Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 7,667,262
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

"Đúng rồi, lời tôi nói lúc nãy, còn chưa nói hết.

" Khi anh ta mở cửa, chợt xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh mang theo hơi nước nhìn Thẩm Bắc Thành và Mạnh Thiệu Đình: "Đàn ông ngàn vạn lần không nên động lòng với phụ nữ, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự động lòng, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không cần dễ dàng buông tay cô ấy ra.

"

Thẩm Bắc Thành nghe lời này cười lạnh một tiếng, Mạnh Thiệu Đình cũng nhíu chặt chân mày, anh trong ghế lô dưới ánh sáng mờ tối hơi nhắm mắt lại, tựa vào trên ghế sofa cơ thể có chút cứng ngắc căng thẳng, cậu cho rằng, cậu nói không buông tay, là có thể không buông tay sao?

Có lúc, ngay cả tư cách cầm tay đối phương, cậu cũng đã mất đi.

Hà Dĩ Kiệt cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là vội vàng rời đi, Thẩm Bắc Thành buồn bực không lên tiếng sau khi uống mấy ly rượu, do dự đứng lên, dường như muốn nói lại thôi.

"Thiệu Đình, trở về đi thôi.

"

Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng, anh hơi khoát khoát tay, ý bảo Thẩm Bắc Thành đi trước mình, trong lòng càng thêm trống rỗng vài phần, sau khi bọn họ trở về cũng có thể điên cuồng bắt lấy người phụ nữ bên người, mà anh, ngay cả dũng khí trở về cũng không có.

Thẩm Bắc Thành thấy tinh thần anh hoảng hốt, lại một bộ không muốn nhiều lời, chỉ đành khuyên anh mấy câu, rồi vội vàng đi về, bệnh Thanh Thu càng ngày càng nặng hơn, anh ta thật sự không có cách nào mặc kệ không hỏi đến cô ấy.

Một mình Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trong ghế lô, mới vừa rồi khi Bắc Thành đi ra ngoài, tiếng động lớn ồn ào và ánh sáng phía ngoài dường như xuyên vào khi khép mở khe cửa, nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả lại bình tĩnh trở lại, quá yên lặng, anh cảm thấy cô độc và thống khổ bắt đầu phóng đại lên, tiện tay cầm hộp điều khiển t v bấm một bài hát, sau khi giai điệu vang lên, chính mình cũng không khỏi cười khổ.

Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh, chúng ta vẫn như thế, sống ở bên một người xa lạ...

.

Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, còn có thể hỏi thăm, chẳng qua là loại dịu dàng, cũng tìm không được lý do để ôm nữa.

.

.

Tiếng hát của Trần Dịch Tấn bao giờ cũng có thể trực tiếp chọc đúng vào chỗ yếu ớt nhất trong đáy lòng, anh nghe thấy cau mày thật sâu, không nhịn được bấm một tiếng tắt bài hát, nâng một bàn tay lên che ở trên mắt, trước mặt của anh hoàn toàn chìm vào bóng tối, tĩnh chỉ có tiếng tim anh đập.

Có phải thật sự chỉ có một khả năng tách biệt với cô hay không, sau đó đợi đến mười năm sau, thời điểm tình cờ ở gặp gỡ đầu đường, cũng chỉ có thể mỉm cười chào với nhau một tiếng, sau đó, cô tiếp tục đi về bên trái, anh tiếp tục đi về bên phải, đi vào trong bể người đông đúc không bờ không đến, trên mặt bình tĩnh như nước, nhưng trái tim đang chảy từng giọt lệ, nhưng mà lại không bao giờ.

.

. sẽ quay đầu lại nhìn đối phương một cái nào nữa.

Chỉ vừa nghĩ như thế, đã cảm thấy đau đến vô cùng, đây không phải là kết quả anh muốn, đây cũng không phải là chuyện anh hy vọng xảy ra.

Anh đứng lên, cầm lấy áo khoác vắt từ trên ghế sofa ra khỏi ghế lô, có nhân viên phục vụ ân cần tới đây: "Mạnh thiếu, xin hỏi cần phục vụ gì không?"

Anh say lờ đờ mơ mơ màng màng, chẳng qua là khoát khoát tay, dọc theo hành lang ồn ào thật dài bước từng bước đi ra ngoài, càng đi ra bên ngoài, tiếng người càng ồn ào, mọi người thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, cười giống như một đóa nở rộ hoa, anh cảm giác mình không thể đợi ở trong hoàn cảnh như vậy, nhưng muốn anh cứ như vậy mà trở về, rồi lại quá chật vật, dứt khoát đi ra lấy xe, lái ở trên đường không có mục đích rất lâu, anh đã bất tri bất giác lái xe đến nhà cũ nhà họ Mạnh.

Rất lâu sau, người giúp việc làm đã lâu đi tới mở cửa Liễu Viên ra, có chút ngạc nhiên lại hoảng sợ nghi hoặc nhìn anh, anh không lên tiếng tiêu sái xuống xe, để cho mọi người cùng đi phía sau rời đi, đi thẳng lên lầu.

Thư phòng vẫn còn sáng, cửa phía tây yên tĩnh im lặng như trước, anh liền đẩy cửa đi vào, một phòng ánh sáng ánh trăng thoải mái và quyến rũ, rơi vào trên sàn nhà gỗ, giống như là đặt lên một tầng sợi nhỏ, anh không mở đèn, cứ như vậy say khướt đi tới, đi thẳng đến cửa phía tây.

Nửa cuốn mành trúc che nửa cửa.

Cửa sổ chỉ mở ra một nửa, như muốn thông gió hóng mát, mà rèm cửa sổ cũng vén lên một nửa, trên kệ cửa sổ sát đất rộng lớn còn để một quyển sách, trang sách xốc xếch mở ra, nếu có gió thổi qua thì trang sách sẽ đung đưa tạo nên tiếng, giống như người đọc sách chỉ vừa mới rời đi, duy trì bộ dạng lúc cô để xuống.

Anh đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy trong vành mắt toan trướng khó chịu, anh tự nhận luôn tâm địa sắt đá, từ khi bắt đầu biết chuyện sẽ không chịu dễ dàng để cho mình rơi nước mắt nữa, nhưng bây giờ không biết tại sao, nhìn phòng trống rỗng, cửa sổ trống rỗng, trang sách lật lui lật tới, anh cảm giác xung quanh hốc mắt một trận đau nhói.

Cảnh còn người mất mọi chuyện xưa, nhiều năm trước cô rất thích ngồi hoặc nằm đợi ở chỗ này, bộ dạng yên tĩnh đọc sách trong mắt anh là phong cảnh xinh đẹp bị anh coi thường, mà nay, ánh trăng giống nhau, phòng giống nhau, ban đêm giống nhau, nhưng cô lại sẽ không chờ anh trở lại giống như xưa, cô cũng không còn là Phó Tĩnh Tri chỉ hết sức chuyên chú yêu anh.

Tuy cô vẫn nhã nhặn lịch sự yên lòng cười, tuy vẫn sóng mắt trong suốt nhìn anh, nhưng cô lại cũng ở đây giữa đám trúc mọc lên vĩnh viễn vượt không qua được tường cao.

Anh cảm thấy suốt cả đời chưa từng phải chịu bó tay, tràn đầy cả tay chân của anh.

Lúc đóng cửa lại rời đi, anh bất tri bất giác đi tới suối nhỏ, tiếng gió lạnh rung, bụi nước trong đêm nồng nặc, anh đến gần nơi đó, mới phát hiện, nước trong suổi nhỏ không ngờ khô khốc, đáy ao trống trải tràn đầy lá cây rụng và bụi đất, anh có chút không biết làm sao đứng ở nơi đó, giật mình sững sờ rất lâu, mới đột nhiên bước nhanh đi ra phía ngoài.

Ánh đèn từ xa lúc sáng lúc tối, anh đi cực nhanh, đợi thấy người giúp việc trông coi vườn thấp thỏm đứng ở nơi đó nhìn anh, anh mới khàn khàn quẳng xuống một câu nói: "Khóa tất cả ở đây lại, các người đều chuyển ra khỏi đây.

"

"Nhị thiếu, nhị thiếu, chúng tôi vẫn rất tận tâm tận lực.

.

.

"

"Tôi không trách các người, sẽ sắp xếp công việc mới cho các người một lần nữa, chẳng qua là, chẳng qua là các người phải khóa các phòng trong nhà này trước mà thôi.

"

Anh vô lực giải thích, xoay người bỏ đi, đi rất lâu, mới nhớ ra chưa lấy xe hơi, anh lại lộn vòng quay trở lại lấy xe, thành phố đang dần dần yên tĩnh một người đợi thật lâu trên đường phố, phía Đông có ánh sáng, anh mới lái xe đi lộn về Tịnh Viên.

Lúc trở về, quản gia đã sai người giúp việc bắt đầu bận rộn, sữa tươi được đưa từ nông trường nhà họ Diệp tới cũng bày ở trên bàn ăn, anh thấy sữa tươi, đáy lòng hoảng hốt tự giễu một tiếng, đây là anh tự mình tiến hành đi nông trường nhà họ Diệp chọn cho Phi Đồng một con bò sữa khỏe mạnh, đặc biệt mỗi ngày đưa mới mẻ sữa tươi cho anh và Tĩnh Tri, chẳng qua là bởi vì, có một ngày sớm trên bàn ăn, Tĩnh Tri thì thầm một tiếng, Phi Đồng uống không quen sữa tươi đưa tới, nói là không có mùi, anh liền bỏ quên.  

Nhưng tuy vậy thì như thế nào, bây giờ Phi Đồng thấy anh liền tránh, trong ánh mắt đều là vẻ đề phòng, anh muốn thân cận lấy lòng, cũng không có cơ hội.

Trong đáy lòng toan trướng khó chịu, anh không để ý vẻ mặt kinh ngạc của người giúp việc, yên vị ở trong phòng khách rút một điếu thuốc, vâng, kể từ khi bọn họ ở cùng một chỗ, anh không hút thuốc lá, bởi vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô và Phi Đồng, nhưng tối hôm qua đã buông thả, cũng không quan tâm buông thả một lần nữa, chẳng qua là sau khi hít hai cái, anh vẫn tắt tàn thuốc, phân phó người giúp việc mở cửa sổ thông gió tán mùi thuốc lá đi, đồng hồ treo trên vách tường chỉ hướng bảy giờ đồng hồ, cô nên rời giường.

Anh có chút sợ hai người gặp mặt thì lúng túng như thế nào, nghĩ một lát, nghe lên trên lầu mơ hồ có động tĩnh, anh đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo trong vườn hoa một lát, nhưng giọng nói của cô đã vang lên, mang theo nồng nặc khàn khàn, anh mềm lòng khó chịu, mí mắt đều nhảy liên tiếp, anh nhịn không được, là thật sự không có biện pháp nhịn được, anh đã xoay người mấy bước đi qua ôm cô vào trong lòng.

Nước mắt của cô cuồn cuộn rơi xuống, hai mắt sưng đỏ giống như hai quả đào đáng yêu, cô khóc nghẹn ngào, gắt gao ôm lấy anh, mặt dính vào trước ngực anh không chịu rời khỏi.

Nước mắt của anh cũng không khống chế lại, hai cánh tay khóa chặt cơ thể của cô, dường như muốn nhét vào trong cơ thể của mình, cả người anh cũng đang run rẩy, ngón tay lạnh dọa người, nhưng anh vẫn liều mạng gắt gao ôm cô, sau khi ôm rất lâu, anh chợt một tay đẩy cô ra, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn mặt cô tràn đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần sương giá lạnh lẽo, sau đó, anh chợt nghe giọng nói của mình, lại thâm tình như vậy.

"Tĩnh Tri, anh yêu em.

" Anh thật sự nghiêm túc thật mở miệng, hai tay đặt ở trên vai của cô từng chút từng chút kéo cô vào trong ngực, dường như cô sững sờ, cơ thể cứng ngắc như đá, chỉ giống như tượng gỗ mặc hành động của anh, giống như mất đi năng lực hành động, chỉ có thể đần độn như vậy nhìn của anh, nhìn anh tiều tụy lại không mất khuôn mặt anh tuấn, nhìn tròng mắt anh chói lọi sáng ngời, nhìn anh thật sự nghiêm túc từng chữ từng câu nói cho cô biết, anh yêu cô.

"Đúng vậy, anh yêu em, Tĩnh Tri.

" Anh lại lặp lại một lần nữa, trong mắt dâng lên từng chút từng chút vui vẻ, nhưng nụ cười kia lại mang theo làn nước trong suốt.

"Em.

.

. Không cần cảm thấy có gánh nặng, anh chỉ muốn nói ra, chẳng qua là lo lắng sau này anh sẽ không có cơ hội nói cho em nghe.

"

Anh cười sâu hơn, khóe miệng lộ ra đường cong thâm thúy, khắc họa anh khẩn trương, anh ôm cánh tay cứng rắn như sắt của cô, mỗi một tấc da thịt cũng không ngừng run rẩy, cô chưa bao giờ biết, đàn ông giống như anh, cũng sẽ có thời khắc như vậy.

"Em ăn sáng đi, anh đi tắm.

.

.

" Anh gần như chạy trối chết, nhìn cũng không dám nhìn mặt của cô, cho nên, con ngươi sáng ngời và rực rỡ của cô, trên hai má của cô nhuộm xinh đẹp ngất ngây, nụ cười bên khóe môi cô như ẩn như hiện, cô nhìn theo bóng dáng của anh thì nồng nặc vui sướng và dịu dàng trong ánh mắt kia, anh cũng không nhìn thấy.