_____Rengg: Tiếng chuông vào học vang lên. Cả căntin quay lại với cảnh yên tĩnh...
.
.
học sinh tản về lớp.
_Êk. Tú gọi Phát.
_Gì? Phát nói với giọng buồn buồn.
_Sao ông buồn vậy? Tú hỏi.
_Không có gì! Cô vào rồi yên lặng đi. Phát nói.
"Tên này nay bị sao vậy trời" Tú nghĩ.
_Êk. Nội bộ nay xào xáo quá. Hắn nói.
_Loạn hết cả rồi. Nó than thở.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
______Tua nhanh thời gian__________________
Cả ngày học trôi qua với cái nỗi buồn sâu thẳm.
.
.
.
Mỹ không thấy Phúc thì lo lắm nhưng nghĩ lại"Mình là cái gì của người ta đâu mà quan tâm".
TẠI NHÀ BỌN HẮN:
_Không biết thằng Phúc đâu rồi nữa. Hắn nói.
_.
.
.
. Phát không trả lời.
_Nè. Hắn hét.
_Hể hể? Cái giề? Phát hốt hoảng trả lời.
_Thằng Phúc đi từ sáng tới giờ mày không lo hả? Hắn nói lớn.
_Để tao điện thoại nó. Phát nói.
_____Alo. Phúc nói
_.
.
.
.
_Ở bar của mình. Phúc trả lời .
Nhanh như chớp, 10 phút sau Phát có mặt tại bar:
_Mày sao vậy? Phát hỏi.
_Lòng dạ con người thay đổi quá mày nhỉ? Phúc vừa nói vừa nhếch mép.
_Ưm. Đúng thật. Phát như hiểu lòng Phúc (Chung cảnh ngộ