Hương vị ngọt ngào của nho tràn ngập môi, theo động tác liếm mút từng chút một bị đè vào sâu trong khoang miệng. Quả nho vừa rồi Trần Hoài Tự không ăn được, giờ phút này được dùng một phương thức khác để nếm hương vị của nó.
Ngôn Trăn bị đặt ở trên cửa, hô hấp bất ổn buộc phải ngửa đầu hôn môi anh. Phía sau là cánh cửa cứng rắn, trước người là lồng ngực rắn chắc của anh, cô không thể tránh được, đưa tay ý đồ đẩy anh ra, lại bị anh giữ chặt cổ tay, giơ lên đỉnh đầu triệt để đè lại.
Bởi vì động tác này, cô bị ép nâng người lên, đường cong mềm mại sau lớp váy ngủ cứ như vậy đưa vào trong ngực anh. Anh cúi người, dán chặt vào cô hơn, da thịt cách quần áo ma sát, dấy lên cảm giác sung sướng, chui vào trong xương, sinh ra một trận ngứa khó nhịn.
"Trần...
.
" Cô giãy dụa thở dốc ra tiếng, nhưng mà lại không có tác dụng, môi lưỡi bị không kiêng nể gì mà xâm phạm, đầu lưỡi của anh mãnh liệt như thủy triều, phảng phất muốn đem cô hoàn toàn bao phủ.
Ngoài cửa lúc này truyền đến tiếng gõ cửa của dì Thôi: "Trần tiên sinh? ”
Cô cả kinh, giống như thanh tỉnh trong giấc mộng hung hăng cắn lên môi anh một cái. Trần Hoài Tự nhíu mày, rốt cục lui ra, trên môi mềm phiếm ánh nước ướt át, thể hiện nụ hôn vừa rồi kịch liệt như thế nào. Anh rũ mắt nhìn cô một lúc, đưa tay ôm eo cô, ôm theo cô sang một bên, tay kia mở cửa, chỉ lộ ra một nửa thân thể bên ngoài: "Dì Thôi, làm sao vậy? ”
"Tôi đi lên lầu, nghe thấy tiếng cửa vang lên, lại thấy hoa quả bị vung vãi trên mặt đất, muốn đến hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
"
Trần Hoài Tự nhìn ‘thi thể’ trái cây trên đất: "Xin lỗi, vừa rồi không cầm chắc, không cẩn thận làm rơi mất ạ. ”
"Không sao, đợi lát nữa tôi lại đưa thêm một đĩa nữa.
"
"Không cần, thời gian không còn sớm, Dì Thôi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.
"
Dì Thôi muốn nói lại thôi: "Trần tiên sinh, Trăn Trăn.
.
.
"
Nghe được tên mình, Ngôn Trăn còn tưởng rằng sẽ bị phát hiện, bắt đầu khẩn trương, đầu ngón tay nắm chặt góc áo Trần Hoài Tự.
Trần Hoài Tự đưa tay xuống giữ đầu ngón tay cô, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa như cũ: "Vâng? ”
“.
.
.
.
.
. Trăn Trăn tâm tư đơn thuần, từ nhỏ đã được người trong nhà bảo hộ rất tốt, tính tình có chút nuông chiều, đôi khi ngữ khí có chút nặng lời, nhưng bản tính của con bé không xấu. Hơn nữa, nếu con bé thực sự ghét một người, nó sẽ không nói chuyện với người đó đâu. ”
Trần Hoài Tự bình tĩnh nói: "Cháu đã biết, cám ơn dì Thôi. ”
Đóng cửa lại, anh quay đầu nhìn cô, Ngôn Trăn vừa định phát tác, liền thấy trên môi anh đang chậm rãi chảy máu, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Trần Hoài Tự nhận thấy ánh mắt của cô dừng lại trên môi mình, đưa tay lau chỗ đau đớn một chút, đầu ngón tay dính màu đỏ của máu.
"Đáng đời.
" Cô có chút chột dạ cắn môi, "Ai bảo anh đột nhiên đến hôn tôi. ”
Vẻ mặt anh bình tĩnh: "Không phải em đến trêu chọc tôi trước à? ”
Ngôn Trăn tự biết đuối lý, nhưng ngoài miệng không chịu nhận thua: "Điều đó cũng không có nghĩa là anh có thể động tay động chân với tôi. ”
Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn (*), đích thật là diễn xuất trước sau như một của Ngôn Trăn đại tiểu thư.
Đầu ngón tay Trần Hoài Tự dính vết máu, lơ đãng nói: "Tôi còn dám làm chuyện quá đáng hơn, em có muốn thử xem không? ”
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng sấm, bầu trời đêm bị xé rách một góc.
Ngôn Trăn bị đôi mắt đen kia nặng nề nhìn chăm chú, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình giống như con mồi bị nhìn chằm chằm.
Cô theo bản năng lui về phía sau một bước, sống lưng chạm vào cánh cửa cứng rắn, giống như bắt được cây gỗ cứu mạng trôi trên dòng sông chảy xiết, cô lập tức xoay người, mở cửa chạy ra ngoài, chỉ để lại cho anh một câu không có trọng lượng gì: "Anh dám! ”
Cửa phòng theo động tác kịch liệt của cô đàn hồi trở lại, ở trước mặt anh "răng rắc" một tiếng khép lại.
Trần Hoài Tự đưa tay sờ sờ môi, không tiếng động cười một chút.
Ngôn Trăn chạy trốn về phòng, nằm trên giường hồi lâu, tim vẫn kịch liệt đập thình thịch. Trong đầu cô đều là nụ hôn vừa rồi, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại chính là gương mặt gần trong gang tấc của Trần Hoài Tự, trên môi lưỡi phảng phất còn lưu lại lực cắn của anh, đến bây giờ hình như vẫn còn tê dại.
“Phiền muốn chết!
” Cô buồn bực vùi vào gối đầu: "Tôi không ngủ được, đều do anh, Trần Hoài Tự! ”
Chú thích:
(*) Chỉ cho phép châu quan phóng hoả, không cho dân chúng đốt đèn: Lục Du 陆游, văn học gia đời Tống, trong Lão Học Am bút kí 老学庵笔记, quyển 5 có thuật lại một câu chuyện liên quan đến “đăng tiết” 灯节 (tết đèn).
Đời Tống, có vị quan một châu nọ tên là Điền Đăng 田登, do bởi tên của ông hài âm với chữ “đăng” 灯 (đèn), để tị huý, ông không cho phép những người bên cạnh khi nói chuyện nói đến bất kì chữ nào hài âm với chữ “đăng” 登. Nếu ai phạm phải kị huý, nhẹ thì bị đánh bằng trượng, nặng thì bị xử hình phạt. Những người không thận trọng phạm phải cấm kị nhiều vô số. Để tị huý, bách tính trong cả châu đành gọi “đăng” 灯 (đèn) thành “hoả” 火(lửa), “điểm đăng” 点灯 (thắp đèn) nói thành “điểm hoả” 点火 (đốt lửa).
Năm nọ, tết Nguyên Tiêu 元宵 sắp đến. Phủ quan thắp đèn, dân gian đi xem đèn, thưởng đèn đã trở thành một tập tục mà ai ai cũng biết. Thế là nha môn phủ quan ngày hôm trước dán thông báo để bách tính biết đến xem. Lúc bấy giờ, người làm trong nha môn phủ quan cảm thấy vô cùng đau đầu, bất luận như thế nào, chữ “đăng” trên cáo thị không cách nào tránh được. Sau khi suy nghĩ nát óc, thế là anh ta quyết định theo lệ thường, đem chữ “đăng” đổi thành chữ “hoả”. Bách tính trong toàn thành đọc được bố cáo “để tiếng thơm cho đời sau” như sau, trong tết Nguyên Tiêu:
Bổn châu y lệ, phóng hoả tam nhật
本州依例, 放火三日
Khi thông báo xuất hiện, bách tính nơi đó còn không hiểu, huống hồ người từ nơi khác đến, hoà thượng Trượng Nhị 丈二 càng vò đầu bứt tai, cứ tưởng là phủ quan định phóng hoả 3 ngày!
Đợi đến lúc mọi người cuối cùng hiểu rõ nguyên uỷ, ai nấy đều chê cười. Người ta không chỉ chê Điền Đăng là vị “phóng hoả châu quan”, mà còn tức giận nói rằng:
Đó là đạo lý gì? Chỉ cho châu quan được phóng hoả, không cho bách tính điểm đăng!
Đó chính là lai lịch tục ngữ “chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.
”