tĩnh Tri đột nhiên ngẩng đầu lên, cô bình tĩnh nhìn Mạnh Thiệu Tiệm, chậm rãi mở miệng: “Tôi rất tiếc cho anh ấy, mong Mạnh tiên sinh thay tôi chuyển lời thăm hỏi, mong anh ấy dưỡng thương thật tốt, tôi rảnh sẽ đi thăm anh ấy.

Cô nói xong, bỗng bước nhanh mấy bước, đưa tay ngăn cản một hai xe taxi, đúng là nhanh chóng lên xe đi.

Chân mày Mạnh Thiệu Tiệm nhíu chặt, đoán không ra phản ứng này của cô có ý gì, nhưng chờ anh phản ứng kịp, xe của cô đã sớm không còn bóng dáng rồi.

Tĩnh Tri không trở về công ty, cô trực tiếp kêu tài xế lái xe đưa cô về chung cư cô thuê, xuống xe, cô hơi hoảng hốt quên trả tiền, đợi đến khi thanh toán tiền xe, cô mơ mơ màng màng đi về phía nhà, tài xế ở phía sau luôn miệng gọi cô, cô đều không nghe thấy.

Chính là hai ba giờ chiều, là lúc nóng nhất trong ngày, trong chung cư không thấy bóng người, Tĩnh Tri mở khóa cửa phòng, đi thẳng vào phòng ngủ của mình, khóa trái cửa lại.

Cô đến chỗ bình nước lấy một ly nước lạnh, uống một hơi vào bụng, cuối cùng bình tĩnh lại, cô đi tới giường ngồi xuống, nghe tiếng đồng hồ báo thức tích tắc đáp lại, trong phòng càng thêm yên tĩnh, cô phiền muộn ngồi trong chốc lát, mới nhớ tới cầm cái ly trong tay đặt lên bàn, ai ngờ ly để vào khoảng không, choang cái rớt bể.

.

.

Cô bị âm thanh này làm sợ hết hồn, lập tức đứng lên, sau đó lại nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống lấy tay nhặt mảnh thủy tinh bể, đầu ngón tay vừa mới chạm và, cô mới tỉnh táo, lại lảo đảo nghiêng ngả chạy đi lấy đồ tới dọn dẹp, quét xong mảnh thủy tinh, cô vừa ngẩng đầu thấy bình sứ nhỏ trên tủ đầu giường cắm một bó hoa, đã nửa khô héo, cô đi tới, rút bó hoa ném vào trong thùng rác, sau đó ôm bình hoa vào phòng tắm rửa sạch, cô rửa xong bình hoa, lại nhìn thấy quần áo của Phi Đồng ở đó, cô lập tức máy móc chà giặt quần áo, giặt suốt nửa giờ, cô mới phơi quần áo lên sân thượng, trong phòng tắm bị dơ, cô lại bắt đầu lau nền nhà, lau hết nền nhà cảm giác trên người một tầng mồ hôi nhớp nhúa, cô dứt khoát đi tắm.

.

.

Bận rộn hơn nửa ngày, trong phòng đều thu dọn sạch sẽ, cô quỳ lau sàn phòng ngủ ba lần, không có chuyện gì làm nữa.

Lúc này Tĩnh Tri mới mù mờ yên tĩnh lại, cô ngồi nghiêng trên ghế sa lon, trong tay túm loạn lấy gối ôm, trong lòng rối loạn, nhịp tim nhanh đến dọa người, sao cũng không chậm lại được, giày vò mấy lần như thế, cuối cùng cô lấy điện thoại di động ra, lúc ấn số, lại bắt đầu chần chừ, ngẩn người một lúc, lại ấn mấy con số, lại nhanh chóng tắt đi, một tay nhét điện thoại di động sang bên cạnh, ép mình ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô lại bắt đầu toát mồ hôi, nhiệt độ này giống như tràn ra từ trong cơ thể, cô không cách nào khống chế nổi mình.

Vẫn lấy điện thoại di động ra, khẽ cắn răng, bấm số điện thoại của An Thành.

Lúc An Thành nhận được điện thoại của cô vẫn coi như trấn tĩnh, nhưng Tĩnh Tri không cho anh chút thời gian suy tính nào, trực tiếp hỏi vấn đề.

Quả nhiên giọng An Thành bắt đầu ấp úng, mới đầu anh vẫn còn nói lảng sang chuyện khác, Tĩnh Tri không nhịn được một câu cắt đứt: “Anh không cần phải lừa gạt tôi, tôi đều biết, rốt cuộc chân anh ấy thế nào? Còn nữa, tại sao giờ Mạnh Thiệu Tiệm tạm giữ chức vị chủ tịch?”

Dù chân của anh bị thương nặng, bằng vào cưng chiều của Mạnh Chấn Tông với anh, còn có bà Mạnh thổi gió bên gối, cũng chắc chắn không đến lượt Mạnh Thiệu Tiệm, trong này, nhất định còn có mờ ám!

An Thành không đáp, Tĩnh Tri hơi tức giận, mặc dù giọng nói của cô cố ý đè thấp đi một chút, nhưng vẫn dồn dập: “An Thành, nếu như anh gạt tôi, bây giờ tôi tự mình qua đó!

An Thành nghe cô nói như vậy, một nỗi chua xót đột nhiên xông lên đầu, nếu thiếu gia biết Phó tiểu thư sẽ có phản ứng như thế, những việc cậu ấy đang làm kia, ngay cả cả đời Phó tiểu thư không biết, cũng coi như đáng giá.

“Phó tiểu thư, không phải tôi cố ý lừa gạt cô, chỉ có điều, chỉ có điều nhị thiếu dặn dò tôi không nói cho cô biết, tình cảnh bây giờ của cậu ấy, thật sự không tốt.

.

. Chân bị thương rất nặng, gần như đau cả đêm không ngủ được, nhưng thiếu gia không chịu tiêm thuốc an thần.

.

. Nhưng bác sỹ cũng nói, khả năng khỏi hẳn vẫn có, ngài đừng lo lắng.

.

. Chuyện chủ tịch, thiếu gia vẫn dặn dò, không để cho tôi nói cho ngài, Phó tiểu thư, ngài cũng đừng hỏi.

.

.

Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, hơi sửng sốt, hồi lôi, cô mới ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi, tôi cúp trước.