Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 7,666,958
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Anh giống như liếc nhìn chúng sinh cười bí ẩn mở miệng: "Nếu anh để hết lòng dạ vào thì trên đời này còn có cái gì anh không biết?"

Thiệu Hiên không biết, nhưng cũng chỉ là không dùng suy nghĩ đủ, thật sự để ý một người, không phải như đứa nhỏ mỗi nhà cười nhốn nháo là xong, quan trọng nhất là biết cái cô muốn là gì, cái cô để ý là gì, sau đó đã bình tĩnh làm xong tất cả, đưa đến trước mặt cô, không vì tranh công, không vì xin phần thưởng, chỉ là nhìn một phút kia ánh mắt cô sáng rỡ vui mừng, cũng đã đủ.

Cô thấy anh không có tức giận, ngược lại vẫn thân mật ôm lấy cô như cũ, nhưng trong lòng có mấy phần chán nản.

Anh thật sự có thể để xuống tất cả quá khứ của cô và Thiệu Hiên sao? Mà cô, lại thật sự có thể quên Thiệu Hiên sao? Dù sao, bọn họ còn có Phi Đồng, cho tới bây giờ cô cũng không chịu tin tưởng, Thiệu Hiên sẽ không quan tâm Phi Đồng, cô chỉ để ý là, Phi Đồng và đứa bé khác chia sẻ một người cha, cô chỉ là muốn suy nghĩ một chút, đã cảm thấy không có cách nào chịu được.

Ánh mắt cô giãy giụa và cô đơn đều bị nhìn anh vào trong mắt, giống như là một cây gai, cứng rắn ghim vào trái tim, anh muốn nhổ tận gốc Thiệu Hiên, anh muốn tất cả dấu vết chú ấy để lại đều biến mất không còn bóng dáng, cô phải là người phụ nữ của anh, tất cả đã là nhất định!

"Em đã nói, chỉ là em quên rồi.

" Anh chợt bĩu khoé môi, ánh mắt đột nhiên chảy ra vài phần tình cảm dịu dàng: "Lúc ở Mai viên, em từng nói, cửa sổ phòng ngủ đó nhìn ra bên ngoài có một gốc cây rất lớn kia, thoạt nhìn rất giống dáng vẻ trước kia lúc em ở trong nhà lầu tại Tĩnh Viên, lúc đó anh hỏi em, có phải rất nhớ Tĩnh Viên hay không, em đã nói, anh vẫn nhớ kỹ, quan tâm, trong lúc xây dựng lại Tĩnh Viên trải qua rất nhiều chuyện, cũng may anh kiên trì tiếp, mà nay, Tĩnh Viên xây dựng lại hoàn hảo, nó vẫn như trước kia đứng ở nơi đó như cũ, Tĩnh Tri, em xem, trên đời này thứ biến mất không dấu vết, chỉ cần chịu để tâm suy nghĩ chịu tốn công sức thì có thể làm cho nó trở lại lần nữa, tại sao em vẫn không chịu tin tưởng lòng anh đối với em, cũng giống như là Tĩnh Viên, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. . .

"

Anh nói tới chỗ này, chợt dừng lại, giống như đang do dự, chỉ sau chốc lát, anh chậm rãi cười lên, giọng điệu thoải mái và mang theo mấy phần hài hước: "Cũng không ít đi vài phần so với Thiệu Hiên đối với em lúc trước.

"

Cô sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại đụng vào đôi mắt đen nhánh anh, cô rất ít thấy dáng vẻ anh lại nghiêm trọng như thế, mặc dù trong giọng nói lộ ra mấy phần không thèm để ý, nhưng ánh mắt anh nói cho cô biết, anh rất hồi hộp, rất quan tâm.

Anh chủ động nhắc tới Thiệu Hiên, anh và Thiệu Hiên có vẻ, đây đối với kiêu ngạo và danh dự của một người đàn ông mà nói, là khiêu chiến rất lớn, thật sự là anh quên được thân phận của mình, vì cô, chỉ là vì muốn cô tin tưởng, anh đang quan tâm cô.

Nhưng làm sao để cô trả lời? Cô nhất định không chịu nói một câu nói xấu Thiệu Hiên, trong lòng của cô, Thiệu Hiên vĩnh viễn là lòng dạ thuần khiết trong sáng như ánh trăng sáng, dù anh ấy làm cái gì, lựa chọn cái gì, cô cũng vẫn chắc chắn sẽ nói, anh ấy là người hiền lành nhất trên đời này, cô sẽ không phủ định anh ấy từng yêu và giúp với cô, tuyệt đối không phải.

Không có biện pháp so sánh Thiệu Đình và anh ấy, vĩnh viễn không có biện pháp so sánh, vào lúc cô khổ sở nhất bất lực nhất, người giúp cô, cứu vớt cô là Thiệu Hiên, không phải anh.

Coi như giờ phút này Thiệu Hiên lựa chọn người khác, hoặc là quên mất cô, cô vẫn không trách anh ấy, chỉ cầu anh âý mạnh khoẻ, chỉ cầu anh sống tốt, bởi vì, anh ấy xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn so với cô, cô không phải lựa chọn tốt nhất của anh ấy.

"Được rồi.

" Anh chợt cười lên, đánh vỡ sự im lặng khó chịu này, nhưng mà lòng lại như là bị xé rách một đường, hung dữ cười nhạo anh.

Nhắc tới Thiệu Hiên, thì cô mất hồn thành ra như vậy, ở trong lòng của cô, anh không sánh bằng Thiệu Hiên, đúng vậy, Thiệu Hiên chỉ có một người phụ nữ là cô, Thiệu Hiên một lòng một dạ đối với cô, Thiệu Hiên yên lặng yêu cô, vào lúc cô khó chịu tăm tối nhất Thiệu Hiên ở cùng với cô, việc anh không làm, nên làm, đều là Thiệu Hiên làm, ngay cả ghen tỵ anh cũng không thể đi ghen tỵ, hận cũng không còn biện pháp đi hận, một đoạn thời gian kia không có anh, chỉ có cô và Thiệu Hiên, anh chen cũng không chen vào được.

"Anh vừa nói đùa em không cần để ý.

" Anh sờ sờ mặt của cô, cảm thấy tay của cô hơi lạnh, liền ôm cô đi lên: "Anh ôm em đi lên lầu.

"

Cô được anh ôm lên, lúc lâu mới dám đi nhìn mặt của anh.

Cảnh đêm thật đẹp, mát mẻ như nước.

Một mảnh ánh sáng màu bạc kia đã từ nhà lầu nhỏ bên cạnh xuyên tới dưới cây táo, rải rác nho nhỏ ở trên vai anh đong đưa trên người, anh đi lại, trăng sáng cũng đang đi lại.

Dưới ánh trăng anh gầy mà không lộ vẻ yếu ớt, quả nhiên với Thiệu Hiên hoàn toàn là hai loại người khác nhau, có thể là ra đời không sâu, sau khi Thiệu Hiên và cô cùng một chỗ, luôn giống như là một đứa bé to lớn, làm nũng ăn vạ đó là chuyện thường, nhưng anh ấy chính là một người đàn ông, người đàn ông có một bả vai khiến người ta cảm thấy an toàn.

Tĩnh Tri thở dài, có lẽ người đàn ông như vậy, thật khiến người phụ nữ không có cách nào đi chống cự.

Giống như giờ phút này, cô là thật lòng rất muốn để mình dừng lại dựa vào trên vai anh nghỉ ngơi chốc lát, nhưng cô vẫn duy trì tỉnh táo, tỉnh táo không để cho mình đắm chìm dưới ấm áp của anh, lòng của cô, linh hồn của cô, tự cô muốn nắm chặt ở trong lòng bàn tay của mình, sẽ không cho bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Nhưng Tĩnh Tri không biết, cố chấp đi vào chỗ bế tắt như vậy kết quả sẽ là như thế nào?

Có một ngày, cô có đầy bụng lời muốn nói với một người, có một ngày, cô có tràn đầy tình yêu muốn bày tỏ với một người, có một ngày, cô khóc lại không có bả vai và cái ôm quen thuộc, có một ngày, cô đang ngủ chợt tỉnh giấc lại không có người ôm vỗ về dỗ dành cô, có một ngày . . .

Tĩnh Viên vẫn ở chỗ cũ đó, cửa phía tây còn chưa đóng, suối nhỏ giống như trước kia, cô cũng sống yên lành, nhưng người mong nhớ ngày đêm lại không thể gặp nhau.

Dù là thù lớn phải báo, dù là thấy bọn họ cửa nát nhà tan, dù là ôm những bộ quần áo của riêng anh để lại khóc rống 3000 trận, lại như thế nào?

Trên bầu trời tận cùng, cô luôn cho rằng bản thân vứt bỏ không thèm để ý kì thật ra đã sớm chôn sâu ở trong xương tủy chính là người kia.

Cũng may, cũng may, lúc đó cô từng cùng anh giữ lại nhiều kỷ niệm và ngọt ngào như vậy, thí dụ như giờ phút này, anh dịu dàng ôm cô lên lầu kia, anh đặt cô ở trong chăn giặt thơm ngát ôm cô thà giày vò bản thân cũng muốn cô nghỉ ngơi thật tốt không đụng vào cô.

Sau này cô còn có thể an ủi mình, cô cũng từng tốt với anh, ít nhất, một phút kia, là cô thương anh.

Cô gần như sắp ngủ rồi, nhưng người bên cạnh lại giày vò thế nào cũng không ngủ được.

"À . . . Mạnh Thiệu Đình? Anh lẩm bẩm làm gì, em muốn đi ngủ, em rất buồn ngủ . . .

" Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, sau lưng cảm thấy thứ gì đó chống đỡ, thứ cứng rắn, còn trước sau nhẹ nhàng đụng cô, Tĩnh Tri mí mắt buồn ngủ không ngừng đánh nhau, với tay đẩy lung tung anh một cái, lại bị người nọ nắm ngay lấy tay nhỏ bé đi thăm dò xuống dưới. . . .

Cho đến khi bị anh kéo tới nắm cứng rắn của anh, Tĩnh Tri ngờ nghệch lúc lâu mới chợt giựt mình tỉnh lại, cô lập tức kéo tay của mình về, nhưng không ngờ anh cầm chặt như vậy, thậm chí tốc độ ma sát bắt đầu mau hơn, Tĩnh Tri lúng túng đỏ bừng cả khuôn mặt, liều mạng muốn đoạt lại tay của mình, anh lại ôm cơ thể của cô chặt hơn, thậm chí còn dùng chân cố định đè chặt cô không để cho cô nhúc nhích.

Hơi thở của anh thỗ lỗ như vậy, thiêu đốt sau cổ cô cũng nóng lên, cánh tay bị vặn ở sau lưng thật là khó chịu, lòng bàn tay cũng nóng sinh ra đau, cô gần như không cầm được anh, anh thật là được lắm. Loại gì, lúc nào cũng bắt nạt cô như vậy, hành động như vậy, chỗ nào là cô gái tốt nên làm?

Trong bụng Tĩnh Tri nghĩ tới, tay anh vốn là nắm ở trên eo cô chợt đã phủ ở trước ngực của cô hung hăng xoa nắn, âm thanh của anh thô ồm vang lên, mang theo chút ít khàn mờ ám trầm thấp: "Không được phân tâm!

"

Anh oán hận xoa bóp cô, hận không thể khiến bản thân khảm người phụ nữ này vào trong người đi, nếu không phải thấy hai ngày nay cô chịu khổ, anh tuyệt đối không muốn uất ức bản thân ôm ôn hương nhuyễn ngọc (cơ thể cô gái trẻ ấm áp mềm mại) trong ngực lại phải dùng tay giải quyết!

Tĩnh Tri bị anh xoa nắn gần như xương cũng mềm đi, cánh tay cô đã sớm tê mỏi cứng ngắc, tất cả đều tại anh nắm tay của cô kéo theo động tác của anh, đến cuối cùng, chỉ cảm thấy cô suýt mất đi, chỉ là bịt trọn gương mặt cũng ở trong gối, trong miệng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng than nhẹ vỡ nát, tay của anh vẫn còn đang đốt lửa, làm càn như vậy, thậm chí, thậm chí lại từ ngực cô một đường xuống phía dưới, chắc là thăm dò vào chân cô. Ở giữa ẩm ướt mềm mại. . . .

"A. . . . . . Đừng, Mạnh Thiệu Đình . . . Không thể!

" Cô gần như thẹn thùng sắp nổ tung, lập tức ngẩng cao đầu lên lung tung bắt anh tay, nhưng một tay nhỏ bé khác bị anh nắm cũng bởi vì kinh hoàng mà chợt buộc chặt, trong nháy mắt, cô chỉ nghe thấy vài tiếng rên mà anh không đè nén được ồ ồ. Thở dài, tiếp theo anh xoa chân cô. Lúc bàn tay chợt chuyển qua trước ngực của cô gần như là tàn nhẫn hung hăng bóp nhẹ mấy cái, trong đầu Tĩnh Tri trống rỗng, khóe mắt cô vươn vài giọt nước mắt, mà bàn tay lại bị anh nắm chặt hơn chuyển động nhanh hơn, chỉ sau chốc lát, cô cũng cảm thấy lòng bàn tay và sau lưng thình lình trở nên nóng bỏng dính ướt . . .

Cô gần như đã sắp xụi lơ, vừa xấu hổ giận dữ vừa sợ, tim cũng theo đó hoàn toàn hốt hoảng, trong lúc nằm ở gối mềm mại chỉ là nhỏ giọng khóc thút thít, mà Mạnh Thiệu Đình giống như là thỏa mãn bay bổng sắp thành tiên, nương náu đè lên cô cũng không để ý trên người cô bừa bộn liền vòng ôm lấy cô, ở trên vai trên lưng cô nhẹ nhàng vừa mổ hôn vừa vỗ về dỗ dành: "Ngoan, Tĩnh Tĩnh. . . Không khóc không khóc, một lát anh nhất định thỏa mãn em. . .

"

Anh cười xấu xa, cô gái nhỏ dưới người đã chợt bật lên, quả đấm nhỏ giống như là hạt mưa rơi vào trên người anh, cô càng khóc dữ dội hơn, "Anh còn nói, anh còn nói lung tung, Mạnh Thiệu Đình, anh biến, anh cút —— em không muốn gặp lại anh ——"