Chương 1 - Tuổi Thơ Dữ Dội
Chương 2 - Với Anh, Cô Chỉ Là Thư Kí
Chương 3 - Đêm Dạ Hội "Ông"
Chương 4 - Tôi Đưa Cô Ấy Về
Chương 5 - Một Ngày Giông Bão
Chương 6 - "Người Yêu" Cô Uống Say Rồi!
Chương 7 - Chuyện Hôm Qua
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Ending
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Ngoại Truyện: Dối Lừa Và Thương Tâm
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Có Biến
Chương 114 - Sống
Chương 115 - Biến Thái
Chương 116 - Lạc Thiên - Cảnh Điềm (KẾT)
Chương 1 - Tuổi Thơ Dữ Dội
Chương 2 - Với Anh, Cô Chỉ Là Thư Kí
Chương 3 - Đêm Dạ Hội "Ông"
Chương 4 - Tôi Đưa Cô Ấy Về
Chương 5 - Một Ngày Giông Bão
Chương 6 - "Người Yêu" Cô Uống Say Rồi!
Chương 7 - Chuyện Hôm Qua
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Ending
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Ngoại Truyện: Dối Lừa Và Thương Tâm
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Có Biến
Chương 114 - Sống
Chương 115 - Biến Thái
Chương 116 - Lạc Thiên - Cảnh Điềm (KẾT)
Buổi tối Uyển Tình lăn qua lăn lại trên giường, không biết đã đếm đến bao nhiêu con cừu mà vẫn không thể ngủ.
Trước đây, phải nói là cô không khác Nobita là bao, cứ nằm xuống nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giờ cô lại không làm được.
Cô nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn màn đêm đen tối, cô không khỏi thở dài.
Cô cảm thấy nó giống như cuộc đời của mình bây giờ vậy. Không biết làm cách nào để thoát ra.
Mấy ngày sau đó, anh dường như đều ở lại công ty, hai người ít cơ hội đụng mặt.
Mẹ và em gái cô đã được sắp xếp ở tới thành phố A này để điều trị.
Lúc đầu nhìn căn phòng bệnh xa hoa, Đinh Nhã Uyên kiên quyết muốn đổi chỗ. Bà không muốn để con gái vất vả.
Nhưng Uyển Tình đã nói dối rằng đây là đãi ngộ đặc biệt của thư kí giám đốc.
Tuy trong lòng bà vẫn cong nghi ngờ nhưng con gái đã nói vậy bà cũng không tiện hỏi nhiều.
Cô vì không muốn bà phát hiện việc mình đang sống ở nhà anh nên căn nhà thuê trước kia.
Hầu như thời gian bà đều ở bệnh viện nên cô cũng không cần phải ở nhà.
Hôm nay Uyển Tình ở nhà quá buồn chán, đang lúc cô định hẹn Thiên Ái ra ngoài thì Tiểu Bạch tới.
Lâm Trạch Dương bảo anh ta tới giúp cô chuẩn bị. Tối nay có buổi tiệc rượu.
Lúc đầu Tiểu Bạch cũng rất ngạc nhiên khi biết cô ở nhà anh. Anh ta không khỏi tò mò quan hệ giữa hai người.
Nhưng lại không dám nhiều chuyện, chỉ có thể ôm cái bụng bức bối của mình mà thôi.
Lần này, Tiểu Bạch lại đưa cô tới cửa hàng của Eric.
Eric sớm đã nghe thông báo, trong lòng rất vui sướng, trông ngóng cô đến, chuẩn bị tạo nên một tác phẩm tuyệt vời khác.
Lần trước anh ta đã rất hài lòng khi con cưng của mình tìm được chủ nhân đích thực.
Xe vừa dừng, Uyển Tình bước xuống xe đã nghe thấy giọng nói nhiệt tình chào đón.
- Ôi! Cuối cùng cô cũng tới rồi. Tôi biết chắc chúng ta sẽ còn gặp lại mà! Nhớ cô chết đi được!
...
.
Đúng vậy từ lần trước anh ta đã cảm thấy cô gái này rất đặc biệt.
Lâm Trạch Dương trước giờ lạnh lùng, không gần nữ sắc, kể cả người được gọi là vị hôn thê kia.
Nhưng khi nhìn vào cách đối xử với Uyển Tình, Eric cảm nhận được sự khác biệt.
Đặc biệt là đôi mắt khi nhìn thấy cô xinh đẹp trong bộ váy đỏ quyến rũ.
Là một nhà thiết kế tài ba, anh ta đương nhiên sẽ có sự nhạy cảm cùng tinh tế hơn bao người.
Uyển Tình thấy Eric nhiệt tình như vậy cô chỉ gượng gạo mỉm cười đáp lại.
Sau màn chào hỏi Eric lại nhìn bộ dạng cô bây giờ. Anh ta cảm thấy cô gái này đúng là gu thẩm mĩ khác người.
Lần trước mặc bộ đồ công sở già dặn, bây giờ lại mặt bộ quần áo… ừm.
.
. chắc là quần áo ngủ rồi!
Đúng là bên trong cô mặc bộ quân áo ở nhà, khi ra ngoài chỉ lấy đại một chiếc áo khoác thêm ngoài giữ ấm.
Bộ dạng rất chi là tùy tiện!
Đối với một nhà thiết kế sẽ luôn yêu cầu cao với trang phục.
Nhìn bộ dáng lôi thôi này, anh ta không chịu được liền đưa tay kéo cô vào trong, miệng vừa đi vừa lẩm bẩm.
- “Cô đúng là không biết thưởng thức. Hôm nay tôi nhất định phải lột sạch cái kiểu ăn mặc này!
.
.
.
”
Uyển Tình không biết nói gì, nhanh chân theo kịp bước đi của anh ta.
Vừa vào trong cô đã bị Eric đưa cho một đống đồ váy áo các loại. Nhìn đống này cô hoa hết cả mắt, đầu cảm thấy choáng váng.
Đây là lần đầu tiên trong tay cô ôm nhiều hàng hiệu như vậy, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn, số lượng có hạn.
Sau đó nữ nhân viên giúp cô thử đồ. Chật vật cả buổi mà Eric vẫn không vừa ý bất kì bộ nào.
Tuy tất cả đều khiến cô xinh đẹp hơn lúc mới tới nhưng anh ta vẫn chưa đạt được đỉnh cao của sự mong muốn.
Một sự hoàn mỹ tuyệt diệu!
Anh ta ngồi suy nghĩ một lúc. Đột nhiên hai mắt sáng lên, biểu cảm trên mặt như đưa ra quyết định nào đó.
Anh ta đứng phắt dậy nói.
- Hai người chờ tôi một lát. Tôi về nhà đã.
Nói xong quay người chạy nhanh ra ngoài.
Tiểu Bạch muốn kéo anh lại nhưng anh ta chạy còn nhanh hơn thỏ, nháy mắt đã lên xe phóng đi mất.
Tiểu Bạch ở đằng sau gọi khàn cả họng, cuối cùng chỉ hít lấy khói bụi vào mũi.
Anh tức giận mắng thầm.
Nhiệm vụ của anh ta là giúp cô sửa soạn rồi đưa tới buổi tiệc rượu tối nay. Vậy mà người thiết kế chính giờ lại chạy về nhà mất tiêu.
Tiểu Bạch đành đợi, cậu chắc chắn Eric sẽ quay về. Mệnh lệnh của thiếu gia đã đưa, Eric nhất định sẽ không dám không làm.
Đúng lúc này Tiểu Bạch nhận được điện thoại của vợ nói con gái bị sốt, khóc không ngừng đã được đưa tới bệnh viện.
Uyển Tình nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cậu ta, cô quan tâm hỏi.
Sau khi biết con cậu ta bị ốm cô bảo cậu cứ đi trước, còn mình sẽ đợi ở đây.
Xong việc sẽ có tài xế đưa cô đi, bảo anh không cần lo lắng cứ đến bệnh viện chăm sóc con.
Tiểu Bạch lòng như lửa đốt, thấy cô nói vậy, anh ái ngại nhìn cô nói xin lỗi rồi xoay người vội vàng rời đi.