Chương 1 - Cuộc Sống Không Dễ Dàng
Chương 2 - Anh Xác Định Muốn Tôi Nhắc Nhở Anh Sao?
Chương 3 - Hóa Ra Là Em Gái Ruột Của Tôi
Chương 4 - Trò Giỏi Hơn Thầy (1)
Chương 5 - Trò Giỏi Hơn Thầy (2)
Chương 6 - Chị Lại Thua Rồi (1)
Chương 7 - Chị Lại Thua Rồi (2)
Chương 8 - Gặp Lại Lần Nữa
Chương 9 - Bán Dụng Cụ Tình Dục
Chương 10 - Anh Thấy Tôi Bán Dụng Cụ Tình Dục Thế Nào?
Chương 11 - Anh Nguyện Ý Cho Tôi Ngủ Chứ?
Chương 12 - Bằng Chứng Chứng Minh
Chương 13 - Tôi Đã Ký Cái Gì?
Chương 14 - Trực Tiếp Kết Hôn
Chương 15 - Muốn Cưới Cô?
Chương 16 - Công Bố Hôn Ước
Chương 17 - Rốt Cuộc Ông Có Chuyện Gì?
Chương 18 - Bị Buộc Về Nhà
Chương 19 - Bị Buộc Về Nhà (2)
Chương 20 - Di Vật Của Mẹ
Chương 21 - Di Vật Của Mẹ (2)
Chương 22 - Em Chỉ Quan Tâm Chị
Chương 23 - Anh Uống Rượu À?
Chương 24 - Đuôi Cáo
Chương 25 - Bà Lục Tương Lai
Chương 26 - Rốt Cuộc Là Có Ý Gì?
Chương 27 - Áy Náy
Chương 28 - Uy Danh Hiển Hách
Chương 29 - Cô Không Làm
Chương 30 - Tự Lực Cánh Sinh
Chương 31 - Một Lời Đã Định
Chương 32 - Vui Vẻ Chia Tay
Chương 33 - Mua Không Nổi Còn Dạo Xem Làm Cái Gì?
Chương 34 - Nói Thật
Chương 35 - Chấn Động
Chương 36 - Dạo Phố Với Anh (1)
Chương 37 - Dạo Phố Với Anh (2)
Chương 38 - Anh Không Thiếu Tiền
Chương 39 - Tim Đập
Chương 40 - Tiệc Sinh Nhật
Chương 41 - Thật Là Đẹp!
Chương 42 - Muốn Quyến Rũ Ai
Chương 43 - Người Một Nhà
Chương 44 - Ngay Cả Bà Ấy Cũng Lừa
Chương 45 - Ninh Ninh
Chương 46 - Quá Vô Sỉ
Chương 47 - Cô Thật Ngu Ngốc!
Chương 48 - Người Phụ Nữ Của Anh
Chương 49 - Đừng Làm Nhăn Áo Của Cậu Lục
Chương 50 - Giúp Cô Trút Giận
Chương 51 - Chúng Ta Là Vợ Chồng
Chương 52 - Tôi Hứa Với Anh
Chương 53 - Báo Đáp Ân Nhân Cứu Mạng
Chương 54 - Tôi Cũng Là Một Người Đàn Ông Bình Thường
Chương 55 - Quá Độc Ác Rồi!
Chương 56 - Cưỡi Lên Lưng Hổ Khó Mà Leo Xuống
Chương 57 - Cưỡi Lên Lưng Hổ Khó Mà Leo Xuống (2)
Chương 58 - Không Dám Tin Tưởng (1)
Chương 59 - Không Dám Tin Tưởng (2)
Chương 60 - Vợ Của Anh (1)
Chương 61 - Vợ Của Anh (1)
Chương 62 - Anh Ta Không Sai
Chương 63 - Vô Sỉ
Chương 64 - Gọi Anh Là Chồng
Chương 65 - Hư Tình Giả Ý
Chương 66 - Ngủ Với Nhau
Chương 67 - Ngủ Với Nhau (2)
Chương 68 - Chờ Anh Ăn Cơm
Chương 69 - Chờ Anh Ăn Cơm (2)
Chương 70 - Cá Chết Lưới Rách
Chương 71 - Cá Chết Lưới Rách (2)
Chương 72 - Nghiêm Khắc Dạy Dỗ
Chương 73 - Anh Coi Tôi Là Thánh Nữ
Chương 74 - Cô Ta Có Mưu Đồ Gì
Chương 75 - Hotsearch
Chương 76 - Đã Từng Huy Hoàng
Chương 77 - Càng Che Càng Lộ
Chương 78 - Người Đàn Ông Này Là Yêu Tinh
Chương 79 - Người Cũ Gặp Nhau
Chương 80 - Mời Cô Ấy Ăn Cơm
Chương 81 - Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục
Chương 82 - Theo Đuổi Sáu Năm
Chương 83
Chương 1 - Cuộc Sống Không Dễ Dàng
Chương 2 - Anh Xác Định Muốn Tôi Nhắc Nhở Anh Sao?
Chương 3 - Hóa Ra Là Em Gái Ruột Của Tôi
Chương 4 - Trò Giỏi Hơn Thầy (1)
Chương 5 - Trò Giỏi Hơn Thầy (2)
Chương 6 - Chị Lại Thua Rồi (1)
Chương 7 - Chị Lại Thua Rồi (2)
Chương 8 - Gặp Lại Lần Nữa
Chương 9 - Bán Dụng Cụ Tình Dục
Chương 10 - Anh Thấy Tôi Bán Dụng Cụ Tình Dục Thế Nào?
Chương 11 - Anh Nguyện Ý Cho Tôi Ngủ Chứ?
Chương 12 - Bằng Chứng Chứng Minh
Chương 13 - Tôi Đã Ký Cái Gì?
Chương 14 - Trực Tiếp Kết Hôn
Chương 15 - Muốn Cưới Cô?
Chương 16 - Công Bố Hôn Ước
Chương 17 - Rốt Cuộc Ông Có Chuyện Gì?
Chương 18 - Bị Buộc Về Nhà
Chương 19 - Bị Buộc Về Nhà (2)
Chương 20 - Di Vật Của Mẹ
Chương 21 - Di Vật Của Mẹ (2)
Chương 22 - Em Chỉ Quan Tâm Chị
Chương 23 - Anh Uống Rượu À?
Chương 24 - Đuôi Cáo
Chương 25 - Bà Lục Tương Lai
Chương 26 - Rốt Cuộc Là Có Ý Gì?
Chương 27 - Áy Náy
Chương 28 - Uy Danh Hiển Hách
Chương 29 - Cô Không Làm
Chương 30 - Tự Lực Cánh Sinh
Chương 31 - Một Lời Đã Định
Chương 32 - Vui Vẻ Chia Tay
Chương 33 - Mua Không Nổi Còn Dạo Xem Làm Cái Gì?
Chương 34 - Nói Thật
Chương 35 - Chấn Động
Chương 36 - Dạo Phố Với Anh (1)
Chương 37 - Dạo Phố Với Anh (2)
Chương 38 - Anh Không Thiếu Tiền
Chương 39 - Tim Đập
Chương 40 - Tiệc Sinh Nhật
Chương 41 - Thật Là Đẹp!
Chương 42 - Muốn Quyến Rũ Ai
Chương 43 - Người Một Nhà
Chương 44 - Ngay Cả Bà Ấy Cũng Lừa
Chương 45 - Ninh Ninh
Chương 46 - Quá Vô Sỉ
Chương 47 - Cô Thật Ngu Ngốc!
Chương 48 - Người Phụ Nữ Của Anh
Chương 49 - Đừng Làm Nhăn Áo Của Cậu Lục
Chương 50 - Giúp Cô Trút Giận
Chương 51 - Chúng Ta Là Vợ Chồng
Chương 52 - Tôi Hứa Với Anh
Chương 53 - Báo Đáp Ân Nhân Cứu Mạng
Chương 54 - Tôi Cũng Là Một Người Đàn Ông Bình Thường
Chương 55 - Quá Độc Ác Rồi!
Chương 56 - Cưỡi Lên Lưng Hổ Khó Mà Leo Xuống
Chương 57 - Cưỡi Lên Lưng Hổ Khó Mà Leo Xuống (2)
Chương 58 - Không Dám Tin Tưởng (1)
Chương 59 - Không Dám Tin Tưởng (2)
Chương 60 - Vợ Của Anh (1)
Chương 61 - Vợ Của Anh (1)
Chương 62 - Anh Ta Không Sai
Chương 63 - Vô Sỉ
Chương 64 - Gọi Anh Là Chồng
Chương 65 - Hư Tình Giả Ý
Chương 66 - Ngủ Với Nhau
Chương 67 - Ngủ Với Nhau (2)
Chương 68 - Chờ Anh Ăn Cơm
Chương 69 - Chờ Anh Ăn Cơm (2)
Chương 70 - Cá Chết Lưới Rách
Chương 71 - Cá Chết Lưới Rách (2)
Chương 72 - Nghiêm Khắc Dạy Dỗ
Chương 73 - Anh Coi Tôi Là Thánh Nữ
Chương 74 - Cô Ta Có Mưu Đồ Gì
Chương 75 - Hotsearch
Chương 76 - Đã Từng Huy Hoàng
Chương 77 - Càng Che Càng Lộ
Chương 78 - Người Đàn Ông Này Là Yêu Tinh
Chương 79 - Người Cũ Gặp Nhau
Chương 80 - Mời Cô Ấy Ăn Cơm
Chương 81 - Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục
Chương 82 - Theo Đuổi Sáu Năm
Chương 83
Bà ta khiếp sợ nhìn người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên đang ngồi ở trên sô pha, mặt đầy không dám tin tưởng.
Lục Cảnh Thâm cười cười.
Anh cũng không tức giận, giọng điệu nói chuyện vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm. Thậm chí giọng điệu vẫn chưa từng xảy ra sự thay đổi nào.
Nhưng chính vì thế mới khiến người khác cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ!
Giống như không khí sẽ bởi vì nụ cười của anh mà trở nên áp bách mười phần.
Lục Cảnh Thâm nhàn nhạt nói: “Chỉ còn một phút. Đốt của ai mới tốt đây?”
Anh nói xong, bàn tay hướng đến một công ty khác của Cảnh Thị.
Cảnh Ninh ở bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.
Đốt đi, đốt đi!
Dù sao tất cả tài sản nhà họ Cảnh, từ giây phút mẹ cô qua đời, đã không có bất kỳ liên quan gì đến cô.
Có thể nhìn thấy biểu cảm đau lòng sợ hãi như vậy của đám người nhà, miễn bàn trong lòng cô sảng khoái đến cỡ nào!
Thật ra Cảnh Ninh cũng không đoán ra, tại sao Lục Cảnh Thâm muốn làm như thế.
Theo năng lực của anh, nếu thật sự muốn vì trút giận hộ cô, thật ra cũng không cần một hai phải bắt bọn họ nói ra chuyện đã xảy ra, trực tiếp động thử là được.
Nhưng bây giờ anh cố tình giống như nước ấm nấu ếch xanh. Tra tấn bọn họ từng chút một, một hai phải bắt bọn họ tự mình nói ra sự thật.
Bỗng nhiên Cảnh Ninh nghĩ đến gì đó, ánh mắt lóe lên.
Cảm thấy khó có thể tưởng tượng, nhưng ngay sau đó không khỏi bật cười, đát lòng nảy lên một dòng nước ấm.
Người đàn ông này, thật đúng là…
Cảnh Khiếu Đức đứng ở phía sau, thấy anh chuẩn bị ném sản nghiệp của nhà họ Cảnh, lập tức không đứng nổi.
“Mẹ!
”
Ông ta gọi Vương Tuyết Mai một tiếng, sắc mặt Vương Tuyết Mai cũng vô cùng khó coi.
Nhưng không còn cách nào, tình thế mạnh hơn người.
Lúc này bọn họ giống như cá đợi trên thớt để làm thịt. Đừng nói sức phản kháng, ngay cả dũng khí cũng không có.
Nói đùa! Đối nghịch với Lục Cảnh Thâm?
Kia không phải tự mình tìm chết?
Đặc biệt là thông qua cuộc điện thoại vừa rồi. Khi bà ta biết được, tài liệu công ty mà Lục Cảnh Thâm vừa mới thiêu hủy kia, lập tức đã bị chỉnh đốn.
Không phải thu mua mà là chỉnh đốn!
Nói là tra ra chất liệu trang phục có vấn đề!
Quỷ biết mười mấy năm chưa từng xảy ra việc chất lượng trang phục có vấn đề, tại sao nhằm ngay lúc này mà xảy ra vấn đề được chứ?!
Vương Tuyết Mai không ngốc, sẽ không thể nào không biết đó là bút tích của người đàn ông trước mặt này.
Vậy mà bà ta không có một cách nào cả!
Nghĩ đến đây, bà ta hít sâu một hơi.
Cuối cùng vẫn bất lực nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài muốn nghe điều gì? Tôi nói là được!
”
Lục Cảnh Thâm ngước mắt liếc nhìn bà ta một cái.
Thời gian đã chậm, đã đến lúc đốt tài liệu thứ hai trên tay anh.
Vương Tuyết Mai nhìn ngọn lửa kia cháy, cảm thấy đau lòng muốn chết.
Đó chính là công ty lớn nhất của Cảnh Thị trừ bỏ Sao Trời khiến bà ta kiêu ngạo nhất.
Cũng là công ty có lợi nhuận tốt nhất!
Có thể nói, nhiều năm như vậy, Cảnh Thị có thể phát triển cho đến hôm nay đều dựa vào công ty này để khởi động!
Có lợi nhuận từ công ty này, mới có thể bơm máu định kỳ cho các công ty khác để vận hành doanh nghiệp gia đình khổng lồ này.
Nếu bây giờ không có công ty này, về sau nhà họ Cảnh nên làm cái gì bây giờ?
Lục Cảnh Thâm dường như không thấy được bà ta đau lòng, phủi sạch bụi trên tay, sau đó lấy khăn giấy lau tay, sau đó dựa vào trên sô pha.
“Cuối cùng chịu mở miệng rồi? Phối hợp sớm mới tốt chứ?”
Vương Tuyết Mai: “...
.
”
Lục Cảnh Thâm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Cảnh Ninh, ôn nhu hỏi: “Em muốn nghe bà ta nói từ chỗ nào?”
Cảnh Ninh chớp chớp mắt, cười cười.
“Thời điểm bà ta bắt đầu quyết định muốn hại em là từ khi nào đi!
”
Lục Cảnh Thâm gật đầu: “Được.
”
Nói xong, còn rất tự nhiên nắm lấy tay cô, đặt ở trên đùi mình. Dáng vẻ xem kịch vui nhìn về phía Vương Tuyết Mai ở đối diện.
“Bà cụ Cảnh, bắt đầu đi!
”