Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 7,667,262
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

“Tĩnh Tri, anh muốn em, anh muốn em!

” Hô hấp của anh nặng nề, trong tròng mắt tràn đầy ngọn lửa nhún nhảy, gần như muốn đốt cháy cả người cô!

Tĩnh Tri bị anh hôn thở hồng hộc, nhưng vẫn chưa mất lý trí, cô liếc về phía An Thành đang lái xe, không nhịn được cấu anh, cảm giác bắp thịt dưới quần anh cũng căng cứng, hình như ngay cả mạch máu cũng lồi ra ngoài, mặt Tĩnh Tri càng đỏ ửng, cô khẽ đẩy anh, hạ thấp tầm mắt giọng thật thấp: “Còn nói lung tung, An Thành đều nghe thấy.

“Tôi không nghe, cái gì cũng không nghe thấy!

” An Thành nén cười xua tay lia lịa, mặt Tĩnh Tri đỏ ửng lên, cô lập tức nhào vào trong ngực Mạnh Thiệu Đình, hoàn toàn chôn mặt vào trước ngực anh, thẹn thùng không dám ngẩng đầu...

.

“An Thành, cậu chuyên tâm lái xe!

” Hai mắt uy nghiêm của Mạnh Thiệu Đình quét qua An Thành, An Thành không dám hé răng, ngoan ngoãn gật đầu lái xe.

Mạnh Thiệu Đình đưa tay ấn nút, buồng xe đột nhiên bị ngăn cách thành hai phần, phía sau bọn họ biến thành một không gian kín độc lập, Tĩnh Tri lập tức kinh ngạc, đợi đến khi phản ứng kịp, cô gần như bị lửa đốt, lập tức chui ra khỏi ngực anh, không nhịn được chu mỏ mắng anh: “Mạnh Thiệu Đình, anh làm gì vậy! Em bị trói một ngày một đêm, chút đồ còn chưa được ăn.

.

.

Cô vừa nói vừa uất ức, dáng vẻ cô gái nhỏ trong ngày thường bị bản thân dồn nén sít sao tự nhiên lộ ra, người này, đầy trong đầu đều là muốn chuyện kia, anh hoàn toàn không để ý đến cô, cô bị đắc tội lớn như thế, anh không nghĩ cách an ủi cô, lại còn bắt nạt cô như vậy.

.

.

Định động chân động tay trên xe! Thật sự xấu đến nơi đến chốn!

“Ngoan, mới vừa lên xe anh đã cho em uống sữa nóng rồi, bây giờ em không thể ăn quá nhiều đồ, trở về anh sẽ bồi bổ cho em thật tốt, nào, lại đây ngồi, không phải em đau bụng sao? Anh xoa xoa cho em.

Anh nói xong, tay dài duỗi ra, ôm cả người cô vào trong ngực, thân thể nho nhỏ đặt ngang trên đầu gối anh, mà bàn tay nóng bỏng của anh gần như phủ lên bộ phận bao tử của cô, cảm xúc ấm áp dán lên, cô thoải mái không nhịn được than nhẹ ra tiếng, kháng cự liên tục cũng thay đổi thành hơi vô lực.

.

.

Anh vừa xoa bóp bao tử cho cô, vừa cúi đầu hôn cô.

Cô nhắm mắt lại, giống như mèo nhỏ lười biếng mở mắt ra liếc anh một cái rồi lại nhắm lại, lầu bầu một tiếng: “Đừng nha, em bẩn lắm, hai ngày nay đã không tắm rồi.

“Anh không chê.

” Giọng anh khàn khàn giống như bọc một đốm lửa, hôn dần thay đổi thành dày đặc và tinh tế, anh đã không thỏa mãn với chỉ hôn môi cô, dần dần trượt xuống cổ mịn màng của cô, nhẹ nhàng cắn mấy cái, lại hôn mút da thịt mịn màng của cô, thỉnh thoảng đầu lưỡi còn nhẹ nhàng lướt qua gân mạch trên cần cổ cô, xúc cảm tê dại như vậy, khiến Tĩnh Tri không nhịn được, cắn chặt hàm răng ngâm nga nhẹ nhàng tuôn ra.

.

.

Tiếng ngâm nga này lại giống như cổ vũ anh, bàn tay anh vốn phủ lên bao tử cô đột nhiên không thành thật, dần dần bắt đầu rời lên trên, mới đầu chỉ dọc theo thỉnh thoảng chấm mút, cuối cùng, dứt khoát êm ái xoa nắn.

.

.

“Đừng! Mạnh Thiệu Đình.

.

.

” Cô tức giận trừng anh, giãy giụa định ngồi dậy, cô mới không cần làm cái gì đó ở đây, hơn nữa, cô chỉ mới tạm thời đón nhận tâm ý của anh thôi, cô vẫn chưa muốn bị anh chiếm tiện nghi nhanh như vậy!

Tục ngữ nói không sai, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được, cô chính là không muốn cho anh đạt được ước muốn, cũng không muốn bị anh ăn sạch sành sanh như vậy, nửa dưới đàn ông đều là động vật, đợi đến tay, đã không hiếm rồi!

“Anh đứng đắn một chút.

” Cô giận lườm anh, cúi đầu sửa sang lại áo sơ mi của mình, mà Mạnh Thiệu Đình vẫn ôm chặt cô như cũ, ánh mắt giằng co nơi trước ngực nhô lên của cô, hô hấp của anh càng ngày càng gấp rút, ánh mắt gần như hận không thể xuyên qua áo sơ mi thật mỏng này mà chui vào.

.

.

Tĩnh Tri bị ánh mắt nóng bỏng của anh đứng ngồi không yên, không nhịn được đẩy mạnh anh ra: “Anh đừng nhìn loạn!

Giọng của cô hoàn toàn yếu ớt, có lẽ bởi vì lần hoảng sợ này nên chưa hồi phục lại tinh thần, cả người đều mang theo vẻ mềm mại và vô dụng, để cho anh gần như bị cô bức bách đến điên rồi!

Tại sao rõ ràng có thể ôm, còn có thể nhìn, lại không thể ăn vào?

Đàn ông bị nghẹn đã lâu, chức năng đó sẽ có trở ngại có được không? Nếu anh xảy ra tật xấu gì, về sau chịu khổ còn không phải là cô?

Đều nói phụ nữ ba mươi như sói bốn mươi như hổ, rõ ràng cô cũng gần tuổi băm rồi, sao còn lạnh nhạt giống như bảo vệ chặt chẽ lúc quan trọng, chính là không cần anh chạm loạn!

Tức chết, anh đã không chịu nổi, lúc nhìn thấy cô sống yên ổn, anh tự nói với lòng mình, anh muốn có được cô người phụ nữ nhỏ bé, còn phải lấy được lòng cô!

“Ưm.

.

.

” Mạnh Thiệu Đình hơi yếu đuối dựa vào trên ghế xe, rên rỉ một tiếng thật thấp.

Tĩnh Tri lập tức nghiêng đầu lại, khẩn trương nhìn anh: “Sao vậy? Có phải bị thương không? Đúng rồi, bọn họ die enda anle equ uyd onn chuẩn bị nhiều người chờ anh như vậy, chắc chắn là anh bị đánh một trận tàn nhẫn, em quên kiểm tra xem anh có bị thương không.

.

.

Vành mắt cô đỏ lên, đưa tay vạch áo sơ mi của anh, Mạnh Thiệu Đình cũng không ngăn cản, mặc cho cô lột áo sơ mi của mình ra, lúc kiểm tra kỹ càng xong hoài nghi muốn hỏi thăm, anh mới cau mày nói: “Tĩnh Tri, là đau chân.

.

.

Lửa giận của cô bỗng chốc ép xuống, vừa âm thầm tự trách, sao cô lại đần như vậy, anh ấy vốn không có cách nào đi đường rất dài, nhưng mới vừa rồi, anh vẫn ở trong Tĩnh Viên tìm cô, còn ôm cô đi lâu như vậy.

.

.

“Làm sao bây giờ? Đau lắm hả? Có thể, có thể lưu lại di chứng gì không?” Cô ôm chặt bắp đùi anh, nước mắt ròng ròng.

“Là rất đau.

.

.

Một lời của anh thốt ra, cô hít mũi khóc lên: “Xin lỗi, xin lỗi.

.

.

Anh vừa thấy cô khóc, lập tức mềm lòng, đưa tay kéo cô, nhếch khóe môi mê hoặc: “Nếu em chịu cho anh, anh sẽ hết đau.

“Cho anh cái gì?” Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi.

“Em nói cái gì?” Anh cười một tiếng xấu xa, ánh mắt dần biến thành chăm chú nghiêm túc, hai tay anh ấn lên vai cô, nhìn chằm chằm mắt ướt lệ, nói rõ ràng dễ hiểu từng câu từng chữ: “Phó Tĩnh Tri, em hãy nghe cho kỹ, bắt đầu từ giây phút này, em chính là người phụ nữ của Mạnh Thiệu Đình anh, cho dù là ai, đều đừng mơ tưởng đoạt được em đi nữa, anh cũng không cho phép em rời đi lần nữa, nhớ chưa?”

“Anh muốn em, cho dù là thân thể, hay là trái tim, Tĩnh Tĩnh.

” Anh đột nhiên cười một tiếng, cười điên đảo chúng sinh, anh khẽ nhếch hàm dưới nhìn cô, đầu tóc rối bời, lại tăng thêm một chút cuồng dã không vào khuôn phép. Râu dưới cằm nhô ra, giống như chưa kịp xử lý, nhưng lại tràn đầy vẻ đàn ông khêu gợi, môi anh khẽ mím, khóe môi bên trái hơi nhếch lên, tác phong không đứng đắn khiến người phụ nữ thét chói tai, anh thâm tình và bá đạo như vậy, ánh sáng nơi đáy mắt, gần như hòa tan cô! Anh thật quá mê người, không oán được nhiều phụ nữ vì anh mà người trước ngã xuống, người sau tiến lên như vậy!

“Anh quyết phải được.

” Anh nghiêm nghị mở miệng, ánh mắt kiên định và cuồng dã, nói xong câu đó, đột nhiên đưa tay lên giữ cằm cô hôn, mà một tay khác, lại kéo mạnh, lập tức xé áo sơ mi trên người cô thành hai nửa, anh không đợi cô đáp lại, không cho cô cự tuyệt, nụ hôn của anh đã đi thẳng xuống dưới, mà một tay xé quần áo cô, lại thuần thục sờ ra sau lưng cô định cởi móc áo ngực, nhưng anh tính sai, anh sờ hồi lâu, hô hấp cũng dồn dập đến bỏng người mà vẫn không tìm được móc.

.

.

“Yêu tinh nhỏ.

.

.

” Anh hận cắn một cái lên xương quai xanh của cô, định thô lỗ đưa tay kéo áo ngực của cô ra, nhưng ánh mắt khẽ chuyển, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khi cô hoang mang sợ hãi định che thân thể mình lại, bàn tay to của anh lại đi vòng qua trước ngực cô, chỉ hơi chần chừ, đã ung dung đẩy móc áo ngực của cô ra.

.

.

“Mạnh Thiệu Đình -” Tĩnh Tri sợ định che lại, nhưng anh lại tinh quái giữ chặt hai tay cô, ánh mắt giống như ngọn lửa nóng bỏng nhìn thẳng vào trước ngực cô, áo ngực của cô được mở ra, mềm mại và đẫy đà cứng chắc không gì ngăn cản bật lên trước mắt anh.

.

.

Tĩnh Tri nghe được hô hấp của anh lập tức thay đổi nặng nề dồn dập, cô bị dọa sợ, rồi lại đối diện với ánh mắt trần trụi trắng trợn của anh như vậy, cảm thấy vô cùng xấu hổ, sao anh lại có thể thấp hèn như vậy.

.

.

Cô liều mạng vặn vẹo cổ tay, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, nhưng anh hoàn toàn không cho cô phản kháng, hô hấp của anh càng ngày càng gần, càng ngày càng sát ngực cô, cô gần như ngượng ngùng định hét lên, nhưng anh vốn không định dừng lại, vẻ mặt tha thiết và không đứng đắn giao hòa trên gương mặt anh, thật sự vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa khó diễn tả bằng lời.

“Mạnh Thiệu Đình.

.

. Van anh.

.

.

” Giọng của cô run run như mèo nhỏ bị hoảng sợ gào thét, nhưng giờ phút này âm thanh như vậy lại chỉ có thể kích thích anh, Mạnh Thiệu Đình ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt như sóng gợn mênh mông gần như muốn nhỏ ra nước, mà da của cô trắng như vậy, giống như sữa tươi, cô rất đẹp, anh hoàn toàn không dừng lại được, anh cũng không cách nào dừng lại! Tên đã lắp vào cung, không bắn không được.

.

.