Chương 1 - Ác Mộng
Chương 2 - TRỞ LẠI NHÀ
Chương 3 - TÔI KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH THẾ THÂN
Chương 4 - LƯU LẠC
Chương 5 - MIỆNG LƯỠI KHÔNG SẠCH SẼ
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Tất Cả Mọi Sinh Hoạt Dựa Vào Đôi Tay.
Chương 8 - Trương Tú Linh Vẫn Chưa Tin Nổi.
Chương 9 - “Mẹ Đánh Thức Con Sao?”
Chương 10 - “Hôm Nay Tôi Tới Đây Cũng Là Vì Chuyện Đó”
Chương 11 - Thôi Được Tôi Đồng Ý Với Anh.
Chương 12 - “Nếu Không Còn Việc Gì Thì Tôi Về Trước.”
Chương 13 - “Vậy Tôi Không Quấy Rầy Anh Nữa.”
Chương 14 - “Lau Tóc Giúp Tôi”
Chương 15 - “Con Dâu Ngoan!”
Chương 16 - “Sao Anh Biết Tôi Nghĩ Gì?”
Chương 17 - Tôi Đi Cùng Giúp Anh Trị Liệu Được Không?
Chương 18 - Đổi Thân Xác Lấy Một Tên Què
Chương 19 - “Có Điều Gì Cần Phải Hỏi Sao?”
Chương 20 - Cô Cứ Đi Cùng Tôi Là Được.
Chương 21 - Định Làm Con Rùa Rụt Đầu À?
Chương 22 - Đừng Ăn Nói Linh Tinh
Chương 23 - Tôi Cũng Phải Làm Theo Anh À?
Chương 24 - Vùng Đất Phía Nam?
Chương 25 - Để Tôi Đi Báo Nhà Bếp Chuẩn Bị Bữa Tối
Chương 26 - Cho Anh 1 Tháng
Chương 27 - “Các Mối Quan Hệ Khác?”
Chương 28 - “Nhắm Tới Công Ty Nào Rồi?”
Chương 29 - “Được Tôi Thua! Anh Chờ Đấy”
Chương 30 - Được! Nhớ Giữ Lời Cô Đã Hứa
Chương 31 - Tôi Sẽ Dự Phỏng Vấn Năm Người Cuối Cùng
Chương 32 - Cô Phỏng Vấn Vào Vị Trí Nào Vậy?
Chương 33 - Anh Ta Thích Thú Nhìn Cô.
Chương 34 - “Thịnh Tổng Tôi Về Được Chưa?”
Chương 35 - Không Phải Như Anh Nghĩ Đâu
Chương 36 - Bàn Công Việc
Chương 37 - “Ba Tôi Có Ở Trong Đó Không?”
Chương 38 - Thịnh Thiên Vĩ Thật Không Đơn Giản
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Cha Sẽ Có Cách Để Chị Con Đồng Ý
Chương 41 - “Trên Mặt Tôi Dính Gì À?”
Chương 42 - Coi Như Cô Vi Phạm Thỏa Thuận
Chương 43 - “Ba Tôi Có Nói Mục Đích Của Chuyến Thăm Không?”
Chương 44 - Cô Thứ Nhất Tỏ Ra Hiểu Biết.
Chương 45 - Cho Các Cô Thêm Ít Việc
Chương 46 - “Sao Anh Không Nói Sớm”.
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Sau Bữa Tối Mai Tôi Với Anh Hết Nợ
Chương 49 - Có Vấn Đề Gì Với US Sao?
Chương 50 - Người Rất Dễ Mềm Lòng.
Chương 51 - Nếu Ông Đồng Ý Con Cũng Sẽ Đồng Ý
Chương 52 - Chị Tặng Em Thật À?
Chương 53 - “Muốn Nói Gì Với Anh Sao?”
Chương 54 - “Ngoan Thì Lúc Nào Đó Sẽ Cho Em Xem”
Chương 55 - Có Lẽ Nào Cô Đã Thích Anh
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Anh Đừng Có Ý Mạnh Hiếp Yếu
Chương 58 - “Em Ngạc Nhiên Đến Thế Sao?”
Chương 59 - Trương Tú Anh Chưa Một Lần Gặp Lại Ông.
Chương 60 - Cô Đành Kể Vắn Tắt Như Vậy.
Chương 61 - Vẫn Là Con Nói Đúng
Chương 62 - Làm Năng Lượng Tái Tạo Không Phải Chuyện Dễ
Chương 63 - Bữa Này Tôi Mời Anh, Coi Như Tạ Lỗi.
Chương 64 - Muốn Trêu Cô À, Được Anh Cứ Chờ Đấy.
Chương 65 - “Anh, Là Đồ Lưu Manh!”
Chương 66 - “Cô Có Thể Về!”
Chương 67 - Giám Sát Chặt Chẽ Việc Khai Thác
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Tú Anh Cô Là Người Mới Muốn Ăn Gì?
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Được Đấy, Lâu Lắm Rồi Chưa Uống.
Chương 72 - Anh Mau Đi Lấy Rượu Cho Tôi
Chương 73 - Kẻ Đứng Sau Chính Là Hắn
Chương 74 - “Chúng Ta Có Bằng Chứng Không?”
Chương 75 - Một Dự Cảm Không Lành.
Chương 76 - Giải Quyết Sạch Sẽ Tất Cả Một Lúc.
Chương 77 - Cái Gì Là Bình Phong?
Chương 78 - Tôi Không Ghen
Chương 79 - Anh Không Gay.
Chương 80 - “Sao Anh Phải Làm Vậy?”
Chương 81 - “Có Phải Trong Lòng Em Đã Có Đối Tượng Nghi Ngờ?”
Chương 82 - Cảm Nhận Hơi Ấm Ngắn Ngủi Bên Anh.
Chương 83 - Tận Hưởng Nụ Hôn
Chương 84 - Chuyển Biến Vi Diệu.
Chương 85 - Chưa Phát Hiện Dấu Vết Gì
Chương 86 - Xem Ít Phim Viễn Tưởng Thôi.
Chương 87 - Chết Thì Cả Hai Cùng Chết
Chương 88 - “Được Anh Sẽ Về Đúng Giờ?”
Chương 89 - Công Việc Bận Lắm Sao?
Chương 90 - Được Anh Sẽ Về Đúng Giờ.
Chương 91 - “Em Chuẩn Bị Đi Công Tác Sao?”
Chương 92 - “Em Thật Đẹp!”
Chương 93 - “Em Là Của Anh! Là Của Anh Mãi Mãi”
Chương 94 - Đều Là Việc Của Con Nên Làm
Chương 95 - Nhưng E Là Giá Có Hơi Cao Một Chút
Chương 96 - “Yên Tâm Đi Lúc Đó Chị Sẽ Biết”
Chương 97 - Tại Sao Anh Ấy Lại Cầm Hành Lý Giúp Chị?
Chương 98 - “Tóc Cô Ấy Thật Thơm.”
Chương 99 - Cẩn Thận Hóc Xương
Chương 100 - Người Dân Ở Đây Rất Hiếu Khách Và Tốt Bụng
Chương 101 - Tin Nhắn Của Ai Mà Cười Tới Ngốc Ra Vậy?
Chương 102 - Cái Nơi Quỷ Quái Này
Chương 103 - Ấy Quá Nhiều Rồi.
Chương 104 - “Bạn Cũ Hỏi Thăm Nhau Không Được Sao?”
Chương 105 - Đặc Biệt Là Nước Uống.
Chương 106 - Không Phải Làm Người Hầu Của Chị.
Chương 107 - Ăn Tối Đã Có Chuyện Gì Từ Từ Giải Quyết!
Chương 108 - “Anh Muốn Bao Nhiêu?”.
Chương 109 - Tôi Muốn Cầm Năm Triệu Trước
Chương 110 - “Sao Anh Lại Thích Nó?”
Chương 111 - “Muộn Rồi, Chúng Ta Vào Thôi”
Chương 112 - “Em Yêu Anh Mà, Hãy Cho Em!”
Chương 113 - Rồi Cô Sẽ Biết Thế Nào Là Đau Đớn
Chương 114 - Trường Tiểu Thư Thật Hào Phóng
Chương 115 - Đi Đâu Cũng Chỉ Lo Thiếu Ăn Thiếu Uống
Chương 116 - “Cô Làm Gì Mà Như Đi Mấy Ngày Thế?”
Chương 117 - Nóng Gì Mà Nóng Khủng Khiếp
Chương 118 - Chân Của Tôi Bị Treo Rồi
Chương 119 - “Hành Động Nào.!”
Chương 120 - “Mục Tiêu Đang Di Chuyển”
Chương 121 - “Cảm Ơn Anh, Tôi Sẽ Chú Ý”
Chương 122 - Chúng Ta Thay Phiên Nhau Xử Lý Cô Ta
Chương 123 - “Ai Thuê Bọn Mày Hại Tao?”
Chương 124 - “Giết Tao Đi!”
Chương 125 - Biết Điều Thì Chuyển Tiền
Chương 126 - Gặp Ảo Giác.
Chương 127 - Cảm Nhận Được Độ Nóng
Chương 128 - “Đại Ca, Anh Thật Lợi Hại”
Chương 129 - “Cô Có Thấy Thịnh Tổng Ở Đâu Không?”
Chương 130 - “Sếp Cứ Yên Tâm”
Chương 131 - Chương 131
Chương 132 - Chỉ Có Phép Màu Mới Tìm Được Xác Cô Ta
Chương 133 - Đầu Trọc Chỉ Thiếu Điều Muốn Chửi Bậy
Chương 134 - Xuống Khách Sạn Cái Đầu Mày Này!
Chương 135 - Không Bỏ Sót Dù Chỉ Là Một Tấc Đất
Chương 136 - Mày Thật Không Biết Điều
Chương 137 - “Nhưng Em Muốn Túi Xách Như Của Chị”
Chương 138 - “Không Cần, Tôi Đang Đau Bụng”
Chương 139 - Đừng Để Có Bất Kỳ Sơ Hở Nào
Chương 140 - “Một Lũ Hút Máu”
Chương 141 - Bắt Tay Vào Tìm Kiếm Tín Hiệu Ngay Cho Tôi
Chương 142 - “Cậu Đi Đâu?”
Chương 143 - Tiếng Động Càng Ngày Càng Rõ Hơn.
Chương 144 - Giúp” Anh Nếm Mùi Đời
Chương 145 - Chính Là Anh.
Chương 146 - Trong Lòng Có Chút Man Mác Buồn.
Chương 147 - Có Tâm Trạng Sao?
Chương 148 - Không Ngờ Mà Hai Người Phát Sinh Quan Hệ
Chương 149 - Cậu Đã Hút Bao Nhiêu Thuốc?
Chương 150 - Biển Giả Hoặc Xe Ăn Cắp
Chương 151 - Không Có Dấu Vết Gì
Chương 152 - Trương Tú Anh Chỉ E Là Lành Ít Dữ Nhiều.
Chương 153 - “Anh Là Người Bản Địa?”
Chương 154 - “Đây Là Nơi Chắc Ít Người Ngờ Tới Nhất”
Chương 155 - “Em Cười Cái Gì?”
Chương 156 - “Tôi Sẽ Xuống Trước Kiểm Tra.”
Chương 157 - Một Khoảng Đất Trống Lớn Dần Lộ Ra.
Chương 158 - Hẹn Gặp Cậu Sau Ba Mươi Phút Nữa
Chương 159 - Bị Thương Phần Mềm Không Đáng Ngại
Chương 160 - “Có Dấu Vết Gì Chưa?”
Chương 161 - “Vào Đi!”
Chương 162 - “Thiên Cơ Bất Khả Lộ”
Chương 163 - “Người Đẹp! Anh Tới Rồi.”
Chương 164 - “Khó Đấy! Khó Đấy!”
Chương 165 - Không Dấu Nổi Sự Hài Lòng.
Chương 166 - Cậu Nên Chuẩn Bị Tâm Lý
Chương 167 - “Đã Bắt Được Người Chưa?”
Chương 168 - “Là Ai Làm?”
Chương 169 - Môi Hé Nụ Cười Thỏa Mãn
Chương 170 - Giọng Điệu Không Khác Dân Chợ Búa
Chương 171 - Một Mũi Tên Trúng Hai Con Con Chim.
Chương 172 - Xem Ra Tình Hình Rất Nghiêm Trọng
Chương 173 - Kia Ông! Đây Là Bệnh Viện Đấy.
Chương 174 - Tư Thù Cá Nhân?
Chương 175 - Em Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
Chương 176 - Chuyện Này Có Quá Nhiều Uẩn Khúc.
Chương 177 - Thời Tiết Ở Lý Thành Đỏng Đảnh Như Đàn Bà.
Chương 178 - Có Chuyện Gì? Vừa Nãy Em Không Tập Trung?
Chương 179 - “Sáu Triệu, Để Đổi Lấy Tự Do Thì Hơi Rẻ Đó”
Chương 180 - Em Còn Chưa Đủ?
Chương 181 - Trương Tú Anh... Cô Ấy Sao Rồi?
Chương 182 - Tránh Để Cố Sốc Quá Mà Ảnh Hưởng Tới Não.
Chương 183 - Mọi Dấu Hiệu Nhận Biết Đều Ổn Định
Chương 184 - Lòng Tham Tiền
Chương 185 - Chỉ Có Thể Vì Tình Cảm?
Chương 186 - Đầu Trọc Đầu Rồi Hả Đại Ca?
Chương 187 - “Đã Đủ Những Thứ Tao Dặn Chưa?”
Chương 188 - “Anh Là Giỏi Nhất!”.
Chương 189 - “Cô Em Cũng Gan Đấy. Anh Thích”
Chương 190 - “Mày Nghĩ Sao Mà Định Qua Mặt Tao?”
Chương 191 - “Mọi Việc Có Thuận Lợi Không Con?”
Chương 192 - “Em Có Nhớ Anh Là Ai Không?”
Chương 193 - Tình Cha Con Thiêng Liêng
Chương 194 - Có Vẻ Mọi Chuyện Rất Nghiêm Trọng.
Chương 195 - “Mày Thật Hết Thuốc Chữa!”
Chương 196 - “Con Còn Có Gì Muốn Nói Với Mẹ Không?”
Chương 197 - Tên Gây Ra Tai Nạn Cho Tôi Đã Nhận Tội Chưa?
Chương 198 - “Là Trương Vân Sơn!”
Chương 199 - Sự Giằng Xé Trong Lòng Anh Càng Mãnh Liệt Hơn.
Chương 200 - Đó Là Họ Đã Làm Tròn Bổn Phận
Chương 201 - Việc Khi Đó Không Phải Do Cô Ấy Làm
Chương 202 - “Tại Sao Con Lại Điều Tra Về Con Bé?”
Chương 203 - “Em Biết Từ Khi Nào?”
Chương 204 - Để Đầu Óc Làm Việc Khác Thôi.
Chương 205 - Tốt Nhất Là Cô Ta Đừng Để Cho Tớ Tóm Được.
Chương 206 - Sao Con Ướt Hết Thế Này?
Chương 207 - Cậu Thiếu Hơi Trai Rồi À?
Chương 208 - “Bắt Đầu!”
Chương 209 - “Cảm Ơn Bạn Tốt”
Chương 210 - “Mua Vào Nhiều Nhất Có Thể”
Chương 211 - “The Return Of Happiness”
Chương 212 - Không Bao Giờ Làm Mình Thất Vọng!
Chương 213 - “Giờ Thì Đi Tắm Nào.”
Chương 214 - “Sao Hai Người Đó Lại Tới Cùng Nhau?”
Chương 215 - Điều Gì Khiến Cô Ta Phải Bỏ Trốn?
Chương 216 - “Còn Cách Nào Khác Đâu.”
Chương 217 - Mẹ Chồng Chăm Sóc
Chương 218 - “Bà Ơi! Có Khách! Bà Ơi!
Chương 219 - “Tiểu Mỹ Giỏi Lắm, Chú Xin Thua
Chương 220 - “Là Chúng Tôi Thất Lễ
Chương 221 - Người Bất Ngờ Lại Là Anh
Chương 222 - Con Chào Ông Già Noel!”
Chương 223 - Một Lý Do Để Kết Thúc Vụ Án
Chương 224 - Tổng Tài Câm Sủng Vợ
Chương 225 - “Đau Em!”
Chương 226 - Nhất Định Có Điều Gì Đó Khả Nghi
Chương 227 - Tú Anh Làm Sao Mà Chết Được
Chương 228 - Cô Đã Kiệt Sức Thật Rồi
Chương 229 - Ông Đừng Vì Con Mà Ảnh Hưởng Tới Sức Khỏe
Chương 230 - Mọi Đau Khổ Đều Tự Mình Ôm Lấy
Chương 231 - “Để Con Tiễn Ông”
Chương 232 - Hứa Sẽ Không Truy Cứu
Chương 233 - Nhất Định Là Có Sự Nhầm Lẫn Nào Đây
Chương 234 - Không Cần Khách Sáo
Chương 1 - Ác Mộng
Chương 2 - TRỞ LẠI NHÀ
Chương 3 - TÔI KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH THẾ THÂN
Chương 4 - LƯU LẠC
Chương 5 - MIỆNG LƯỠI KHÔNG SẠCH SẼ
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Tất Cả Mọi Sinh Hoạt Dựa Vào Đôi Tay.
Chương 8 - Trương Tú Linh Vẫn Chưa Tin Nổi.
Chương 9 - “Mẹ Đánh Thức Con Sao?”
Chương 10 - “Hôm Nay Tôi Tới Đây Cũng Là Vì Chuyện Đó”
Chương 11 - Thôi Được Tôi Đồng Ý Với Anh.
Chương 12 - “Nếu Không Còn Việc Gì Thì Tôi Về Trước.”
Chương 13 - “Vậy Tôi Không Quấy Rầy Anh Nữa.”
Chương 14 - “Lau Tóc Giúp Tôi”
Chương 15 - “Con Dâu Ngoan!”
Chương 16 - “Sao Anh Biết Tôi Nghĩ Gì?”
Chương 17 - Tôi Đi Cùng Giúp Anh Trị Liệu Được Không?
Chương 18 - Đổi Thân Xác Lấy Một Tên Què
Chương 19 - “Có Điều Gì Cần Phải Hỏi Sao?”
Chương 20 - Cô Cứ Đi Cùng Tôi Là Được.
Chương 21 - Định Làm Con Rùa Rụt Đầu À?
Chương 22 - Đừng Ăn Nói Linh Tinh
Chương 23 - Tôi Cũng Phải Làm Theo Anh À?
Chương 24 - Vùng Đất Phía Nam?
Chương 25 - Để Tôi Đi Báo Nhà Bếp Chuẩn Bị Bữa Tối
Chương 26 - Cho Anh 1 Tháng
Chương 27 - “Các Mối Quan Hệ Khác?”
Chương 28 - “Nhắm Tới Công Ty Nào Rồi?”
Chương 29 - “Được Tôi Thua! Anh Chờ Đấy”
Chương 30 - Được! Nhớ Giữ Lời Cô Đã Hứa
Chương 31 - Tôi Sẽ Dự Phỏng Vấn Năm Người Cuối Cùng
Chương 32 - Cô Phỏng Vấn Vào Vị Trí Nào Vậy?
Chương 33 - Anh Ta Thích Thú Nhìn Cô.
Chương 34 - “Thịnh Tổng Tôi Về Được Chưa?”
Chương 35 - Không Phải Như Anh Nghĩ Đâu
Chương 36 - Bàn Công Việc
Chương 37 - “Ba Tôi Có Ở Trong Đó Không?”
Chương 38 - Thịnh Thiên Vĩ Thật Không Đơn Giản
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Cha Sẽ Có Cách Để Chị Con Đồng Ý
Chương 41 - “Trên Mặt Tôi Dính Gì À?”
Chương 42 - Coi Như Cô Vi Phạm Thỏa Thuận
Chương 43 - “Ba Tôi Có Nói Mục Đích Của Chuyến Thăm Không?”
Chương 44 - Cô Thứ Nhất Tỏ Ra Hiểu Biết.
Chương 45 - Cho Các Cô Thêm Ít Việc
Chương 46 - “Sao Anh Không Nói Sớm”.
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Sau Bữa Tối Mai Tôi Với Anh Hết Nợ
Chương 49 - Có Vấn Đề Gì Với US Sao?
Chương 50 - Người Rất Dễ Mềm Lòng.
Chương 51 - Nếu Ông Đồng Ý Con Cũng Sẽ Đồng Ý
Chương 52 - Chị Tặng Em Thật À?
Chương 53 - “Muốn Nói Gì Với Anh Sao?”
Chương 54 - “Ngoan Thì Lúc Nào Đó Sẽ Cho Em Xem”
Chương 55 - Có Lẽ Nào Cô Đã Thích Anh
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Anh Đừng Có Ý Mạnh Hiếp Yếu
Chương 58 - “Em Ngạc Nhiên Đến Thế Sao?”
Chương 59 - Trương Tú Anh Chưa Một Lần Gặp Lại Ông.
Chương 60 - Cô Đành Kể Vắn Tắt Như Vậy.
Chương 61 - Vẫn Là Con Nói Đúng
Chương 62 - Làm Năng Lượng Tái Tạo Không Phải Chuyện Dễ
Chương 63 - Bữa Này Tôi Mời Anh, Coi Như Tạ Lỗi.
Chương 64 - Muốn Trêu Cô À, Được Anh Cứ Chờ Đấy.
Chương 65 - “Anh, Là Đồ Lưu Manh!”
Chương 66 - “Cô Có Thể Về!”
Chương 67 - Giám Sát Chặt Chẽ Việc Khai Thác
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Tú Anh Cô Là Người Mới Muốn Ăn Gì?
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Được Đấy, Lâu Lắm Rồi Chưa Uống.
Chương 72 - Anh Mau Đi Lấy Rượu Cho Tôi
Chương 73 - Kẻ Đứng Sau Chính Là Hắn
Chương 74 - “Chúng Ta Có Bằng Chứng Không?”
Chương 75 - Một Dự Cảm Không Lành.
Chương 76 - Giải Quyết Sạch Sẽ Tất Cả Một Lúc.
Chương 77 - Cái Gì Là Bình Phong?
Chương 78 - Tôi Không Ghen
Chương 79 - Anh Không Gay.
Chương 80 - “Sao Anh Phải Làm Vậy?”
Chương 81 - “Có Phải Trong Lòng Em Đã Có Đối Tượng Nghi Ngờ?”
Chương 82 - Cảm Nhận Hơi Ấm Ngắn Ngủi Bên Anh.
Chương 83 - Tận Hưởng Nụ Hôn
Chương 84 - Chuyển Biến Vi Diệu.
Chương 85 - Chưa Phát Hiện Dấu Vết Gì
Chương 86 - Xem Ít Phim Viễn Tưởng Thôi.
Chương 87 - Chết Thì Cả Hai Cùng Chết
Chương 88 - “Được Anh Sẽ Về Đúng Giờ?”
Chương 89 - Công Việc Bận Lắm Sao?
Chương 90 - Được Anh Sẽ Về Đúng Giờ.
Chương 91 - “Em Chuẩn Bị Đi Công Tác Sao?”
Chương 92 - “Em Thật Đẹp!”
Chương 93 - “Em Là Của Anh! Là Của Anh Mãi Mãi”
Chương 94 - Đều Là Việc Của Con Nên Làm
Chương 95 - Nhưng E Là Giá Có Hơi Cao Một Chút
Chương 96 - “Yên Tâm Đi Lúc Đó Chị Sẽ Biết”
Chương 97 - Tại Sao Anh Ấy Lại Cầm Hành Lý Giúp Chị?
Chương 98 - “Tóc Cô Ấy Thật Thơm.”
Chương 99 - Cẩn Thận Hóc Xương
Chương 100 - Người Dân Ở Đây Rất Hiếu Khách Và Tốt Bụng
Chương 101 - Tin Nhắn Của Ai Mà Cười Tới Ngốc Ra Vậy?
Chương 102 - Cái Nơi Quỷ Quái Này
Chương 103 - Ấy Quá Nhiều Rồi.
Chương 104 - “Bạn Cũ Hỏi Thăm Nhau Không Được Sao?”
Chương 105 - Đặc Biệt Là Nước Uống.
Chương 106 - Không Phải Làm Người Hầu Của Chị.
Chương 107 - Ăn Tối Đã Có Chuyện Gì Từ Từ Giải Quyết!
Chương 108 - “Anh Muốn Bao Nhiêu?”.
Chương 109 - Tôi Muốn Cầm Năm Triệu Trước
Chương 110 - “Sao Anh Lại Thích Nó?”
Chương 111 - “Muộn Rồi, Chúng Ta Vào Thôi”
Chương 112 - “Em Yêu Anh Mà, Hãy Cho Em!”
Chương 113 - Rồi Cô Sẽ Biết Thế Nào Là Đau Đớn
Chương 114 - Trường Tiểu Thư Thật Hào Phóng
Chương 115 - Đi Đâu Cũng Chỉ Lo Thiếu Ăn Thiếu Uống
Chương 116 - “Cô Làm Gì Mà Như Đi Mấy Ngày Thế?”
Chương 117 - Nóng Gì Mà Nóng Khủng Khiếp
Chương 118 - Chân Của Tôi Bị Treo Rồi
Chương 119 - “Hành Động Nào.!”
Chương 120 - “Mục Tiêu Đang Di Chuyển”
Chương 121 - “Cảm Ơn Anh, Tôi Sẽ Chú Ý”
Chương 122 - Chúng Ta Thay Phiên Nhau Xử Lý Cô Ta
Chương 123 - “Ai Thuê Bọn Mày Hại Tao?”
Chương 124 - “Giết Tao Đi!”
Chương 125 - Biết Điều Thì Chuyển Tiền
Chương 126 - Gặp Ảo Giác.
Chương 127 - Cảm Nhận Được Độ Nóng
Chương 128 - “Đại Ca, Anh Thật Lợi Hại”
Chương 129 - “Cô Có Thấy Thịnh Tổng Ở Đâu Không?”
Chương 130 - “Sếp Cứ Yên Tâm”
Chương 131 - Chương 131
Chương 132 - Chỉ Có Phép Màu Mới Tìm Được Xác Cô Ta
Chương 133 - Đầu Trọc Chỉ Thiếu Điều Muốn Chửi Bậy
Chương 134 - Xuống Khách Sạn Cái Đầu Mày Này!
Chương 135 - Không Bỏ Sót Dù Chỉ Là Một Tấc Đất
Chương 136 - Mày Thật Không Biết Điều
Chương 137 - “Nhưng Em Muốn Túi Xách Như Của Chị”
Chương 138 - “Không Cần, Tôi Đang Đau Bụng”
Chương 139 - Đừng Để Có Bất Kỳ Sơ Hở Nào
Chương 140 - “Một Lũ Hút Máu”
Chương 141 - Bắt Tay Vào Tìm Kiếm Tín Hiệu Ngay Cho Tôi
Chương 142 - “Cậu Đi Đâu?”
Chương 143 - Tiếng Động Càng Ngày Càng Rõ Hơn.
Chương 144 - Giúp” Anh Nếm Mùi Đời
Chương 145 - Chính Là Anh.
Chương 146 - Trong Lòng Có Chút Man Mác Buồn.
Chương 147 - Có Tâm Trạng Sao?
Chương 148 - Không Ngờ Mà Hai Người Phát Sinh Quan Hệ
Chương 149 - Cậu Đã Hút Bao Nhiêu Thuốc?
Chương 150 - Biển Giả Hoặc Xe Ăn Cắp
Chương 151 - Không Có Dấu Vết Gì
Chương 152 - Trương Tú Anh Chỉ E Là Lành Ít Dữ Nhiều.
Chương 153 - “Anh Là Người Bản Địa?”
Chương 154 - “Đây Là Nơi Chắc Ít Người Ngờ Tới Nhất”
Chương 155 - “Em Cười Cái Gì?”
Chương 156 - “Tôi Sẽ Xuống Trước Kiểm Tra.”
Chương 157 - Một Khoảng Đất Trống Lớn Dần Lộ Ra.
Chương 158 - Hẹn Gặp Cậu Sau Ba Mươi Phút Nữa
Chương 159 - Bị Thương Phần Mềm Không Đáng Ngại
Chương 160 - “Có Dấu Vết Gì Chưa?”
Chương 161 - “Vào Đi!”
Chương 162 - “Thiên Cơ Bất Khả Lộ”
Chương 163 - “Người Đẹp! Anh Tới Rồi.”
Chương 164 - “Khó Đấy! Khó Đấy!”
Chương 165 - Không Dấu Nổi Sự Hài Lòng.
Chương 166 - Cậu Nên Chuẩn Bị Tâm Lý
Chương 167 - “Đã Bắt Được Người Chưa?”
Chương 168 - “Là Ai Làm?”
Chương 169 - Môi Hé Nụ Cười Thỏa Mãn
Chương 170 - Giọng Điệu Không Khác Dân Chợ Búa
Chương 171 - Một Mũi Tên Trúng Hai Con Con Chim.
Chương 172 - Xem Ra Tình Hình Rất Nghiêm Trọng
Chương 173 - Kia Ông! Đây Là Bệnh Viện Đấy.
Chương 174 - Tư Thù Cá Nhân?
Chương 175 - Em Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
Chương 176 - Chuyện Này Có Quá Nhiều Uẩn Khúc.
Chương 177 - Thời Tiết Ở Lý Thành Đỏng Đảnh Như Đàn Bà.
Chương 178 - Có Chuyện Gì? Vừa Nãy Em Không Tập Trung?
Chương 179 - “Sáu Triệu, Để Đổi Lấy Tự Do Thì Hơi Rẻ Đó”
Chương 180 - Em Còn Chưa Đủ?
Chương 181 - Trương Tú Anh... Cô Ấy Sao Rồi?
Chương 182 - Tránh Để Cố Sốc Quá Mà Ảnh Hưởng Tới Não.
Chương 183 - Mọi Dấu Hiệu Nhận Biết Đều Ổn Định
Chương 184 - Lòng Tham Tiền
Chương 185 - Chỉ Có Thể Vì Tình Cảm?
Chương 186 - Đầu Trọc Đầu Rồi Hả Đại Ca?
Chương 187 - “Đã Đủ Những Thứ Tao Dặn Chưa?”
Chương 188 - “Anh Là Giỏi Nhất!”.
Chương 189 - “Cô Em Cũng Gan Đấy. Anh Thích”
Chương 190 - “Mày Nghĩ Sao Mà Định Qua Mặt Tao?”
Chương 191 - “Mọi Việc Có Thuận Lợi Không Con?”
Chương 192 - “Em Có Nhớ Anh Là Ai Không?”
Chương 193 - Tình Cha Con Thiêng Liêng
Chương 194 - Có Vẻ Mọi Chuyện Rất Nghiêm Trọng.
Chương 195 - “Mày Thật Hết Thuốc Chữa!”
Chương 196 - “Con Còn Có Gì Muốn Nói Với Mẹ Không?”
Chương 197 - Tên Gây Ra Tai Nạn Cho Tôi Đã Nhận Tội Chưa?
Chương 198 - “Là Trương Vân Sơn!”
Chương 199 - Sự Giằng Xé Trong Lòng Anh Càng Mãnh Liệt Hơn.
Chương 200 - Đó Là Họ Đã Làm Tròn Bổn Phận
Chương 201 - Việc Khi Đó Không Phải Do Cô Ấy Làm
Chương 202 - “Tại Sao Con Lại Điều Tra Về Con Bé?”
Chương 203 - “Em Biết Từ Khi Nào?”
Chương 204 - Để Đầu Óc Làm Việc Khác Thôi.
Chương 205 - Tốt Nhất Là Cô Ta Đừng Để Cho Tớ Tóm Được.
Chương 206 - Sao Con Ướt Hết Thế Này?
Chương 207 - Cậu Thiếu Hơi Trai Rồi À?
Chương 208 - “Bắt Đầu!”
Chương 209 - “Cảm Ơn Bạn Tốt”
Chương 210 - “Mua Vào Nhiều Nhất Có Thể”
Chương 211 - “The Return Of Happiness”
Chương 212 - Không Bao Giờ Làm Mình Thất Vọng!
Chương 213 - “Giờ Thì Đi Tắm Nào.”
Chương 214 - “Sao Hai Người Đó Lại Tới Cùng Nhau?”
Chương 215 - Điều Gì Khiến Cô Ta Phải Bỏ Trốn?
Chương 216 - “Còn Cách Nào Khác Đâu.”
Chương 217 - Mẹ Chồng Chăm Sóc
Chương 218 - “Bà Ơi! Có Khách! Bà Ơi!
Chương 219 - “Tiểu Mỹ Giỏi Lắm, Chú Xin Thua
Chương 220 - “Là Chúng Tôi Thất Lễ
Chương 221 - Người Bất Ngờ Lại Là Anh
Chương 222 - Con Chào Ông Già Noel!”
Chương 223 - Một Lý Do Để Kết Thúc Vụ Án
Chương 224 - Tổng Tài Câm Sủng Vợ
Chương 225 - “Đau Em!”
Chương 226 - Nhất Định Có Điều Gì Đó Khả Nghi
Chương 227 - Tú Anh Làm Sao Mà Chết Được
Chương 228 - Cô Đã Kiệt Sức Thật Rồi
Chương 229 - Ông Đừng Vì Con Mà Ảnh Hưởng Tới Sức Khỏe
Chương 230 - Mọi Đau Khổ Đều Tự Mình Ôm Lấy
Chương 231 - “Để Con Tiễn Ông”
Chương 232 - Hứa Sẽ Không Truy Cứu
Chương 233 - Nhất Định Là Có Sự Nhầm Lẫn Nào Đây
Chương 234 - Không Cần Khách Sáo
Việc này Trương Vân Sơn vốn đã không để ý và coi trọng mảnh đất đó, nên dễ dàng đồng ý với cha mình, dù sao ông ta cũng là con trai duy nhất, tài sản còn có thể về tay ai được nữa. Nhưng hiện nay, mảnh đất ấy chính là yếu tố quyết định thay đổi được tình hình của Trương thị, ông ta không thể nào không hỏi ý kiến Trương Tú Anh mà tự quyết, bởi tuy bố ông ta đã ẩn cư, nhưng nếu biết được chuyện này chắc chắn Trương Vân Sơn sẽ gặp khó khăn trong chuyện thừa kế Trương Gia.
Vấn đề là phải nói với Trương Tú Anh như thế nào? Nếu nói toàn bộ sự thật, e rằng với những gì mà ba người nhà Trương gia đối xử với cô trong thời gian qua, Trương Tú Anh sẽ không đồng ý cho Trương Vân Sơn toàn quyền quyết định với mảnh đất đó. Chi bằng lạt mềm buộc chặt, vừa nịnh vừa ép.
Trương Vân Sơn kể xong câu chuyện dài dòng thì ngưng lại uống một hớp nước sau đó nói với Trương Tú Linh.
“Ba nghĩ chúng ta phải tới Lăng gia một chuyến.
”
“Tại sao lại tới đó, sao ba không đi tìm ông nội có phải nhanh hơn không. Cùng là cháu gái của ông tại sao ông lại cho chị ta mảnh đất đó mà không cho con thứ gì cả?” - Trương Tú Linh ấm ức. Cô ta vẫn không muốn mình dính dáng gì tới Trương Tú
Anh, nhất là chuyện lần này cô ta càng không muốn mình ở thế yếu trước Trương Tú Anh.
“Con biết đấy, ông con khi vào núi đã là một ông già lẩm cẩm rồi, vả lại trước đây mảnh đất đó không có nghĩa lý gì so với gia sản của Trương gia cả. NHưng bây giờ ba e chúng ta phải xuống nước tới Lăng gia, một mặt thuyết phục chị con đồng ý chuyện mảnh đất, một mặt nhờ chị con nói Với Lăng Quốc Thiên một lời để Lăng Thị có động thái giúp Trương Thị tăng giá trị. Con chỉ việc xin lỗi chị con, mọi việc khác ba sẽ lo” - Trương Vân. Sơn quá hiểu rõ Trương Tú Linh, nếu nói cô ta tới xin lỗi Thương Tú Anh với tính khí của cô ta sẽ rất khó để thuyết phục. Chuyện đã thế này ông ta cũng không còn cách nào khác.
“Con không muốn!
” Trương Tú Linh gắt gỏng.
“Con phải nghĩ cho đại cục, như ta thấy tình cảm của chị con và Lăng Quốc Thiên rất tốt, lời nói của chị con có thể lay động được tăng Quốc Thiên. Còn cả mảnh đất nữa, cha sẽ có cách để chị con đồng ý” .
“Không cần phải xuống nước với chị ta, con mà chiếm được Thịnh Thiên Vĩ thì chẳng cần nhà họ Lăng ra mặt.
” - Cứ nghĩ tới phải ra mặt xin lỗi Trương Tú Anh là trong lòng Trương Tú Linh lại vô cùng khó chịu.
“Con không hiểu sao, muốn chiếm được Thịnh Thiên Vĩ, thì trước hết con phải tiếp xúc được
với anh ta đã, muốn tiếp xúc được với anh ta con phải có mảnh đất phía nam trong tay” - Trương Vân Sơn kiên nhẫn thuyết phục Trương Tú Linh. Ông ta quá hiểu con gái mình.
Trương Vân Sơn nhớ lại, từ khi ông ta còn là một chàng trai trẻ mười mấy tuổi, cha ông ta đã dẫn ông ta tới vùng sa mạc phía Nam này. Trong lòng ông ta chưa bao giờ thích vùng đất đó, vừa nóng bức, vừa bẩn thỉu dân cư thưa thớt, hoang vu.
Vốn là người sinh ra ở thành phố lớn lại quen sống trong nhung lụa, Trương Vân Sơn không hiểu nổi lý lẽ của cha mình khi cứ dẫn ông ta tới đây năm lần bảy lượt nói với ông ta về mơ ước sẽ biến nơi này thành một vùng đất giàu có.
Trương Vân Sơn không phải là người quá xuất sắc nhưng ông ta có một người cha xuất sắc, có một gia tài đồ sộ vì thế cái ông ta quan tâm thực ra là chỉ cần tiếp quản gia tài đó và khiến tiền đẻ ra tiền mà thôi.
Kỷ niệm của ông ta về sa mạc này toàn là những kỷ niệm không vui vẻ gì. Ngày đó mỗi lần ông ta khiến cha không hài lòng như lười học, ngỗ nghịch với người làm,
...
. thì cái kết nhận được chính là ông ta sẽ bị cha dẫn tới sa mạc này và cho sống theo đúng nghĩa vật lộn để sinh tồn ngắn thì vài ngày dài thì cả tuần. Khiến mỗi lần nghĩ tới sa mạc này ông ta đều dâng lên một niềm oán hận, một sự đả kích không hề nhỏ.
Cho tới khi ông ta lập gia đình kết hôn với Hàn Thu Nguyệt, sự quan tâm của ba chuyển dần sang hai cô con gái đáng yêu của ông ta là Trương Tú Anh và Trương Tú Linh, lúc đó ông ta mới thôi bị ba lôi tới sa mạc chết tiệt này để ôn nghèo kể khổ - câu chuyện mà ông ta phải nghe suốt mấy chục năm cuộc đời chính là, khi ba ông ta mới chỉ là một thương nhân nhỏ, tìm cách vật lộn vươn lên, có lần có một chuyến hàng đi xuyên qua sa mạc, chẳng may gặp bão cát hàng bị vùi lấp hết người cũng bị nạn thoi thóp, ông đã được người dân ở sa mạc cứu giúp. Họ chia sẻ với ông từng chút đồ ăn ít ỏi của mình, cho ông từng ít nước thứ mà họ quý hơn cả tiền bạc giữa sa mạc.
Cũng chính trong khoảng thời gian này cha ông đã học cách sinh tồn của những người dân sa mạc khắc nghiệt này, chính họ đã truyền cho ông nguồn năng lượng tích cực và ông học được ở họ sự bền bỉ, tĩnh tâm trong mọi hoàn cảnh. Nhờ vậy mà cha ông không chỉ giữ được mạng sống mà còn trở thành một thương nhân với sự lỳ lợm, kiên trì bậc nhất Ninh Thành, khiến ai ai cũng phải nể phục. Sau này khi trở thành một doanh nhân giàu có cha ông đã luôn muốn quay lại giúp đỡ những người đã giúp mình lúc khó khăn hoạn nạn.