Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 7,666,958
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Cô chỉ thẩn thờ đứng ở nơi đó, cả vườn cây bừng bừng sức sống, cả vườn nhánh hoa hồng xanh biếc, cô nhìn không tới, mà bóng dáng cô đơn bạc lành lạnh dường như sẽ dung nhập vào trong gió lạnh rung ngày mùa thu...

.

Thì ra là như vậy, chẳng trách được anh nói vài ba câu giải thích chuyện Phi Đồng bị bắt cóc, chẳng trách được từ đó về sau An Thành rất ít xuất hiện ở trong Tịnh Viên, sợ cô tìm An Thành nghe ngóng, An Thành nói lộ ra khỏi miệng, chẳng trách, tối hôm qua anh đột nhiên nói với cô như vậy, đột nhiên không giải thích được giúp đỡ Mạnh phu nhân nói chuyện, chả trách, ngày đó thái độ Mạnh phu nhân khác thường tới cửa cầu hòa, thì ra cũng chỉ là cứng rắn không được, lại tới mềm, thay đổi biện pháp muốn đuổi người bên cạnh Mạnh Thiệu Đình là cô đi, chỉ sợ không cẩn thận, ngay cả con trai bảo bối của bọn họ cũng bị liên lụy đến vạn kiếp bất phục! Khi trong mắt người nhà họ Mạnh anh, cô Phó Tĩnh Tri chính là thú dữ lũ lụt, đó là có thể đẩy Mạnh Thiệu Đình tới trong vũng bùn là những thứ dơ bẩn không may mắn!

Tĩnh Tri đột nhiên cảm thấy trái tim lạnh lẽo, anh luôn miệng nói quan tâm cô, thích cô, yêu cô, nhưng thực ra ở trong lòng của anh, trọng lượng những lời này lại có nặng hơn không?

Vâng, cô biết, đó là cha mẹ ruột của anh, anh cái gì cũng không thể làm, cô có thể thông cảm! Cô cũng làm con cái, cho nên lúc ban đầu mẹ cay nghiệt với cô như thế nào đi nữa, cô cũng chưa từng oán hận một câu.

Mạnh phu nhân làm nhục ba cô ba phen mấy bận, cô cũng không làm cái gì, mặc dù chưa từng cho bà ta sắc mặt tốt, nhưng chuyện quá đáng hèn hạ, cô một chuyện cũng chưa từng làm, quá lắm cũng chỉ là mở miệng oán giận, thế nhưng một lần không giống nhau, bà ta động thủ với con trai của cô, xuống tay độc ác với con trai của cô!

Cô cái gì cũng có thể tiếp nhận, nhưng duy chỉ có Phi Đồng, là ranh giới cuối cùng của cô, là mạng của cô, là vật quý nhất cô quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào đụng vào!

Nếu ở nơi này, trên chuyện này, Mạnh Thiệu Đình lựa chọn bảo vệ mẹ của mình, như vậy, cô cũng không có chuyện gì để nói, cô không cầu anh có thể cho cô một công đạo đưa Mạnh phu nhân ra công lý, nhưng anh vẫn không nên im lặng không tiếng động đè chuyện này xuống như vậy, để cô làm một người mù chữ, có một chút quan tâm và tôn trọng nào không? Có đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đứng ở trên lập trường của cô suy nghĩ một chút hay không?

Mẹ của anh là người, con trai của cô liền đáng đời vô duyên vô cớ dạo một vòng trước quỷ môn quan như vậy sao?

Mới vừa rồi cô nghe lén câu nói kia nói rất đúng, truy cứu gốc rễ, cũng chỉ là bởi vì Phi Đồng không phải của anh, cho nên sinh mạng nhỏ của cậu không quan trọng, những bản lĩnh ngoài mặt kia, ai cũng biết làm, ai cũng có thể làm thật tốt, nhưng không tới cuối cùng, không tới lúc quan trọng, ai cũng nhìn không ra được dưới bản mặt của ai đó, rốt cuộc che giấu là cái gì.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy ạ?"

Một giọng nói non nớt chợt vang lên ở bên người cô, bàn tay Tĩnh Tri đột nhiên buông ra, nhánh cây gảy lìa rơi trên mặt đất, cô xoay người, thấy con trai nho nhỏ ngẩng mặt nhìn cô, gương mặt lo lắng, trong lòng ấm áp dễ chịu, ngồi chồm hổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấy bụi bẩn trên quần áo của cậu, yêu thương giúp cậu vỗ nhè nhẹ phủi sạch sẽ, lúc này mới ôm cậu đứng lên: "Mẹ không sao, chúng ta đi xem hồ bơi nhỏ của Phi Đồng nhé.

"

Cô không đành lòng làm Phi Đồng mất hứng, chủ động đề nghị đi xem hồ bơi, quả nhiên Phi Đồng lập tức vui vẻ trở lại, cơ thể nhỏ mập mạp ở trong ngực cô liều mạng giãy dụa, không thể chờ đợi muốn nhảy xuống lôi kéo cô dẫn đường cho cô, Tĩnh Tri nắm thật chặt cánh tay, xoay người đi về phía trước, dọc theo ngã rẽ đường mòn chậm rãi lên trước, ở trong màu xanh biếc xanh ngắt, dường như mỗi một ngã rẽ cũng không có cùng phong cảnh.

Xe lái ra từ tòa nhà làm việc của Hà Dĩ Kiệt, còn chưa thay đổi phương hướng, chợt có một chiếc xe Ferrari lửa đỏ rực rỡ chói mắt chợt lái thẳng về phía trước, rồi lại tự nhiên chuyển hướng, để ngang trước mặt xe của anh.

Vốn Mạnh Thiệu Đình đã nén giận vô cùng, nếu không phải anh phản ứng mau lẹ nhạy bén, xe đã đụng vào, nhìn lại người lái xe thật phách lối, không chỉ không nhanh không chậm cho xe dừng ở nơi này, còn cực kỳ liều lĩnh nhấn còi với xe của anh.

Lông mi dài của Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt, một đôi con ngươi hẹp dài và sâu thẳm đột nhiên buộc chặt, bàn tay nắm tay lái nắm chặt đến có chút trắng bệch, anh sống hơn ba mươi tuổi, còn chưa có người nào dám công khai khiêu khích anh như vậy! Cũng nhanh chân đến xem, đây rốt cuộc là người nào, không muốn sống!

Anh vỗ một cái vào trên tay lái, đang muốn xuống xe, Ferrari kia lại mở cửa xe ra, bên trong đi ra một cô gái trẻ tuổi, cô ta mặc một áo khoác dài màu đen phủ đến dưới gối, tóc dài xốc xếch buông xuống đến thắt lưng, ở dưới mắt kính hé ra một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, độ cong của cằm quật cường và tinh xảo, hai tay cô ấy để ở trong túi áo, vòng qua xe, hẳn là trực tiếp đi về phía xe anh!

Mạnh Thiệu Đình không nhịn được quan sát cô ta, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nghĩ ra là ai, trong đầu không nhịn được lướt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ là một trong những người phụ nữ trước kia của anh? Nhưng lại không giống, người phụ nữ này rõ ràng thoạt nhìn vô cùng có khí thế, lúc đi bộ sống lưng quả nhiên rất thẳng, lại kiêu ngạo thận trọng khẽ ngước cằm, người phụ nữ như vậy, vốn không phải là kiểu hình anh yêu thích.

Nhưng anh hiện tại lại không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người phụ nữ nào, thấy cô ta đi về phía xe mình, anh xuy cười một tiếng, ngay sau đó dừng tư thế chuẩn bị xuống xe, dứt khoát khởi động động cơ, vòng tay lái muốn rời khỏi.

Nhưng anh mới vừa khởi động xe, người phụ nữ kia cũng đã đi tới trước xe của anh, dường như cũng không lo lắng xe của anh sẽ đụng vào, cô ta cứ như vậy ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở ngay phía trước anh.

Thấy xe anh chợt dừng lại, người phụ nữ kia dường như hài hước cười lạnh một tiếng, đôi môi đánh son môi màu sáng hơi nhếch lên một chút độ cong, sau đó tay vẫn luôn để ở trong túi áo chậm rãi giơ lên, cô ta lấy mắt kính đeo trên mắt xuống, phơi bày toàn bộ khuôn mặt của cô ta trước mặt anh.

Gần như cùng thời điểm khi cô vừa lấy mắt kính xuống, Mạnh Thiệu Đình đã nhận ra cô ta là ai, mà khi cô ta đi thẳng tới chỗ kế tài xế bên cạnh anh, cả người đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Phó Tĩnh Ngôn lên xe, mắt nhìn thẳng, giọng nói cũng lộ ra một chút xíu mát lạnh: "Mạnh tiên sinh, bạn bè nhiều năm không thấy, không mời tôi uống ly rượu?"

Khi cô ta nói xong lời một chữ cuối cùng, lại vừa chầm chậm quay mặt lại, thiếu nữ ngây thơ và nhu nhược năm đó đã lột xác thành hoa hồng có gai, xinh đẹp chói mắt rồi lại khí thế bức người, đôi lông mi giả đã xóa sạch mờ mịt trong đôi mắt, không còn hồn nhiên và trong suốt năm đó nữa.

Đúng vậy, cô ta thay đổi đẹp hơn bảy năm trước, nhưng đẹp này lại làm cho người ta không sinh ra cảm tình.

Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trên xe không động đậy, anh nhìn chằm chằm phía trước, chưa từng nghênh đón ánh mắt của cô ta, chẳng qua là khóe môi hờ hững hơi hạ xuống, để lộ ra anh xa cách và lạnh lùng với cô ta, mà sống mũi cao thẳng cùng kiên nghị khuôn mặt, tuấn dật và bá đạo như năm đó, giống như năm đó, cô ta làm như thế nào, cũng đi không vào thế giới của anh.

"Phó tiểu thư, không hài lòng hơn nửa câu, tôi và cô không có gì đáng nói, mời xuống xe.

"

Giọng nói anh thờ ơ, từ đầu đến cuối, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng rơi vào trên mặt của cô ta, không nhìn như vậy làm bàn tay Phó Tĩnh Ngôn đặt ở trên đầu gối siết chặt lại, cô ta hít sâu một hơi, lại để cho mình tận lực bình tĩnh mở miệng: "Mạnh tiên sinh, chẳng lẽ anh một chút cũng không hiếu kỳ vì sao tôi tìm anh?"

Mạnh Thiệu Đình chợt cười một tiếng, khóe môi anh vừa hất lên, cả người lười nhác tựa vào chỗ ngồi, cũng nghiêng đầu lại từ trên cao nhìn xuống nhìn Phó Tĩnh Ngôn, nói: "Không hiếu kỳ.

"

"Anh ——" Tĩnh Ngôn lập tức nổi đóa, cô ta chưa từng nghĩ đến Mạnh Thiệu Đình sẽ gọn gàng dứt khoát một chút mặt mũi cũng không cho cô ta như thế!

"Thiệu Đình, dầu gì năm đó tôi và anh cũng có qua lại ngắn ngủi, chẳng lẽ anh không còn nhớ một chút nào rồi sao?" Phó Tĩnh Ngôn tức giận ngược lại cười, dứt khoát cũng không vụng về nữa, trực tiếp đổi giọng nói mập mờ.

Mạnh Thiệu Đình khẽ nhíu mày, ý cười mỉa mai trong mắt càng nổi lên: "Đối với người không quan trọng, từ trước đến nay tôi lựa chọn quên sạch.

"

"Quả nhiên vẫn là tính tình năm đó, một chút cũng không thay đổi.

" Phó Tĩnh Ngôn im lặng một lát, cũng chợt gật đầu một cái thở dài nói một câu như vậy.

Cô ta nghiêng mặt đi, tròng mắt nhìn về ngoài xe, ở chỗ anh không nhìn thấy, trong đáy mắt thoáng qua cô đơn nhàn nhạt và hoảng hốt, cô ta đắc chí hài lòng, tất cả cô ta hăng hái gắn bó, khi anh lạnh lùng trước mặt như vậy, cũng là tái nhợt buồn cười như thế.

"Anh vẫn ở chung một chỗ với Phó Tĩnh Tri.

" Trong giọng nói cô ta có một chút mệt mỏi, nhưng lập tức cao ngạo cười lạnh một tiếng: "Không nhìn ra, thủ đoạn của cô ấy lợi hại như vậy.

"

Mạnh Thiệu Đình không thích người khác nói cô như vậy, cũng có chút tức giận: "Phó tiểu thư, cô không có tư cách ở trước mặt tôi bàn về cô ấy.

"

"Ồ? Bao che dữ vậy sao?" Tĩnh Ngôn cười đến mặt mày rạng rỡ, cô ta quay mặt lại hài hước nhìn anh: "Thật nhìn không ra, đây là Mạnh Thiệu Đình lòng dạ độc ác không chút lưu tình năm đó?"

"Mọi người sẽ thay đổi.

" Anh không muốn nhiều lời cùng cô, ánh mắt lạnh như băng: "Phó tiểu thư, mời cô xuống xe, tôi phải về nhà rồi.

"

"Về nhà? Tịnh Viên sao? Thật là Đại Thủ Bút, Phó Tĩnh Tri đã tu luyện mấy đời phúc khí mà anh vì cô ấy làm nhiều như vậy?" Giễu cợt trong miệng Tĩnh Ngôn càng đậm, mà đáy mắt cũng một mảnh thảm đạm, cô ta cười càng khoa trương, cả người cô ta thoạt nhìn càng thêm thê lương.

Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, anh trực tiếp xuống xe, vòng qua xe đi tới chỗ ghế lái phụ, một phen kéo cửa xe ra, màu sắc con ngươi đã lạnh thêm vài phần, cả người thoạt nhìn một mảnh xơ xác tiêu điều, anh cứ lạnh nhạt như vậy đứng ở nơi đó, hời hợt nói một câu: "Phó tiểu thư, cô muốn mình thoải mái xuống, hay là muốn tôi mời bảo vệ tới đây lôi cô ra?"