Chạng vạng, Ngôn Trăn đang nằm trên ghế sa lon lướt máy tính bảng, chợt nghe thấy trước cửa sân biệt thự truyền đến động tĩnh của xe hơi.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa mở ra, tiếng bước chân rõ ràng vang lên.
Cô cũng không ngẩng đầu lên: "Đại thiếu gia rốt cục nỡ về nhà? ”
Ngôn Chiêu đang cởi áo khoác đưa cho dì Thôi, nghe vậy nhướng mày: "Lại có ai chọc giận khiến em không vui nữa à? ”
Không đợi Ngôn Trăn trả lời, anh chậm rãi nói: "À, con nhớ rồi, dì Thôi, tối hôm qua Hoài Tự có phải ở nhờ nhà chúng ta hay không? ”
Vừa nghe đến cái tên này, Ngôn Trăn lập tức từ trên ghế sa lon ngồi dậy: "Còn không phải đều trách anh à, nhất định bắt em phải đến diễn đàn gì đó, sao anh không nói cho em biết anh ấy cũng đi? ”
Ngôn Chiêu đi tới trước sô pha, ngồi xuống, buông lỏng dựa về phía sau, ôm Chocolate vẫy đuôi với anh vào trong ngực, không nhanh không chậm vuốt lông: "Cậu ấy đi thì sao? Anh không phải kêu em đến gặp cậu ấy. Hai người một khách mời và một khách tham quan, anh cũng tò mò là hai người gặp nhau như thế nào. ”
Mặt mày hai anh em nhất mạch tương thừa , ánh mắt đặc biệt giống nhau. Nhưng khác với Ngôn Trăn, độ cong phần đuôi mắt của Ngôn Chiêu sắc bén hơn một chút, thế cho nên tuy rằng anh luôn cười, nhưng phần lớn thời gian làm cho người ta không cảm giác được bao nhiêu cảm xúc nhu hòa.
Rất thích hợp để hư tình giả ý trong kinh doanh.
Ngôn Trăn nói không nên lời, rầu rĩ ngã xuống sô pha.
Loại duyên phận này, có đôi khi thật sự là khó hiểu.
Ăn cơm tối xong, Ngôn Trăn muốn dắt Chocolate đi dạo, Ngôn Chiêu hiếm khi tan tầm cũng không có việc để xử lý, liền cùng cô ra ngoài. Hai người đi dạo trên con đường nhỏ trong khu biệt thự, tuấn nam mỹ nữ, khiến người chung quanh liên tiếp ghé mắt.
Biệt thự Bán Sơn này ở ngoại ô thành phố, người ở đây không giàu cũng quý. Nhưng bởi vì cách trung tâm thành phố quá xa, thế hệ trẻ rất ít khi ở đây, ngược lại thế hệ trước thích dưỡng lão ở đây, hai người đi dạo hơn mười phút, gặp mấy cụ ông cụ bà mang theo chó tản bộ, Chocolate trà trộn vào trong đám chó, chơi đùa vui vẻ.
Lúc này Ngôn Chiêu nhận được điện thoại của Lộ Kính Tuyên.
"Làm sao vậy?"
Anh đút túi đứng bên cạnh cây, gió đêm phơ phất lướt qua, thổi một luồng gió mát mẻ của đêm xuân.
Giọng điệu Lộ Kính Tuyên trước sau như một không thay đổi: "Cuối tuần này có thời gian không? Lần trước tôi đầu tư vào khách sạn Cảnh Hồ ở Khê Sơn mở cửa thử nghiệm, đến chơi đi, coi như là nghỉ ngơi. ”
"Khách sạn Cảnh Hồ?" Ngôn Chiêu cười, "Lúc ấy không phải nói tài chính đứt gãy không sửa chữa được sao? ”
"Tiền cũng ném đi đầu tư rồi, tôi làm sao có thể để cho nó thối rữa.
" Lộ Kính Tuyên thở dài, "Cầu ông nội xin bà nội, cuối cùng chú hai tôi duỗi tay, nhưng quyền điều hành chính cũng thuộc về ông ấy. ”
Hắn buồn bực thở dài: "Sau này ông đây không bao giờ làm chuyện này nữa, trong khoảng thời gian này sầu đến mức sắp có tóc bạc rồi. ”
"Hoài Tự đã sớm nhắc nhở câu, nói liên danh đầu tư không quá đáng tin cậy. Chính cậu là đồ đầu sắt, trách ai. ”
"Trách tôi trách tôi, chủ yếu tôi nghĩ là, Hòa Hạ đều làm về khoa học kỹ thuật nè, sinh vật nè, còn vụ bất động sản này nói không chừng cũng là không hiểu biết nhiều.
" Lộ Kính Tuyên phiền muộn, "Hai chén rượu vào bụng, ngay cả lời anh em tốt tôi cũng không tin. Lúc này xem như là thất bại té ngã. ”
Ngôn Chiêu suy nghĩ một chút: "Cuối tuần này chắc là rảnh. ”
"Được, vậy thì gọi thêm vài người, chúng ta tự lái xe qua, phong cảnh dọc đường trên núi rất đẹp.
"
Những gì nên giải thích đều đã giải thích xong, Lộ Kính Tuyên lại không cúp điện thoại, mà là hơi ấp úng mở miệng: "Cái kia...
.
"